Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 23
Tư thế này dễ khiến bản thân bị mất thăng bằng, thêm vào đó tay phải Kiều Nhân còn mang theo một đống món ăn đóng hộp mang về của Đệ Nhất Lâu, trọng tâm càng bất ổn hơn. Trong thời gian ngắn cô không thể tự điều chỉnh được, không khống chế nhào ra phía trước.
Hô hấp cô ngưng trệ, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, chỉ có phản xạ theo điều kiện là đưa tay kia lên che mặt.
Một cô gái xinh đẹp như hoa, che mặt theo bản năng hoàn toàn là để tránh khuôn mặt này bị tổn hại.
Kiều Nhân chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp xúc thân mật với mặt đất dưới chân, kết quả cô che mặt mấy giây mà vẫn không thấy bị tiếp xúc thân mật với mặt đất, lại được người đàn ông đứng bên cạnh ôm vào lòng.
Một giây sau, đống túi nặng trĩu trên tay phải của cô được người ta cầm lấy, “Nhìn đường đi.”
Kiều Nhân: “…”
Tim cô còn chưa kịp bình ổn lại, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng trắng bệch giống như vừa phải chịu không ít sợ hãi.
Tương Nghi cũng sợ hết hồn, “Cô… Sao cô còn dám chủ động ôm* người khác như thế?”
(Nguyên văn là “đầu hoài tống bão”: Ý của cụm này là chỉ những người chủ động ôm người khác nhưng có tâm ý sâu xa trong lòng.)
Hơn nửa khuôn mặt Kiều Nhân vẫn đang giấu trong lồng ngực Kỷ Hàn Thanh, cô duy trì tư thế này vài giây, tiếng nhịp tim đập của anh ngay bên tai cô có thể nghe rất rõ ràng, từng nhịp từng nhịp át đi cả tiếng nói của Tương Nghi.
Cô không kịp phản ứng lại.
Tương Nghi thấy cô bất động cả nửa ngày, còn sốt ruột hơn cả hai người trong cuộc, giọng càng cao hơn mấy phần:
“Cô cô cô… Cô mau đứng lên đi!”
Kiều Nhân nhíu mày, quay mặt sang nhìn cô ta một cái.
Ngón trỏ Tương Nghi chỉ thẳng vào cô, “Nói cô đó, cô không được lợi dụng* học trưởng của tôi!”
(Nguyên văn là “chiếm tiện nghi” nhưng mình không thích để từ này.)
Cung phản xạ của Kiều Nhân mới hoạt động được một nửa, còn chưa kịp tiêu hóa xong câu nói này, Tương Nghi đã xông lên định nắm cánh tay của cô kéo ra. Bàn tay đang để trên vai cô dùng chút lực, một giây sau Kiều Nhân được kéo sang bên cạnh.
Kỷ Hàn Thanh cau mày nhắc nhở: “Tương Nghi.”
Tương Nghi nắm trượt, vì vận động quá mạnh nên tóc tai đều rối tung, Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ta:
“Vừa nãy tôi nói gì với cô ấy nhỉ?”
Lời này của cô hoàn toàn là thêm dầu vào lửa, dứt lời, sắc mặt Tương Nghi lập tức biến đổi.
Thoắt trắng thoắt đỏ, chỉ thiếu nước xông tới kéo cô lần nữa.
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu nhìn cô gái trong lồng ngực mình, mới vừa rồi còn bị dọa tới mức mặt không còn một giọt máu, mới qua mấy phút đã lại tràn trề sức sống thế này, khóe môi anh hơi cong lên, thấp giọng hỏi:
“Vừa nãy em nói gì với cô ấy?”
Giọng anh êm tai, vừa trầm lại vừa nhẹ, dường như không muốn để người khác nghe được.
Vành tai Kiều Nhân bị hơi thở của anh lướt qua, một ngọn lửa nóng bùng lên trong nháy mắt, cô đưa tay xoa xoa tai.
“Không nói gì cả.”
Lời nói ban nãy là vì tức Tương Nghi, vào lúc này có tác dụng đặc biệt, nhưng cũng không nhất thiết phải để người trong cuộc biết được.
Kiều Nhân không quen thân mật với người khác giới, cô hơi dịch sang bên cạnh nửa bước, để bản thân không kề sát trên người Kỷ Hàn Thanh như lúc nãy nữa.
Tuy rằng cô hơi cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đang dán trên người mình, nóng rực, giống như muốn thiêu đốt cô.
Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Tương Nghi đang cau mày lườm cô.
Kiều Nhân lườm ngược lại một cái, sau đó đưa tay lên làm mặt quỷ với cô ta.
“Cô cô cô…”
Ngón tay Tương Nghi vẫn đang giờ lên, chỉ thẳng vào cô, “Cô thật quá đáng.”
Kiều Nhân chẳng cảm thấy mình quá đáng chỗ nào,
Lần trước nếu không phải vì người này, cô cũng chẳng phải lãng phí tới nửa tiếng đồng hồ.
Đối với cô thời gian chẳng khác gì giấc ngủ, cô mà không ngủ thật tốt thì sẽ cảm thấy khó chịu. Ngày trước ở kí túc xá Đại học có tổng cộng bốn người, mỗi người làm việc và nghỉ ngơi một kiểu, Kiều Nhân bị đánh thức không ít lần.
Sau nhiều lần bị đánh thức cô liền dứt khoát chuyển ra khỏi kí túc xá.
Nửa tiếng, đủ để cô ngủ một giấc an nhàn rồi.
Kiều Nhân sửa sang lại vạt áo một chút, giọng nhẹ nhàng mềm mại, nhưng vừa nói ra đã cực kỳ có khí phách.
“Cô cũng vậy.”
Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh, “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi lên xe đợi anh.”
Tương Nghi: “…”
Cô ta và Kỷ Hàn Thanh quen biết mấy năm, một lần ngồi lên xe anh cũng chưa từng có, cô gái này lại còn muốn lấy chìa khóa xe của anh?
Tầm mắt Tương Nghi đảo qua giữa hai người một vòng, sau đó trơ mắt nhìn học trưởng Kỷ vạn năm không gần sắc nữ của mình đưa ra chiếc chìa khóa.
“…”
Kiều Nhân nhận đồ đạc từ tay Kỷ Hàn Thanh, xoay chùm chìa khóa trên ngón trỏ nửa vòng, cũng không thèm nhìn hai người kia thêm một cái mà đi thẳng tới chỗ đỗ xe.
Tương Nghi vẫn đưa mắt nhìn Kiều Nhân lên xe, mới tới khi cửa xe đóng lại mới mở miệng:
“Học trưởng…”
Kỷ hàn Thanh cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy hai vệt hằn màu đỏ.
Anh mới cầm mấy cái túi 2, 3 phút mà đã hằn thành vệt, không biết lòng bàn tay Kiều Nhân mềm mại hơn anh nhiều như vậy liệu có phải đã bị đỏ ửng lên rồi không. Kỷ Hàn Thanh buông tay xuống sau đó mỉm cười.
“Vừa nãy cô ấy đã nói gì với cô?”
“Cô ta nói…”
Tương Nghi do dự hai giây mới nói thẳng ra: “Cô ta nói em có mắt thì có gì tốt, anh cũng không thích em đâu.”
Nói xong ngẩng đầu lên, cô yên lặng nhìn, không muốn bỏ qua bất kỳ sự biến hóa nào trên mặt Kỷ Hàn Thanh.
Người này thường không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, lại đột nhiên nở nụ cười hiếm thấy: “Chỉ có vậy?”
Tương Nghi mờ mịt gật đầu.
“Cô ấy nói thiếu một câu.”
“Câu nào?”
“Tôi thích cô ấy.”
Tương Nghi vốn định vượt qua khó khăn mà tiến lên phía trước, kết quả anh nhẹ nhàng nói câu đầu tiên đã dập tắt mọi ý định đó. Cô ta nghi ngờ rằng mình nghe nhầm xoa tai hỏi: “Cái gì?”
Kỷ Hàn Thanh kiên nhẫn lặp lại: “Tôi thích cô ấy.”
Chuyện tình cảm vốn là việc không nhất thiết phải nói cùng với người ngoài, nhưng với tính cách của Tương Nghi nếu không nói rõ ràng có lẽ sẽ không chịu bỏ cuộc.
Kỷ Hàn Thanh cảm thấy mình từ chối như vậy đã đủ rõ ràng rồi, toàn bộ điện thoại hẹn gặp đều không nhận, nói là không thích cũng không phải chỉ một hai lần, nhưng dường như chỉ cần anh chưa có bạn gái thì Tương Nghi sẽ không chịu từ bỏ.
Anh liếc nhìn cô ta: “Lần này nghe rõ chưa?”
Tương Nghi còn đang sờ tai mình, vẻ mặt lúc này cũng thay đổi, cả khuôn mặt đều xịu xuống, giọng khác đi:
“Tại sao?”
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cô lại thích tôi?”
Tương Nghi bị hỏi đến nghẹn lời, trong khoảnh khắc nhất thời không thể trả lời được.
Bởi vì anh đẹp trai… sự nghiệp thành đạt?
Nguyên nhân thích một người, giống như có mà cũng giống như không tồn tại.
Tương Nghi nhíu mày, sau đó lại nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: “Tôi cũng không biết tại sao.”
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, từ lúc Kiều Nhân lên xe tới giờ đã qua năm phút rồi.
Nha đầu kia vốn cho rằng anh là một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc này không biết đang ngồi trên xe nghĩ gì về anh đây.
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe, đáng tiếc có vài chiếc xe khác chắn giữa, không thể nhìn thấy được gì.
Tương Nghi vẫn không cam tâm, gương mặt buồn bã hỏi:
“Vậy… học trưởng, nếu như lúc nào đó anh không thích cô ấy…”
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh nhếch lên, ánh mắt nhìn cô châm chọc, Tương Nghi đột nhiên không thể nói nốt cả câu.
Cô ta vốn muốn nói nếu như lúc nào đó anh không thích Kiều Nhân nữa thì có thể suy nghĩ đến cô ta một chút không. Kết quả anh vừa nhìn, nửa chữ cô ta cũng không nói nổi.
Vẻ mặt Tương Nghi cứng đờ trong nháy mắt, thay đổi câu hỏi: “Anh thích cô ấy đã lâu rồi sao?”
“Không lâu.”
Lần này anh trả lời rất nhanh, “Mới chỉ ba năm.”
Cuộc đời dài như vậy, ba năm ngắn tới mức không thể ngắn hơn.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã qua rồi.
Tương Nghi sắp rơi nước mắt, cứng cỏi nín nhịn lại: “Vậy tại sao hai người còn không ở bên nhau?”
“Tôi đang chờ cô ấy thích tôi.”
Kỷ Hàn Thanh dừng lại nửa giây, sau đó mới vừa cười cừ nói: “Vì vậy cô vừa nói “nếu như”, không thể nào.”
Kiều Nhân cũng không chắc chắn mình đã ngồi trên xe đợi bao lâu.
Cô mở trò chơi trong máy điện thoại ra, không được hai phút đã bị giết chết. Sau đó muốn mở phần mềm nghe nhạc, kết quả sờ trong túi xách lại không mang theo tai nghe.
Game không thể chơi, nhạc cũng không thể nghe.
Kiều Nhân nhàm chán dựa lưng vào ghế phụ, cứ hai phút lại xem đồng hồ một lần, lúc không nhớ đếm tới lần thứ bao nhiêu cuối cùng cửa xe cũng bị người ta mở ra.
Đã là tháng ba, thành phố Bắc ấm lên được mấy ngày, thời gian gần đây gió cũng không còn lạnh mấy nữa.
Cho dù là buổi tối, thời tiết cũng chỉ coi như là có chút cảm giác mát mẻ thôi.
Lúc tiếng mở cửa vang lên, Kiều Nhân quay đầu sang, sau đó ánh mắt chạm phải ánh mắt anh, cô lại tiếp tục quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Thời gian không sớm cũng không muộn.
Buổi đêm đã bắt đầu tới rồi, thành phố này lại chuyển sang một nhịp độ khác.
Dường như chậm hơn so với nhịp sống ban ngày một chút, mà cũng giống như không có khác biệt mấy.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm một đôi tình nhân đi ngang qua, mãi tới khi xe khởi động, giọng nói của đôi tình nhân kia mới lùi xa.
Ngón tay cô sờ lên chiếc ốp điện thoại mấy lần, cuối cùng vẫn không thể quen được với không khí yên tĩnh quá mức này, nhìn ra cửa sổ thở dài sau đó mở miệng:
“Dường như cô ấy rất thích anh.”
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, không lên tiếng.
Kiều Nhân xoa xoa mũi, tiếp tục tự nói với mình: “Cô ấy cũng từng đưa thẻ phòng cho anh sao?”
Lần này Kỷ Hàn Thanh trả lời cô, hai chữ: “Không có.”
Kiều Nhân kinh ngạc mấy giây.
Kỷ Hàn Thanh: “Ban đầu tôi không biết cô ấy thích mình.”
“Tại sao?”
“Mỗi lần cô ấy có việc gì đều gọi điện cho Phó Yến, tôi tưởng rằng cô ấy thích Phó Yến.”
(Bất hạnh thay cho Tương Nghi tiểu thư =))))))))))
Ngay cả lần này trở về nước, việc đầu tiên cô ta làm cũng là gọi điện cho Phó yến.
So với anh, quan hệ của Tương Nghi với Phó Yến tốt hơn nhiều.
“Vậy tại sao anh biết cô ấy thích anh?”
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Em cảm thấy rất thú vị à?”
Kiều Nhân: “…”
Cô chỉ là kế thừa huyết thống bát quái tốt đẹp của Tống nữ sĩ mà thôi.
Kỷ Hàn Thanh quay đầu ở giao lộ phía trước, yên lặng vài giây cuối cùng vẫn mở miệng giải thích: “Cô ấy tỏ tình với tôi.”
Kiều Nhân: “… Sau đó thì sao?”
“Từ chối.”
Kiều Nhân tiếp tục lặp lại: “Rồi sao nữa?”
Một giây sau xe dừng lại, Kỷ hàn Thanh nghiêng đầu, ý cười không rõ rệt: “Em còn muốn có cái gì sau đó nữa?”
Anh đặc biệt từ chối thẳng thừng như vật, nhưng Tương Nghi cứ như một con gián đánh mãi không chết, quyết tâm nhất định phải theo đuổi được anh.
Từ mấy năm trước theo đuổi cho tới tận bây giờ.
Kiều Nhân: “Cô ấy theo đuổi anh mấy năm?”
Kỷ Hàn Thanh: “Đến rồi.”
Ban đầu Kiều Nhân nghe không hiểu, mãi tới khi nhìn theo tầm mắt của anh thấy cửa tiểu khu nhà mình mới hiểu ra.
Cô vừa tháo dây an toàn vừa bát quái: “Anh trả lời trước đi.”
Kỷ Hàn Thanh: “…”
Lần đầu tiên anh thấy Kiều Nhân nhiều lời như vậy.
Kỷ Hàn Thanh: “Đã quên rồi.”
Dừng lại vài giây: “Hình như là từ năm mà em dựa vào vai tôi ngủ suốt ba tiết học.”
Kiều Nhân: “…”
Kiều Nhân định giả vờ như không nghe thấy nửa câu sau, nhẹ nhàng cảm thán: “Vậy cũng đã rất lâu rồi…”
Không nghĩ tới, Tương Nghi còn là một người kiên trì như vậy.
Kiều Nhân đã tháo dây an toàn xong, cánh tay vươn ra lấy đồ đạc đang để ở ghế sau.
Lúc ngồi trở lại cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói: “Ban nãy em nói với Tương Nghi…”
Kiều Nhân cắn môi dưới, vội vàng phủ nhận thẳng thừng: “Tôi nói mò…”
Kỷ Hàn Thanh không để ý tới cô, tự mình nói ra nửa câu còn lại: “Thật ra cũng không sai.”
Kiều Nhân: “…”
“Đúng là tôi không thích cô ấy.”
Kiều Nhân cảm thấy nếu tiếp tục đợi người này nói tiếp thì không có gì tốt lành cả. Đến chào hỏi cũng không kịp vội vàng muốn mở cửa xe bỏ chạy trối chết, đáng tiếc anh đã khóa cửa xe rồi.
Cô kéo mấy lần cũng không thể mở cửa xe ra.
Kiều Nhân vẫn đang duy trì tư thế ngồi quay sang cửa sổ, yên lặng mấy giây, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh lại nói:
“Tôi thích em.”
Ba chữ này đột nhiên đến mà không báo trước.
Đơn giản mà thẳng thắn, giống như một chiếc búa nặng nề gõ lên ngực Kiều Nhân, khiến cô không thở nối.
Kiều Nhân nghĩ thầm, xong rồi.
Lần này ngay cả giả ngốc cũng không được nữa rồi.
Sau này còn muốn làm việc với nhau, mặc dù có thể ở toàn soạn một tuần cũng không gặp nhau được một lần, thế nhưng việc gì cũng có ngộ nhỡ… Nếu ngộ nhỡ gặp nhau thì sao đây?
Tình cảnh này, tuyệt đối không thể dùng hai chữ “ngượng ngùng” đơn giản mà có thể miêu tả được.
Kiều Nhân cũng không dám quay đầu, cách một lớp cửa kính, cô nhìn một gia đình ba người xa lại đang đi vào tiểu khu.
Thật ấm áp, không giống như hai người họ trong xe, không khí đông cứng như vậy.
Cô không nói lời nào, Kỷ Hàn Thanh cũng không nói.
Không biết có phải do tâm lý tác động không, Kiều Nhân cảm thấy nhiệt độ trong xe ngày càng cao, cao tới mức khiến lưng cô đổ ra một lớp mồ hôi.
Lúc lâu sau, Kiều Nhân đành nhắm mắt đáp lại: “Tạm thời… tôi không muốn hẹn hò.”
Kiều Nhân: “Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa… Tôi vẫn luôn coi ngài là trưởng bối.”
Để phối hợp với hai chữ “trưởng bối”, Kiều Nhân đặc biệt dùng đại từ xưng hô “ngài”.
Người phía sau yên lặng, nửa chữ cũng không nói.
Kiều nhân lo lắng có phải mình vừa từ chối quá tuyệt tình không, giống như đang nói Kỷ hàn Thanh là người 70, 80 tuổi vậy.
Cô đợi gần hai phút, cuối cùng vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn.
Tích tắc, Kiều Nhân còn chưa kịp quay lại, anh đột nhiên nắm chặt tay cô kéo về phía trước.
Sau đó trong chớp mắt, cả người Kiều nhân bị kéo sang.
Hô hấp Kiều Nhân hơi ngừng lại: “Chú… chú…”
Cô mất tới ba giây đồng hồ, lắp bắp không biết bao nhiêu lần vẫn không gọi được cho hoàn chỉnh, đầu ngón tay anh đã đè xuống, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô.
Một giây sau, cô nghe thấy anh mở miệng, giọng nói trầm thấp, dường như mang theo mấy phần mê hoặc:
“Vậy sau này đừng coi như vậy nữa.”
Kiều Nhân không lên tiếng, yên lặng nhích về phía sau một chút.
“Có được không?”
Vất vả lắm Kiều Nhân mới nhích được về vị trí của mình, tim cô đập thình thịch, chỉ muốn mau mau giải quyết xong chuyện này, lựa chọn cách nào nhanh nhất mà hiệu quả nhất.
Không tới hai giây, Kiều Nhân mạnh mẽ nén lại hai hàng nước mắt: “Không, không được.”
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị.
Chưa chuẩn bị hẹn hò, càng chưa chuẩn bị hẹn hò với Kỷ Hàn Thanh.
Cho dù cô tinh ý biết rằng cô có hảo cảm với anh.
Cảm giác rung động ai cũng từng có, thế nhưng rung động lại không thể coi như cơm ăn được.
Về mặt tình cảm Kiều Nhân hoàn toàn không có cảm giác an toàn, đặc biệt là khi đối phương vẫn cách một hai ngày lại nhận được thẻ phòng từ người khác.
Cô gái này học diễn xuất hay sao, nói khóc là khóc được ngay, vừa khóc nước mắt đã rơi không ngừng.
Kỷ hàn Thanh hoàn toàn hết cách với cô, lấy tờ khăn giấy tới gần, Kiều Nhân liền nhận lấy lau mặt.
“Tôi tự lau.”
“Khóc cái gì.”
Kiều Nhân không nói gì, yên lặng chớp mắt sau đó yên lặng lau.
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cô một chút, sau đó mở khóa cửa xe ra.
Lúc này Kiều Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe, xuống xe rồi còn mang theo giọng mũi nặng trịch nói:
“Cảm ơn chú nhỏ.”
Kỷ Hàn Thanh: “…”
Động tác của Kiều Nhân rất nhanh, sau khi cầm đồ đạc cẩn thận thì xuống xe rồi đóng cửa lại.
Ghế phụ dường như còn lưu lại mùi hương của cô, dịu nhẹ, giống như mùi sữa tắm hoặc là hương nước hoa nào đó.
Yết hầu Kỷ Hàn Thanh chuyển động hai lần, sau đó anh hạ cửa kính xe xuống,
Gió lạnh bên ngoài tràn vào nhưng hơi thở của anh nóng rực.
Kỷ Hàn Thanh thấp giọng mắng một tiếng, sau đó đưa tay nới lỏng caravat.
Mẹ kiếp, thời tiết sao lại nóng vậy chứ.
Hai ngày cuối tuần, Kiều Nhân trải trong lo sợ.
Đặc biệt là thứ bảy, Kiều Nhân cũng không dám tới học tiết của giáo sư Từ.
Tối chủ nhật, Kỷ Niệm nhìn cô hai ngày liên tiếp hồn vía lên mây, hiếm khi lo lắng như vậy, vứt báo cáo sang một bên sấn tới hỏi: “Tiểu Kiều, hai hôm nay cậu có chuyện gì thế?”
Hai ngày nay Kiều Nhân ngủ không ngon lắm, vừa ngủ liền mơ thấy Kỷ Hàn Thanh.
Một giấc mơ suốt cả đêm.
Hôm sau Kiều Nhân không nhớ rõ nội dung lắm, chỉ nhớ trong mơ anh hỏi: “Ai là trưởng bối của em?”
Sau đó cô bị tỉnh giấc.
Kỷ Niệm sờ trán cô: “Không sốt mà.”
Kiều Nhân nằm bò ra trên giường, không lên tiếng.
“Thời kỳ tương tư à?”
Kiều Nhân: “…”
“Không dễ dàng gì nha.” Kỷ Niệm cũng nằm xuống, “Coi trọng anh giai nhà ai rồi hả?”
“Đừng đoán mò.”
Ở phương diện này Kỷ Niêm cực kỳ có kinh nghiệm, “Nói cho tớ biết, tớ theo đuổi thay cậu.”
“…”
Kiều Nhân không thèm để ý tới cô ấy.
“Tiều Kiều cậu yên tâm,” Kỷ Niệm lập lời thề son sắt, “Chỉ cần không phải là anh trai tớ, tớ đều có thể theo đuổi giúp cậu.”
SPOIL Chương 24:
Trong lòng Kiều Nhân không thoải mái, nhíu mày lại. Khi vừa định quay đầu nói chuyện thì anh đã kéo hành lý của cô đi về phía trước.
Kỷ Hàn Thanh dừng bước chân, không quay đầu lại, nhưng câu nói này lại là đang nói với Kiều Nhân:
“Buổi tối tới phòng tôi lấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!