Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 28
Kiều Nhân cũng bị câu nói kia của Kỷ Hàn Thanh chặn ngang, mất nửa nhịp mới định thần lại hỏi: “Loại nào?”
Kỷ Hàn Thanh nâng cằm hướng về phía cửa ra vào: “Hỏi cô ấy.”
Kiều Nhân quay đầu sang, nhìn theo tầm mắt của anh về phía Lục Hạ.
Lục Hạ đứng bên này cả nửa ngày không phản ứng lại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cô ấy giống như vừa bị người ta điểm huyệt, đứng ở cửa không nhúc nhích.
Mãi tới khi nhận ra ánh mắt của hai người đang hướng về mình, cô ấy mới “A” một tiếng:
“Đúng đúng không sai, Kỷ tổng… Tôi không nên quấy rầy hai người.”
Kiều Nhân: “Thật sự…”
Căn bản không cho cô thời gian để giải thích, Lục Hạ đã cúi người nhặt đồ rơi trên mặt đất lên sau đó nhanh chóng lui ra bên ngoài mấy bước, đồng thời còn tận tình giúp họ đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó trong phòng rất nhanh trở lại yên tĩnh.
Ánh mắt của Kiều Nhân vẫn còn đang dán lên cánh cửa, một lát sau mới thu hồi lại, cô quay đầu nhìn về phía Kỷ Hàn Thanh.
“Anh có ý gì?”
Kỷ Hàn Thanh hạ mắt nhìn cô, “Hi vọng cô ấy hiểu lầm như vậy.”
“…”
Trong mắt anh có một phần thâm trầm, giống như vòng xoáy có thể cuốn tầm mắt của cô vào đó.
Kiều Nhân nhướng mày, rời tầm mắt sang chỗ khác,
Cô bắt đầu cân nhắc trong lòng xem lát nữa nên giải thích với Lục Hạ thế nào.
Còn chưa tìm được từ ngữ thích hợp, chuông điện thoại đã vang lên, một tiếng rồi một tiếng, nhiều lần liên tiếp không ngừng nghỉ.
Kiều Nhân sửng sốt mấy giây mới nhìn về phía điện thoại đang nằm ở cuối giường, vừa định cầm lên nghe máy thì điện thoại đã bị anh lấy đi. Một giây sau, tiếng chuông ngừng lại, giọng phụ nữ gần như truyền qua loa phóng thanh vang lên, cho dù điện thoại không đặt bên tai Kiều Nhân cô cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
“Lại còn dám nhận điện thoại! Mấy ngày nay tốt nhất mày đừng có ló mặt ra ngoài, cẩn thận cho tao…”
Kiều Nhân theo bản năng muốn lấy lại điện thoại, vừa kiễng chân đưa tay ra, anh đã đổi điện thoại sang tay bên kia. Cô cứ thế nắm hụt, khi anh đổi tay, cô nghe thấy giọng anh vang lên trên đỉnh đầu.
“Biết điều 42 trong luật Quản lý an ninh là gì không?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không nghĩ tới lần này người nghe điện là đàn ông, hơn nữa ngay câu đầu tiên đã nói một vấn đề không hề liên quan gì. Bà ta sửng sốt một chút sau đó lại bắt đầu mắng chửi:
“Tao quan tâm làm gì! Ngày hôm nay tao sẽ…”
“Uy hiếp đến sự an toàn của người khác, nếu tình tiết tăng nặng sẽ bị tạm giam ít nhất mười ngày.”
“…”
Đầu bên kia không còn âm thanh gì, dường như đang tiếp thu tin tức này, một lúc sau mới mở miệng:
“Mày, mày uy hiếp tao?”
Kỷ Hàn Thanh cau mày, giọng lạnh lùng: “Còn tiếp tục gọi điện cho cô ấy nữa, chúng tôi sẽ chuyển tới bộ phận pháp vụ của tòa soạn.”
“Mày…”
Lần này Kỷ Hàn Thanh trực tiếp cúp máy, không nghe nữa.
Bởi vì phần sau giọng nói bên kia nhỏ hơn rất nhiều nên căn bản Kiều Nhân không nghe được gì, cô thấy Kỷ Hàn Thanh cúp điện thoại sau đó ném trở lại trên giường, anh nói: “Là vì thế sao?”
Kiều Nhân nhìn theo chiếc điện thoại, lúc này đang nằm ở cuối giường: “Cái gì?”
“Vì thế nên không vui à?”
Yên lặng một lát, Kiều Nhân khẽ đáp.
“Lần sau còn gặp chuyện như vậy thì cứ báo thẳng cho bộ phận pháp vụ.”
Kiều Nhân quay đầu lại, đúng lúc anh đang cúi người xuống. Anh đưa tay chạm vào khóe mắt còn hơi ẩm ướt của cô, lại trầm giọng nói thêm:
“Cũng có thể gọi cho tôi.”
“Hiểu không?”
Kiều Nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Kỷ Hàn Thanh đã đứng lên, nói câu gần giống Lục Hạ nhưng lại dễ nghe hơn so với Lục Hạ nhiều:
“Quen dần là được rồi, bộ phận pháp vụ cũng không phải dùng để trang trí.”
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, lông mày hơi nhướng lên nhìn cô:
“Lần sau khi đưa số điện thoại cho người khác thì nhớ đưa số của tòa soạn.”
Kiều Nhân chớp mắt không nói gì.
Sau đó anh nhanh chóng giúp cô giải quyết xong vấn đề, lúc lướt qua bên người cô còn để lại một từ.
Kiều Nhân nghe rất rõ, chỉ một từ, một từ mà cô không thích thú gì lắm.
“Ngốc.” (Vạn tiễn xuyên qua tym em chú eiii =))))
Kiều Nhân: “…”
Sau khi Kỷ Hàn Thanh rời đi, nửa giờ sau Lục Hạ mới quay về.
Kiều Nhân vốn cho rằng với tính cách của Lục Hạ, nhất định sẽ quấn lấy cô bát quái suốt cả buổi chiều.
Kết quả qua hết buổi chiều rồi, Lục Hạ vẫn nhẫn nhịn không hỏi nửa chữ.
Trong phòng tràn ngập âm thanh đánh máy của cả hai người, không ai nói lời nào. Kiều Nhân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một phần văn bản mà sửa qua sửa lại tới mấy lần, cuối cùng vẫn phải quay sang mở miệng nói chuyện với Lục Hạ.
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Lục Hạ lập tức lắc đầu: “Không có gì muốn hỏi.”
Kiều Nhân không hiểu, vận động cổ tay liếc nhìn cô ấy: “Vậy tại sao cậu cứ nhìn tớ?”
Hơn nữa nếu như bình thường, mỗi vấn đề nha đầu này đều có thể nói khoảng 800 câu, thậm chí không có câu nào trùng với câu nào.
Lần này Lục Hạ càng nhìn cô chăm chú:
“Chỉ là tớ muốn nhìn xem, Kỷ tổng thích cậu ở chỗ nào.”
Kiều Nhân đang vận động, còn chưa xoay cổ tay xong, lòng bàn tay hướng lên trên ngừng lại nửa giây mới thu về. Cô cau mày, thấp giọng nói:
“Đừng đoán mò.”
“Tớ không đoán mò…” Lục Hạ tỏ vẻ vô tội, “Là Kỷ tổng nói.”
Kiều Nhân: “Cái gì?”
“Lúc tớ quay về gặp phải Kỷ tổng, chính anh ấy nói là thích cậu.”
Thấy Kiều Nhân không đáp, Lục Hạ lặp lại lần nữa: “Đúng là anh ấy nói.”
Kiều Nhân: “…”
“Cậu không tin có thể tự mình đi hỏi anh ấy xem.”
Kiều Nhân giả vờ như không nghe thấy, thu lại tầm mắt, mở một trang word mới ra gõ bản thảo, sau khi viết được mấy dòng cô đột nhiên dừng lại.
Trên màn hình là một loạt chữ “Tôi thích em.”
Hôm nay đúng là cô trúng tà rồi… Kiều Nhân thở dài, nhân lúc chưa viết được nhiều vội vàng tắt trang word đi.
Mấy ngày tiếp theo cô cùng sóng yên gió lặng.
Kiều Nhân và Lục Hạ vẫn liên tục chạy qua chạy lại giữa khách sạn và hiện trường sập cầu. Thỉnh thoảng tình cờ có thể bắt gặp Kỷ Hàn Thanh và kiến trúc sư ở đó nữa.
Hai người liếc nhìn nhau, Kiều Nhân nhanh chóng bỏ đi chỗ khác.
Ngược lại Lục Hạ luôn cảm thấy hai người này sóng ngầm cuộn trào, trải qua mấy ngày mà trong đầu đã tự biên tự diễn ra một bộ phim cực kỳ hoành tráng, sau này nhàm chán có thể lôi ra lan truyền.
Nhiệm vụ đi công tác hoàn thành sớm một ngày.
Trưa thứ sáu trước khi trả phòng, Kiều Nhân thu dọn xong đồ đạc, sau đó cầm máy ảnh ngồi trên giường dọn dẹp bộ nhớ.
Mấy hôm nay cô chụp được hàng ngàn tấm ảnh, nhưng cuối cùng có lẽ chỉ dùng được chưa tới mười tấm. Kiều Nhân xem xét thu hẹp phạm vi lưu trữ, xóa suốt nửa giờ mới còn lại khoảng mấy trăm tấm.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm máy ảnh cả nửa ngày, hai mắt cũng thấy mỏi. Lúc vừa ngẩng đầu lên, dường như trước mắt còn có những ngôi sao màu vàng đang xoay tròn. Cô nhắm mắt, ngã xuống giường.
Lục Hạ còn đang thu dọn đồ đạc, sau khi càn quét một vòng Thượng Hải, chiến lợi phẩm chiếm hết nửa cái vali hành lý, cô nàng cố nhét đến mức thở gấp: “Tiểu Kiều, sao cậu chẳng mua gì thế?”
“Không có gì để mua.”
Kiều Nhân nghỉ ngơi mấy phút, sau đó lại bò dậy chọn ảnh tiếp.
Một lúc sau, Lục Hạ đột nhiên “A” một tiếng, “Tớ mới phát hiện ra, sao dép lê của cậu và của tớ không giống nhau nhỉ?”
Kiều Nhân: “…”
Vốn cho rằng vụ việc này đã trôi qua, kết quả hôm nay Lục Hạ lại lôi lên: “Tại sao lại cao cấp hơn của tớ nhiều thế?”
Kiều Nhân nói lung tung: “Tớ làm mất một chiếc nên ra bên ngoài mua đôi mới.”
(Vẫn là do chị tự bê đá đập chân mình thôi chị Kiều ạ =)))))))))
“Làm mất một chiếc?”
Lục Hạ quay sang nhìn cô, sau khi hai người mặt đối mặt một lúc, Lục Hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ “À” một tiếng.
“Tớ hiểu tớ hiểu…”
“…”
“Xem ra đúng là rất kịch liệt.”
Kiều Nhân vớ được cái gối của khách sạn ném sang, đập trúng lưng Lục Hạ: “Có thể trong sáng một chút không?”
Đổi thành người khác xem có thể nghĩ trong sáng được không đây?
Lục Hạ bĩu môi, mấy thứ đồ còn lại thực sự không nhét thêm được nữa. Cô ấy quay sang nhìn Kiều Nhân bằng ánh mắt tội nghiệp.
“Tiểu Kiều, vali của cậu còn chỗ không?”
“Cậu tự xem đi.”
Kiều Nhân dừng một chút, “Nhưng mà chiều nay tớ không về Bắc Thành.”
Lục Hạ đã nhét đồ vào rồi, “Vậy cậu đi đâu?”
“Đi Hàng Châu một chuyến.”
Lục Hạ biết quê Kiều Nhân ở Hàng Châu, chỉ gật đầu chứ cũng không hỏi gì nhiều nữa.
Kiều Nhân đã đặt vé tàu từ sớm rồi, thời gian khởi hành trễ hơn hai tiếng so với mọi người về Bắc Thành.
Hơn ba giờ chiều, lúc Kiều Nhân ở nhà ga chờ qua cửa kiểm soát, Kỷ Niệm nhắn tin tới:
[Tiểu Kiều, cậu lên xe chưa?]
Kiều Nhân nhắn lại bằng một tay: [Sắp rồi.]
[Đi chuyến bốn giờ à?]
[Ừ.]
Kỷ Niệm gửi biểu tượng ok, [Chú ý an toàn, xuống tàu nhớ báo cho tớ biết.]
Kiều Nhân không trả lời lại, cất điện thoại đi qua cửa kiểm soát.
Khoảng cách giữa Thượng Hải và Hàng Châu không xa, ngồi tàu cao tốc chưa tới một tiếng.
Kiều Nhân vừa lên tàu đã ngủ thiếp đi, đến khi tiếng loa báo hiệu vang lên mới tỉnh dậy. Cô che miệng ngáp một cái, sau đó giơ tay định lấy vali hành lý.
Còn chưa kịp chạm vào thì vali đã được người khác lấy giúp.
Cô quay đầu liếc nhìn, chàng trai không lớn tuổi lắm, chỉ ngang tầm tuổi cô hoặc là nhỏ hơn.
Kiều Nhân cười với anh ta: “Cảm ơn.”
Nhận lại vali hành lý rồi cô cũng không nói thêm gì, đi theo những người phía trước xuống tàu.
Sau đó không tới nửa giờ, Kiều Nhân đã quên người này luôn.
Ở Hàng Châu, Kiều Nhân có nhà.
Là căn nhà từ mười mấy năm trước, sau đó lúc cùng Tống nữ sĩ chuyển tới Bắc Thành cũng không bán lại cho người khác.
Nhà cô không thiếu tiền, vì thế nên vẫn giữ lại, mỗi tháng một lần thuê người tin tưởng được tới quét dọn.
Kiều Nhân gọi taxi về nhà, sau đó kéo vali hành lý đi bộ.
Chìa khóa ở trong túi của cô, mấy năm không dùng đến đã lộ ra vết rỉ sét. Kiều Nhân cúi đầu tìm ổ khóa, sau đó đưa chìa khóa vào mở cửa.
Bởi vì gần đây mới có người đến quét dọn nên gần như trong nhà không có bụi bặm gì.
Kiều Nhân tìm chỗ đặt hành lý xuống, sau đó đi về phòng cũ của mình.
Trong phòng không có đồ đạc gì, nhìn xung quanh ngoại trừ giường và chăn đệm thì hoàn toàn trống trơn.
Không khí ở phương Nam ẩm ướt, mấy hôm nay lại mưa suốt, trong phòng dường như cũng đầy hơi nước. Một thời gian dài không mở cửa sổ nên dường như không có cách nào ở lại đây được.
Kiều Nhân trở lại ngồi trên sô pha, nhân lúc nghỉ ngơi chọn một khách sạn.
Sau khi nghỉ ngơi xong, cô ghét vali vướng víu nên không mang theo ra ngoài, chỉ cầm ô gọi taxi đến khách sạn.
Dự báo thời tiết trong vòng một tuần nay ở Hàng Châu rất chuẩn xác.
Mưa nhỏ vẫn liên tục kéo dài suốt cả Tết Thanh Minh, đến buổi trưa mới ngớt dần. Mặt trời lấp ló xuất hiện bên dưới tầng mây thật dày, không nóng không lạnh nên ánh nắng không quá chói chang.
Kiều Nhân ở khách sạn hai ngày, mãi tới khi thời tiết tốt hơn một chút mới rời khỏi khách sạn. Cô muốn đi ra nghĩa trang một chuyến.
Sau khi cha Kiều mất, tro cốt được an nghỉ ở khu nghĩa trang.
Kiều Nhân đón xe tới đó, trên đường dừng lại ở cửa hàng bán hoa mua một bó hoa cúc nhỏ. Mùa xuân vẫn chưa đi qua, lúc này hoa đã nở rất đẹp, bên trên mang theo những giọt nước long lanh mà phải mất một thời gian lâu mới có thể bay hơi hết.
Kiều Nhân ôm bó hoa trong ngực, lúc ngồi trên taxi, vẻ mặt thất thần cả nửa ngày.
Suốt mấy hôm cô không có tâm trạng gì.
Không thích Tết Thanh Minh, cũng không thích thời tiết mưa phùn mấy ngày hôm nay.
Tới khi đến được khu mộ, Kiều Nhân trả tiền cho tài xế xong, đang định bước xuống xe thì người tài xế an ủi cô bằng giọng địa phương:
“Cô gái, nghĩ thoáng một chút.”
Kiều Nhân cong môi, sau khi nói lời “Cảm ơn” thì xuống xe đóng cửa.
Mộ phần của Kiều Uyên ở nơi cao nhất.
Kiều Nhân cất điện thoại vào trong túi xách, hai tay ôm hoa, cúi đầu bước lên từng bậc thang, khi sắp tới nơi cao nhất trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da.
Cô dừng bước chân, nhìn theo ống quần của người đàn ông, sau đó bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình.
Người kia nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau khóe môi anh mới chậm rãi cong lên: “Tiểu… Kiều?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!