Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 29
Người gọi cô là “Tiểu Kiều” không ít, nhưng người khác giới gọi cô là “Tiểu Kiều” đã ít lại càng ít hơn, dùng một bàn tay có thể đếm hết.
Mất mấy giây Kiều Nhân mới chậm rãi tập trung được ánh mắt lên khuôn mặt của người đó, không nói gò.
Thấy cô nửa ngày không có phản ứng, người kia nhếch môi cười, hơi cau mày, giọng điệu vừa dịu dàng lại vừa có mấy phần tự giễu:
“Mới mấy năm không gặp mà đã không nhận ra anh, em không có lương tâm tới vậy à?”
Kiều Nhân cũng cau mày, khóe môi vô thức cong lên: “Không nhận ra, anh là ai vậy?”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu đã bị vỗ nhẹ một cái, lực không nặng không nhẹ, dễ dàng khiến tóc trên vai Kiều Nhân trở nên rối tung.
Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, sau đó dịu dàng gọi: “Anh Thần Phong.” Nhớ đến Hứa Thần Phong vừa mới tốt nghiệp không lâu đã bị điều động tới nhậm chức tại một trường Đại học ở khu vực Tây Bắc.
Hứa Thần Phong lớn hơn cô sáu, bảy tuổi. Nếu đếm trên đầu ngón tay thì từ lúc hai người quen biết nhau đến giờ cũng đã hơn mười lăm, mười sáu năm rồi. Nói một cách khác, từ khi Kiều Nhân bắt đầu có ký ức, bên cạnh cô đã có một người như vậy.
Sau đó Kiều Nhân theo Tống nữ sĩ rời khỏi phương Nam, Hứa Thần Phong lại thi vào Đại học Quân Y, trong trường quản lý rất nghiêm ngặt, điện thoại di động cũng không thể tùy ý dùng. Đợi tới khi anh tốt nghiệp, gió mưa chuyển dời, lại tới lượt Kiều Nhân trở nên bận rộn.
Lâu dần hai người cũng ít khi liên lạc với nhau.
Lần gần nhất Kiều Nhân nói chuyện với anh là vào mùng một đầu năm mới, từ đó tới giờ đã qua mấy tháng rồi.
Cô chỉnh lại mái tóc đã bị Hứa Thần Phong làm cho rối tung, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Về lúc nào vậy?”
“Mấy hôm trước vừa về.”
“Vậy lúc nào anh lại đi?”
“Không đi nữa.” Hứa Thần Phong mỉm cười, xoay người cùng cô tiếp tục đi lên trên một lần nữa. “Anh được điều đến một trường Đại học Y tại Bắc Thành rồi.”
Dù đã quen biết nhau mười mấy năm, tuy rằng vài năm không gặp nhưng đề tài nói chuyện thì không ít.
Kiều Nhân cùng anh đi lên phía trước mấy bậc thang, khẽ hỏi: “Vậy khi nào anh đi.”
“Trong tháng tư sẽ qua đó.”
Bây giờ đang là đầu tháng tư.
Vậy là mấy hôm nữa cô có thể nhìn thấy người này ở Bắc Thành rồi.
Cảm giác này so với cảm giác ở nơi đất khách quê người gặp được tri kỷ cũ thật sự tốt hơn rất nhiều.
Tâm trạng buồn bực mấy hôm nay của Kiều Nhân vào lúc này đột nhiên thả lỏng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.
“Sao anh không nói với em sớm?”
“Anh định tới lúc đó cho em niềm vui bất ngờ.”
Người phía trước đã dừng lại, đứng bên cạnh một tấm bia mộ quay đầu nhìn cô: “Chắc là có rất nhiều điều muốn nói với chú Kiều đúng không?”
Kiều Nhân lắc đầu, sau đó lại gật đầu,
Hứa Thần Phong mỉm cười, tự động lùi xuống mấy bậc thang: “Vậy anh đứng đây chờ em, lát nữa anh đưa em về.”
Lời từ chối của Kiều Nhân đã lên tới miệng rồi, còn chưa kịp nói ra đã bị Hứa Thần Phong dùng một câu chặn ngang:
“Lát nữa em nói chuyện xong chắc trời cũng tối rồi, con gái đi ngoài được không an toàn.”
“…”
Kiều Nhân đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hứa Thần Phong lại đi xuống bên dưới mấy bước, sau đó đứng cách mấy mét lấy điện thoại ra gọi.
Kiều Nhân thu lại tầm mắt, ngồi xuống đặt hoa trước mộ phần.
Bên cạnh đã có một bó hoa khác, không cần nghĩ nhiều cũng biết là do Hứa Thần Phong vừa mang tới, hai bó hoa đặt cạnh nhau, giữa những cánh hoa còn vương vài giọt nước.
Trên bia mộ có hình một người đàn ông trẻ tuổi, khóe môi cong lên, dường như phong thái luôn hăng hái.
Kiều Nhân nhìn ông, ông cũng như đang nhìn Kiều Nhân.
Hai cặp mắt ngắm nhìn nhau, Kiều Nhân không nói lời nào, trong mắt đột nhiên ươn ướt. Nước mắt long lanh đảo quanh sau đó rơi xuống trên nền gạch.
Bởi vì vừa mưa xong, nền gạch còn chưa khô hẳn, nước mắt của cô hòa tan vào mặt đất ẩm ướt, không phân định trước sau.
Vốn trước khi tới đây, Kiều Nhân có biết bao lời muốn nói.
Sau khi tới đây rồi, ngược lại cô cảm thấy lời nào cũng là thừa thãi, Kiều Uyên có thể hiểu rõ tâm tư của cô.
Kiều Nhân cứ nửa ngồi nửa quỳ như vậy mãi tới khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng đằng Tây, chỉ còn lại một khoảng trời đỏ au phía chân trời.
Khoảng chưa đến một tiếng đồng hồ, chân Kiều Nhân thấy hơi tê, vừa định đứng dậy đã có người đi tới đứng bên phải cô.
“Tiểu Kiều.”
Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Hứa Thần Phong cũng ngồi xuống, đưa tay chỉnh lại hai bó hoa, “Không phải em đang quen bạn trai đó chứ?”
“Cái gì?”
Kiều Nhân sững sờ: “Bạn trai gì ạ?”
“Ban nãy em vừa tới, anh nhìn thấy có một người đàn ông cùng em đi lên trên này.”
Kiều Nhân: “…”
Cô bị Hứa Thần Phong dọa tới giật mình sợ hãi.
Câu này nghe kiểu gì cũng không ra một người bạn trai mà cứ như là một kẻ biến thái cuồng theo dõi.
Trong đầu Kiều Nhân cũng xoay vòng vòng, “Anh Thần Phong… Anh đừng làm em sợ.”
“Lúc đầy anh cũng tưởng là trùng hợp, nhưng ban nãy đứng gọi điện thoại phát hiện ra từ đầu tới cuối anh ta đều nhìn em.”
“…”
Không biết có phải là do tâm lý tác động hay không, sau khi Hứa Thần Phong nói xong, Kiều Nhân bỗng cảm thấy có ánh mắt nào đó dừng trên người cô, nóng rực như muốn xuyên qua cô.
Hứa Thần Phong thu tay lại, liếc mắt nhìn cô: “Thật sự không phải bạn trai?”
Kiều Nhân lắc đầu: “Em không có bạn trai.”
“Vậy chắc là anh ta thích em.”
Kiều Nhân thật sự không kìm được, đang định quay đầu lại nhìn ra phía sau thì Hứa Thần Phong bỗng đưa tay lên, che mất tầm nhìn của cô.
Sau đó đầu ngón tay anh lướt qua, lấy xuống chiếc lá cây không biết đã mắc trên tóc cô từ bao giờ.
“Hiện tại có thể xác định đúng là anh ta thích em.”
Dừng vài giây, dường như biết rõ Kiều Nhân nghe không hiểu, Hứa Thần Phong nói thêm:
“Ban nãy lúc anh lấy chiếc lá cây xuống cho em, cảm giác ánh mắt của anh ta sắp phóng ra dao đến nơi rồi.”
Rốt cục Kiều Nhân cũng quay đầu lại nhìn xuống bên dưới.
Màn đêm buông xuống, bên dưới ngoại trừ những tấm bia mộ màu trắng thì cũng chỉ có vài người đang quét dọn những ngôi mộ.
“Đừng nhìn.”
Hứa Thần Phong đứng dậy, sau đó kéo cô đứng lên cùng, “Tiểu Kiều nhà chúng ta vẫn có nhiều người yêu thích như vậy.”
Kiều Yên và cha Hứa là bạn tốt nhiều năm, lúc trước hai người đều làm phóng viên điều tra tin tức, thậm chí mối quan hệ của hai nhà còn có thể vượt qua cả quan hệ thân thích.
Kiều Nhân đã quen với cách gọi này từ lâu, cũng không cảm thấy có chỗ nào sai cả. Cô chuyển tầm mắt sang người đang đứng đối diện, sau đó mơ hồ hỏi: “Vừa nãy anh chắc chắn là không lừa em chứ?”
“Thật.”
“Dáng vẻ ra sao?”
“Sẽ không phải là người biến thái cuồng theo dõi chứ?”
Hứa Thần Phong không kìm được bật cười, “Anh ta không phải đâu.”
Kiều Nhân nghĩ vẫn thấy sợ, trên đường đi ra xe không dám cách xa Hứa Thần Phong nửa mét. Mãi tới khi ngồi vào trong xe rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Kiều Nhân được Hứa Thần Phong đưa về khách sạn đã là nửa tiếng sau.
Nửa giờ qua, không hề trông thấy hình bóng của người thần bí cuồng theo dõi kia.
Nỗi lo lắng của Kiều Nhân lúc này mới giảm bớt. Sau khi nói tạm biệt với Hứa Thần Phong, cô cầm túi xách và điện thoại đi lên lầu..
Khách sạn 5 sao quy mô lớn, hành lang cũng vừa dài vừa rộng.
Kiều Nhân đi được một nửa mới vô tình phát hiện phía sau cũng có tiếng bước chân.
Sau đó cô bước chậm lại, người kia cũng bước chậm lại.
Cô dừng thì người phía sau cũng dừng theo.
Kiều Nhân làm nghề tin tức, từ trước tới giờ cũng gặp không ít tin các cô gái độc thân ở khách sạn bị cướp tài sản, cướp sắc.
Trước đây cô không cảm thấy đó là chuyện kinh ngạc, kết quả bây giờ xảy ra với mình, Kiều Nhân mới cảm thấy sợ. Cô không dám thở mạnh, bước nhanh về phía trước, cầm thẻ phòng mở cửa.
Nếu như động tác của cô nhanh nhẹ, cô có thể nhốt người kia ở ngoài cửa.
Nếu như có sơ suất gì… Kiều Nhân không dám nghĩ thêm nữa. Vừa dùng thẻ phòng mở cửa, còn chưa kịp chạm vào tay nắm, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.
Bàn tay kia vừa đẹp đẽ, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.
… Không giống tay của mấy tên biến thái.
Trước kia Kiều Nhân bị Tống nữ sĩ ép buộc đưa đi học Taekwondo mấy năm, lúc này tay chân nhanh hơn trí não, cô duỗi tay định chặn cổ tay người đàn ông kia. Nhưng tay còn chưa kịp vận lực, người đó đã phản ứng nhanh hơn, lập tức nắm chặt lấy tay cô trước.
Sức không quá mạnh nhưng đủ để khiến cô không thể động đậy được.
Kiều Nhân một mình ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc, sợ tới mức giọng cũng run lên:
“Anh không thả tôi ra, tôi sẽ báo…”
“Lại báo cảnh sát à?”
“…”
Kiều Nhân nghẹn lời, sau đó nhấc chân, dùng sức đạp lên giày người kia.
“Bỏ tay ra.”
“Bỏ ra rồi lỡ em báo cảnh sát thì phải làm sao bây giờ?”
Kiều Nhân nhíu mày, giọng nhỏ nhẹ: “Cổ tay tôi đau.”
Lời này quả nhiên hiệu nghiệm, vừa nói xong, người đàn ông liền buông ra.
Trên cổ tay Kiều Nhân vẫn lưu lại một vệt màu đỏ nhàn nhạt, cô cử động tay hai cái. Lúc này cô cũng không vội mở cửa, đứng im ở đó không nhúc nhích.
Cô bất động, cũng không nói năng gì, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân.
Người đàn ông đưa tay ra, thay cô mở cửa: “Không vào trong à?”
Kiều Nhân không thèm để ý đến anh.
Hiện giờ trong lòng cô vẫn còn đang hoảng sợ, sau khi kinh hãi qua đi, lại bị một loại cảm xúc không tên thay thế.
Kiều Nhân cũng không có tâm tư để nghĩ nhiều. Sau khi đi vào vừa định đưa tay đóng cửa thì đã bị anh dùng tay ngăn lại, sau đó anh hơi dùng sức đẩy cửa ra, chen vào bên trong.
Hai mắt Kiều Nhân ửng đỏ, “Anh làm gì thế?”
“Gặp em.”
Cửa bị đóng lại, giọng của Kiều Nhân cùng với tiếng đóng cửa đồng thời vang lên, âm thanh trầm thấp như có như không:
“Lén lén lút lút, tôi còn tưởng rằng mình gặp phải biến thái.”
Giọng cô không lớn.
Mặc dù Kỷ Hàn Thanh có tình cảm với cô, nhưng dù sao cũng là cấp trên của cô, trong lòng Kiều Nhân ít nhiều cũng có chút để tâm, không dám nói thẳng ra.
Quả nhiên Kỷ Hàn Thanh không nghe rõ, “Cái gì?”
Nếu như bình thường, căn bản Kiều Nhân sẽ không để anh nghe rõ, nhưng lần này cũng không biết bị làm sao, máu dồn lên não, nói to câu lúc nãy một lần nữa.
Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, “Dáng vẻ tôi giống thế à?” (Y là giống biến thái đó =))))))
“Anh Thần Phong bảo anh giống.”
Anh cau mày, “Ai?”
Kiều Nhân không trả lời, đưa tay bật đèn trong phòng.
Hôm nay cả người cô đều rất kì lạ, tâm trạng lúc xấu lúc tốt, giống như đám mây rơi xuống đáy vực sau đó lại bay thẳng từ đáy vực lên.
Cô đi tới cạnh bàn trà rót một cộc nước, vừa mới ngồi xuống uống một ngụm liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi:
“Chính là người hôm nay đưa em về sao?”
Kiều Nhân: “…”
Kiều Nhân uống hết một nửa cốc nữa, chậm rãi nói: “Anh ấy có liên quan gì tới anh à?”
“Có quan hệ.”
Kiều Nhân suýt chút nữa bị sặc nước, cô ho khan vài tiếng, trên mặt tự nhiên có chút hồng hồng.
“Quan hệ gì?”
Khóe môi anh hơi cong lên, trả lời đặc biệt thẳng thắn, bốn chữ đơn giản – “QUAN HỆ TÌNH ĐỊCH.”
P.s: Hôm nay xong việc riêng cũng đã hơn 11 giờ đêm rồi, vì lời hứa với các cô gái xinh đẹp nên mình đã chăm chỉ gõ xong chương 29 vào hồi 00:25 đây. Để lại vote và bình luận cho editor thiên thần ngủ ngon đêm nay nào =))) Mai mình lại bận chút nên có thể sẽ chỉ có 1 chương thôi, may mắn thì sẽ có 2 nhưng khả năng này thấp. Mình vẫn đang vật vờ đau ốm nữa, mọi người thông cảm nhé:”(
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!