Trâm 3: Tình Lang Hờ - Chương 11: Rồng lửa phấp phới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Trâm 3: Tình Lang Hờ


Chương 11: Rồng lửa phấp phới


Trong tiếng cười rộ khắp phố, rốt cuộc Chu Tử Tần cũng theo họ đến quán trọ, chạy thẳng ra nhà sau, thấy siêu thuốc đang đặt trên bếp lửa, Trương Hàng Anh ngồi trên ghế con, vừa quạt lửa vừa hé nắp ra xem.

“Trương nhị ca!” Chu Tử Tần gọi toáng lên chạy ù vào, suýt hất văng siêu thuốc: “Chẳng phải huynh đến Hán Châu ư? Sao lại ở đây?”

Trương Hàng Anh giật mình, vội vòng tay che cho siêu thuốc: “Cẩn thận, sắc thêm lát nữa là được rồi.”

“Xảy ra chuyện gì thế? Huynh bị ốm à? Hay là bị thương?”

Thấy Trương Hàng Anh lắp bắp mãi không kể rõ đầu đuôi được, Hoàng Tử Hà bèn đáp thay: “Trương nhị ca và một người bạn giữa đường gặp chuyện, nên huynh ấy đưa bạn quay lại đây.”

“Bạn nào vậy? Hình như Trương nhị ca chỉ đi có một mình thôi mà.” Chu Tử Tần ngó vào phòng, giật bắn mình, “Cảnh Dục?”

“Chu thiếu gia.” Cảnh Dục nằm trên giường quay ra gượng cười với gã, rồi vội vã sửa lại, “À à, không phải, là Chu bổ đầu.”

“Công công cũng thoát được ư? Sao lại ở đây?”

“Ta… đương nhiên ở cạnh gia vẫn hơn.” Cảnh Dục nhìn Lý Thư Bạch nói khẽ, “Có điều… giờ nô tài thế này, e rằng lại làm liên lụy đến gia…”

“Đừng nói những lời này.” Lý Thư Bạch cắt ngang. “Yên tâm tĩnh dưỡng đi.”

Cảnh Dục khó nhọc gục gặc đầu đầy cảm kích. Trương Hàng Anh bưng bát thuốc đi vào: “Hồi ở Đoan Thụy Đường, ta cũng học được cách sắc thuốc, bát thuốc này sắc vừa đủ độ, công công mau uống cho nóng.”

Lý Thư Bạch cầm bát thuốc, ngồi xuống đầu giường Cảnh Dục, thổi cho nguội bớt.

Cảnh Dục thấy vậy vội dựa gối ngồi dây, cúi đầu đón lấy bát thuốc, không dám để y đút. Chu Tử Tần cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn Cảnh Dục uống thuốc.

Hoàng Tử Hà rút cây trâm ngọc trên đầu ra, ngồi xuống bàn thong thả sắp xếp lại những manh mối thu được hôm nay.

Ánh hoàng hôn dần nhạt đi, trời cũng tối dần. Mọi người bắt đầu ăn cơm tối, chỉ mình Chu Tử Tần nấn ná không muốn về, cứ thao thao nói chuyện đến tối mịt.

Cuối cùng Hoàng Tử Hà đành kéo gã dậy: “Công tử để Dục công công đi nghỉ sớm đi, đừng quấy rầy nữa.”

“Ta không về đâu, ngủ luôn ở đây cho xong, chứ muộn thế này quay về rồi sáng sớm mai lại chạy đến, mệt chết.” Nói đến đây, mắt gã sáng lên nhìn cô: “Phòng Sùng Cổ có rộng không? Cho ta ngủ nhờ một hôm nhé?”

Hoàng Tử Hà lạnh toát sống lưng, đang định từ chối thì giọng Lý Thư Bạch phía sau đã lạnh nhạt vang lên: “Không rộng.”

Cô vội cúi đầu, hành lễ với y.

Chu Tử Tần tiu nghỉu: “Thôi được, ta đi thuê thêm phòng.”

“Nhớ trả giúp chúng ta tiền phòng mấy hôm trước đấy.” Hoàng Tử Hà gọi với theo. Chuyện này đương nhiên, số tiền lấy được từ gã thích khách đã sắp cạn sạch, cứ để Chu thiếu gia tiêu tiền như rác chi đi.

Khó khăn lắm mới sắp xếp ổn thỏa cho Chu Tử Tần, mọi người cũng được yên tĩnh, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Đang thiêm thiếp ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.

Hoàng Tử Hà kinh hãi bật dậy, vừa trông thấy ánh lửa hắt lên đã nghe tiếng Lý Thư Bạch gõ cửa: “Cháy rồi.”

Cô lập tức trở dậy mặc quần áo, vì còn phải bó ngực nên cũng hơi lâu. Ra khỏi cửa, cô thấy Chu Tử Tần liêu xiêu chạy đến: “Không xong rồi, không xong rồi!”

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà chẳng còn bụng dạ để ý đến hắn, mượn ánh lửa chạy thẳng đến phòng Cảnh Dục thì thấy Trương Hàng Anh đã ở đó, trong phòng sặc sụa mùi khói. Mọi người trong quán trọ cũng ùn ùn chạy ra, đổ xô về phía giếng trời.

“Lửa… Lửa lớn quá!” Mặt tiền quán trọ đã chìm trong lửa, khói bốc lên mù mịt, cuồn cuộn bay về phía các phòng.

Lúc đi dạo phố đêm Thành Đô, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà từng thảo luận, cho rằng biện pháp hay nhất của kẻ địch là đốt quán trọ. Họ cũng đã quan sát quán trọ này, thấy rằng nếu có cháy thì rất dễ chạy thoát, muốn ám sát, trừ phi…

Hoàng Tử Hà đứng phắt dậy xách ghế đập vào cửa sổ. Chấn song rơi ra, ngoài cửa khói lửa rợp trời, dường như bốn bề đồng thời bén lửa, vây lấy họ vào giữa.

Quả nhiên, để giết bọn họ, kẻ địch chẳng nề đốt trụi tất cả nhà cửa xung quanh, biến cả góc phố thành tro tàn.

Giữa bốn bề lửa đỏ, chỉ còn chỗ bọn họ chưa bén lửa, nhưng đã mù mịt khói, chừng như không còn đường thoát.

Lý Thư Bạch nhíu mày, ra hiệu cho Trương Hàng Anh đỡ Cảnh Dục: “Đi thôi.”

Chưa dứt câu, đã nghe bên ngoài la toáng lên, thì ra một căn nhà sát vách lâu ngày cũ kỹ sập xuống. Toàn bộ rui mè kèo cột cháy phừng phừng đổ ập vào quán trọ, người trong dãy phòng phía trước vừa nháo nhào chạy ra đang ùn lại ở đây, lập tức có mấy người bị giẫm đạp kêu la oai oái.

Quán trọ này nằm trong ngõ vắng, xung quanh toàn những căn nhà cũ kỹ, lúc này bị cháy, lửa lớn từ bốn phương tám hướng ập đến, khói đen mù mịt chụp xuống quán trọ.

Ở giếng trời, rất nhiều người đã sặc sụa vì khói, thậm chí có người già, phụ nữ và trẻ em ngất lịm.

Lý Thư Bạch xé tấm chăn trên giường ra, Hoàng Tử Hà chẳng đợi y nhắc, nhanh nhẹn vẩy nước trà thấm ướt rồi chia cho mỗi người một dải vải.

Họ dùng vải ướt bịt mặt, xông ra khỏi phòng. Thế lửa rất mạnh, song đáng sợ hơn là khói đen mù mịt.

“Khói bốc lên trên, nên cúi người xuống mà đi, phía dưới đỡ hơn.” Hoàng Tử Hà lom khom dẫn cả bọn chạy ra cửa.

Khói dày đến nỗi không mở nổi mắt, phải lần tường mà đi, nhưng tường cũng bị hun đến nóng giãy, không sao chạm vào được, đành mò mẫm đi trong bóng tối.

“Ối ối…” Chu Tử Tần vấp phải một thân người dưới đất, ngã lăn ra rồi lại lồm cồm bò dậy, cũng chẳng biết đối phương còn sống hay chết, hốt hoảng xoa xoa chỗ mình vừa vấp vào, xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Hoàng Tử Hà định nhắc gã nhưng vừa há miệng đã thấy họng đau rát, đầu cũng choáng váng. Đầu gối cô nhũn ra, suýt ngã khuỵu xuống đất. May sao có người nắm lấy cánh tay, đỡ cô dậy.

“Theo ta.” Giữa một trời tối tăm mù mịt, nghe thấy giọng Lý Thư Bạch ngay bên cạnh, cô bỗng vững dạ hẳn. Cô không cần nhìn cần nghĩ gì nữa, chỉ cần y dẫn dắt là đủ.

Dường như tấm lưng y chính là nơi nương náu an toàn nhất.

Đang đi, Lý Thư Bạch bỗng dừng lại. Họ đã đi hết chiều dài bức tường, cảm nhận về phương hướng của y rất nhạy, nhanh chóng tìm được cổng sau.

Trương Hành Anh đang định tung chân đạp cửa thì Lý Thư Bạch đã nắm lấy vai hắn nói khẽ: “Ngoài đó có người.”

Trăng thu gió lộng, ngọn lửa rừng rực đuổi sát sau lưng, ba mặt là lửa, chỉ có một đường ra duy nhất lặng phắc như tờ.

Trương Hàng Anh dỏng tai lắng nghe rồi ngạc nhiên thì thào: “Đâu… Đâu có tiếng người?”

“Lửa lớn như thế, chỉ chừa một lối thoát duy nhất, lẽ nào không có mai phục?” Giọng Lý Thư Bạch cũng hơi xao động: “Nhưng bên ngoài chẳng nghe động tĩnh gì cả?”

“Có người bao vây bên ngoài ư?” Chu Tử Tần buột miệng hỏi, “Lẽ nào chúng ta xông ra sẽ gặp phải mưa tên?”

“Đang ở trong phủ Thành Đô, bên ngoài không có nhiều chỗ ẩn náu, không thể sắp xếp nhiều tay cung được. Nhưng nhất định có mai phục, hễ ta xông ra sẽ bị chém giết.”

Mọi người đều vã mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, người phía sau bắt đầu ùn ùn chạy đến, có kẻ la to: “Cửa kia kìa! Nhanh lên…”

Giữa lúc hỗn loạn, dòng người chen chúc ùa đến, cười đường nhau mà chạy, đột nhiên nghe ầm một tiếng, lửa bắn tứ tung.

Căn gác cạnh đó cháy rụi, đổ sập xuống, khiến cả đám người giẫm đạp kên nhau tránh né, kẽ ngã, người bị thương, kẻ bén lửa, người bị bỏng, kêu la thảm thiết.

Năm người bọn họ bị vây trong lửa, ngọn lửa hừng hực bao phủ xung quanh, quần áo đầu tóc cháy xém, đường thoát duy nhất là cánh cửa trước mặt. Tường vách hai bên đã bị hun đến nóng giãy, cây cối cạnh đó cũng cháy rừng rực, tình cảnh hết sức nguy cấp.

Giữa màn khói mịt mùng, Hoàng Tử Hà ngẩng đầu trông thấy trên bức tường đầu hồi có người đang lén lút nhìn về phía họ, vung tay ra hiệu với bên dưới.

Cô quay sang bảo Lý Thư Bạch: “Chúng phát hiện ra chúng ta rồi, chỉ đợi ta đâm đâu vào rọ thôi.”

Lý Thư Bạch khẽ gật đầu, lại liếc về phía cánh cửa.

Cảnh Dục được Trương Hàng Anh dìu đỡ, vốn đang bịt mũi loạng choạng chạy theo họ, đột nhiên gỡ miếng vải ướt xuống, đẩy Trương Hàng Anh ra, đi đến trước cửa nói: “Gia… nô tài từ biệt ở đây thôi.”

Trương Hàng Anh đột nhiên buột miệng: “Công công định làm gì?”

“Chỉ cần ta xông ra, sẽ không thể hình thành thế bao vây nữa.” Cảnh Dục khàn khàn đáp.

Lý Thư Bạch phía sau quát lớn: “Cảnh Dục, không được làm bậy!” Nhưng Cảnh Dục chỉ ngoái lại mỉm cười rồi quay phắt đi, xô thẳng vào cửa.

Cánh cửa đã bị lửa thiêu gần rụi lập tức long ra, đổ sập xuống, đem them cả khóa. Cả người lẫn cửa đạp mạnh xuống nền đá xanh bên ngoài.

Trong khoảnh khắc Cảnh Dục ngã xuống, mấy ngọn đao loang loáng vung ra chém vào người y.

Đúng như họ đoán, bên ngoài có mai phục.

Khi đao kiếm chém xuống thân thể, Cảnh Dục chợt cười to. GIữa đêm khuya, tiếng cười the thé xuyên qua màn khói mịt mù cùng tiếng khóc nhốn nháo, khơi lên một cơn hoang mang khắp xung quanh.

Ngay lập tức, mọi người trong quán trọ xộc ra, đem theo khói lửa mịt mù, đám người mai phục chỉ  kịp tấn công kẻ xông ra đầu tiên là Cảnh Dục thì Lý Thư Bạch, Trương Hàng Anh và Chu Tử Tần đã tung mình nhảy ra, tránh được ngọn đao đón đầu, nhanh nhẹn lợi dùng khói mù, đoạt binh khí đối phương.

Lý Thư Bạch chặn địch, Hoàng Tử Hà kéo Cảnh Dục dậy, đỡ y chạy đến đầu hẻm. Những kẻ mai phục trong ngõ xông lên ngăn cản đều bị Lý Thư Bạch thẳng tay chém chết.

Thế lửa càng thêm dữ dội. Trước ánh lửa rừng rực, muôn sao trên trời cũng trở nên lu mờ, ảm đạm.

Cô chợt trông thấy mấy bóng người nhanh chóng áp sát, xông thẳng vào giữa đám thích khách chém giết.

Là quân tinh nhuệ của vương phủ. Mấy ngày nay cô đi khắp nơi tra án thì họ đã âm thầm tập kết ở phủ Thành Đô, hơn nữa còn tụ lại bên cạnh Lý Thư Bạch. Tiếng cười của Cảnh Dục khi nãy đã ám thị cho họ vị trí của Quỳ vương trong đám cháy hỗn loạn, giờ bọn Hoàng Tử Hà chẳng còn gì phải lo nữa.

Cô cúi đầu, giao tất cả lại cho Lý Thư Bạch, còn mình chỉ gắng sức mang Cảnh Dục đi càng xa đám cháy và chem giết càng tốt, để khỏi bị vạ lây.

Ngoài hẻm có người la lớn: “Đằng này có người chạy ra rồi, mau mau cứu hỏa!” Dân chúng quanh đó tức thì xách thùng nước lũ lượt chạy đến, những kẻ mai phục đã không còn cơ hội lợi dụng đám cháy sát hại Quỳ vương, thấy tình thế không ổn bèn vứt mấy cái xác lại bỏ chạy.

Lý Thư Bạch ngăn bọn họ đuổi theo, cứ để quân tinh nhuệ giải quyết là đủ. Dù sao mấy người họ đều đã mệt lử, lại vừa thoát khỏi đại nạn, làm gì còn lòng dạ tiêu diệt thích khách.

Bốn người xúm lại quanh Cảnh Dục, thấy vết thương đã cầm máu vủa y vỡ ra, lại thêm mấy vết đao chém lúc xông ra cửa, cả người bê bết máu me, chẳng còn hy vọng gì nữa.

Hoàng Tử Hà vội giao y cho Trương Hàng Anh đỡ: “Mau mau, ta chạy đi tìm đại phu…”

Mới chạy được hai bước, chợt nghe tiếng Lý Thư Bạch gọi với đằng sau: “Không cần đâu.”

Cô sững sờ, ngoái lại thì thấy Cảnh Dục nắm chặt tay Trương Hàng Anh, nhìn Lý Thư Bạch, thều thào: “Sau này bên cạnh gia… tạm thời… có lẽ không có ai hầu hạ nữa rồi…”

Tuy các hộ vệ thất tán trên núi đã có rất nhiều người quay lại, nhưng Cảnh Dật và Cảnh Hữu vẫn chưa rõ tung tích, bên cạnh Lý Thư Bạch quả thật không có người hầu cận.

Trương Hàng Anh siết chặt tay Cảnh Dục, rưng rưng nước mắt nói khẽ: “Còn ta… ta ở đây.”

Cảnh Dục đưa mắt nhìn sang hắn, mệt mỏi cười: “Tên nhóc bị khai trừ này… có được không đây…”

Lý Thư Bạch ngồi xuống chăm chú nhìn y, dịu giọng: “Không phải lo cho ta, ngươi cứ yên tâm.”

Nhưng Cảnh Dục vẫn khư khư nắm lấy tay Trương Hàng Anh, đôi mắt bắt đầu lạc thần hết nhìn Lý Thư Bạch lại nhìn sang Trương Hàng Anh.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần vội ôm lấy y.

Trương Hàng Anh rơm rớm nước mắt, quỳ sụp xuống trước mặt Lý Thư Bạch.

Ánh mắt Cảnh Dục không rời Lý Thư Bạch, mấp máy môi, nhưng không thốt ra được lời nào.

Lý Thư Bạch thoáng lưỡng lự rồi giơ tay đỡ Trương Hàng Anh đứng dậy: “Trước đây ngươi vốn là người trong đội nghi trượng, giờ quay lại bên cạnh ta, cũng coi như có đầu có cuối.” Trương Hàng Anh ngẩng nhìn y, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài, run run đáp: “Đa tạ… vương gia.”

Cảnh Dục vui mừng ra mặt, dường như còn định mỉm cười, nhưng vừa hé miệng, cả gương mặt đã méo mó đi.

Cánh cửa và bức tường bên cạnh thình lình sập xuống, người bên trong kẻ bị bỏng, kẻ bị ngã, kẻ bị giẫm đạp chen nhau ùa ra. Trong tiếng kêu gào náo loạn, cánh tay Cảnh Dục lặng lẽ rũ xuống.

Lý Thư Bạch nắm chặt tay Cảnh Dục, đặt vào lòng Trương Hàng Anh.

Thấy y bặm môi, hai hàng mi rung rung, cô lặng lẽ vươn tay đặt nhẹ lên mu bàn tay y.

Lửa lớn cháy đến tảng sáng, chân trời cũng nhuốm hồng. Dân chúng Thành Đô bị kinh động, từ bốn phương tám hướng đổ đến cứu hoả.

Thi thể Cảnh Dục được người ở nghĩa trang đưa đi sửa sang nhập liệm.

Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần tra xét mấy cái xác bị vứt lại, cuối cùng cũng phải tiu nghỉu bó tay. Đám thích khách phi tang vật chứng rất sạch sẽ, những cái xác bị bỏ lại đều mặc đồ thường dân, trên người không có vật gì chứng minh thân phận, ngay cả vũ khí trong tay cũng mài hết dấu đúc đi.

Đem theo hộ vệ đi lại trong thành rất không ổn, Lý Thư Bạch bèn lệnh cho các thị vệ giải tán, thỉnh thoảng âm thầm bám theo bảo vệ là đủ. Chỉ còn lại bốn người bọn họ hoang mang nhìn đống tro tàn trước mặt, lặng thinh. Để truy sát Lý Thư Bạch, kẻ địch chẳng những sát hại Kỳ Lạc quận chúa, mà còn không tiếc tay đốt trụi cả con phố, vạ lây dân chúng vô tội, số người bỏ mình trong lửa rất nhiều, kẻ nhà tan cửa nát còn nhiều hơn.

“Khốn nạn thật… ta nhất định phải chính tay bắt kẻ phóng hoả đền tội!” Chu Tử Tần nghiến răng căm hận.

Hoàng Tử Hà nhíu mày: “Chúng gây ra đám cháy lớn thế này, lại phong toả toàn bộ mấy gian nhà xung quanh, chặn hết cửa trước cửa sau, luận cả quá trình hay từng chi tiết đều có chuẩn bị trước. E rằng hung thủ đứng phía sau nhằm vào gia có thế lực vô cùng lớn, vượt xa tưởng tượng của công tử.”

Chu Tử Tần bĩu môi: “Bất kể chúng là ai, chỉ cần gây ra chuyện ở Thục thì tổng bổ đầu quận Thục là ta sẽ đấu với chúng đến cùng!”

Họ rời khỏi con ngõ cháy rụi, chợt trông thấy một nữ tử hớt hải chen giữa đám đông đang nháo nhào ùa ra, nhận mặt từng người vừa chạy thoát. Dáng dấp người nọ tha thướt, bước chân nhẹ nhàng, dù đang hốt hoảng tột độ, vẫn rất nổi bật giữa đám đông hỗn loạn.

Chu Tử Tần vội bước đến chào: “Đại nương tìm ai vậy?”

Công Tôn Diên ngoái lại trông thấy bọn họ thì sững sờ, rồi thở phào nhẹ nhõm chạy đến: “Ta đang tìm các vị!”

“Hả? Đại nương lo cho bọn ta ư?” Chu Tử Tần quên bẵng vừa rồi mình suýt sợ vỡ mật, tức thì vỗ ngực khoe khoang: “Đừng lo, bọn ta là ai chứ, đương nhiên không mất một cọng tóc rồi.”

“Công tử bớt huênh hoang, nhìn lại mình đi.” Hoàng Tử Hà nhắc.

Thấy mặt mũi bọn họ lấm lem, lôi thôi lếch thếch, Công Tôn Diên bèn giúp Chu Tử Tần phủi bớt tro bụi trên người, “Tốt rồi tốt rồi, không sao là tốt.”

“Giờ đại nương trọ ở đâu? Chúng ta đến quán trọ của đại nương nhé?” Hoàng Tử Hà đề nghị.

Công Tôn Diên gật đầu: “Sau khi trị hai tên quấy rối kia một trận, ta đã thuê phòng ở quán trọ Vân Lai cách đây hai con đường, các vị cứ theo ta.”

Quán trọ Vân Lai khá yên tĩnh, tuy bề ngoài cũng bình thường không có gì nổi bật, nhưng trong sân trồng đầy lan và trúc, còn dẫn một con suối về, trong mắt những kẻ vừa thoát khỏi hoả hoạn, nơi này thật hoàn mỹ vô cùng.

“Các vị đây chuyển từ quán trọ bị cháy bên cạnh sang ư?” Chưởng quầy là kẻ lão luyện trong nghề, thoạt nhìn bọn họ đã hiểu ra ngay: “Có giữ được hành lý không? Còn đem theo tiền đấy chứ?”

Trương Hàng Anh thẫn thờ từ nãy, giờ mới định thần lại, cảm động đáp: “Cảm ơn ông chủ quan tâm…”

Hoàng Tử Hà ngắt lời: “Yên tâm, chưa đến nỗi không trả nổi tiền phòng của ông đâu.”

Công Tôn Diên nói ngay: “Để ta trả.”

Chu Tử Tần hào phóng vẫy tay: “Yên tâm, tất cả chi phí đều có nha môn trả hết.”

Thấy bấy nhiêu người tranh nhau trả tiền, chưởng quầy mới yên dạ: “Thế thì tốt.”

Vẻ cảm động trên mặt Trương Hàng Anh cứng đờ, nét đau đớn cố nén lại hiện lên.

Mấy người bọn họ về đến phòng, việc đầu tiên là gọi tiểu nhị lấy nước tắm rửa một lượt, sau đó tập trung ở quầy, chọn mấy món ăn lót dạ.

“Ôi chao… Chưa bao giờ ăn bữa đêm khốn khổ thế này…” Chu Tử Tần nhìn ra bầu trời tang tảng sáng, xuýt xoa: “Cũng chưa ăn bữa sáng nào thịnh soạn thế này…”

Vậy lộn trong đám cháy lâu như thế, mấy người đàn ông còn đỡ, riêng Hoàng Tử Hà bị ngạt khói, cứ ôm ngực ho khan. May sao Chu Tử Tần đã bảo nhà bếp nấu một âu canh sơn trà hầm lê để mọi người uống trong lúc đợi đồ ăn, khử bớt hoả khí.

“Sùng Cổ bị nặng nhất, uống nhiều vào!” Chu Tử Tần múc thật nhiều canh cho cô.

Hoàng Tử Hà uống đầy một bụng canh, ấm ách khó chịu, đành viện cớ đi gọi Công Tôn Diên hòng tránh tấm thịnh tình của Chu công tử.

Khi Công Tôn Diên và Hoàng Tử Hà quay lại, theo sau họ còn một nữ tử chừng 30 tuổi, vóc người nhỏ nhắn yêu kiều, đi phía sau Công Tôn đại nương phong tư tuyệt đại trông lại như một thị nữ bình thường.

Mãi đến khi người nọ tới trước mặt bọn Chu Tử Tần thi lễ rồi ngẩng lên, mới phát hiện dung mạo người ấy ửng hồng dưới ánh đèn mờ ảo, như hải đường chớm hé, dù phảng phất ưu sầu, nhưng cũng mang nét phong tình rất riêng.

“Đây là Tứ muội Ân Lộ Y, hôm nay vừa đến Thành Đô. Khi trước ta có để lại mảnh giấy ở cửa nhà A Nguyễn trên phố Tùng Hoa, Lộ Y hôm nay đến Thành Đô, theo đó tìm tới đây.”

Chu Tử Tần bấy giờ mới vỡ lẽ: “Ồ, thì ra mảnh giấy trên cửa là của đại nương để lại ư? Ta còn ngỡ là cái gì khác cơ.”

Công Tôn Diên gật đầu rồi kéo Ân Lộ Y ngồi xuống cạnh bọn Chu Tử Tần. Ân Lộ Y khá kiệm lời, mọi người cũng đang buồn vì cái chết của Cảnh Dục nên không khí bữa ăn rất trầm lặng. Mãi đến lúc gần xong, Chu Tử Tần mới hỏi Ân Lộ Y: “Chẳng hay tứ nương sở trường ngón nghề gì?”

Ân Lộ Y không đáp, chỉ phất tay một cái, tức thì một bông thạch lựu hiện ra giữa hai ngón tay.

“Ô? Hoa ở đâu ra thế này?” Chu Tử Tần ngạc nhiên với tay toan cầm lấy thì Ân Lộ Y một tay xoay một tay thu về, chắp vào nhau vò vò đoá hoa, đoạn lại xoè ra trước mặt gã. Chỉ thấy giữa lòng bàn tay Ân Lộ Y là một quả lựu vàng ửng đỏ, tròn tròn, vô cùng xinh xắn.

Chu Tử Tần đoạt lấy quả lựu, kinh ngạc hỏi: “Thì ra tứ nương sở trường ảo thuật?”

“Tiệc mừng ở Dương Châu nếu mời được Lộ Y đến biểu diễn một màn ảo thuật, sẽ trở thành đại sự rúng động toàn thành đó.” Nói rồi Công Tôn Diên cầm lấy quả lựu từ tay Chu Tử Tần, bửa thành mấy mảnh chia cho mọi người cùng ăn.

Quả lựu tươi ngon như vừa mới hái, chua chua ngòn ngọt. Chỉ mình Ân Lộ Y cầm phần lựu được chia, nước mắt rưng rưng, không nuốt trôi nổi.

Công Tôn Diên thở dài: “Ta biết xưa nay muội đa sầu đa cảm, nhưng người chết là hết, A Nguyễn có thể cùng tình lang ra đi, hẳn cũng ngậm cười, muội việc gì phải quá đau lòng.”

“Vâng… là muội nghĩ không thông.” Ân Lộ Y đáp, nhưng vẫn thẫn thờ.

“Ta cảm thấy cái chết của A Nguyễn có nội tình nên đã nhờ Chu bổ đầu điều tra giùm.” Công Tôn Diên nhìn Chu Tử Tần tha thiết nói: “Tỷ muội ta đều nhờ cả vào bổ đầu, cầu xin các vị tra rõ chân tướng việc A Nguyễn tự vẫn, dù sao… cũng cho chúng ta biết hai người họ rốt cuộc gặp phải chuyện gì, tại sao không nhờ vả chúng ta giúp đỡ, mà lại chọn con đường đó.”

“Đại nương yên tâm.” Chu Tử Tần vỗ ngực bảo đảm: “Ta là tổng bổ đầu quận Thục được hoàng thượng khâm điểm, nhất định sẽ tra rõ tất cả vụ án ở đây, không để lại bất cứ nghi vấn gì!” Ân Lộ Y ngước nhìn hắn, định nói gì đó thì Công Tôn Diên đã cảm kích thưa: “Đa tạ Chu thiếu bổ đầu! Mối oan của tiểu muội xin nhờ cả vào bổ đầu!”

Chu Tử Tần luôn miệng nhận lời, rồi sực nhớ ra một chuyện: “Ngày mai phủ Thành Đô bày tiệc, không biết các vị có thể tới giúp vui hay chăng?”

Công Tôn Diên và Ân Lộ Y nhìn nhau rồi thưa: “Chu thiếu bổ đầu đã có lời, đương nhiên chúng ta sẽ tới. Không rõ tiệc lần này mời người thế nào, muốn giúp vui ra sao?”

“Thật chẳng dám giấu, ngày mai tiết độ sứ Phạm tướng quân giá lâm phủ quận thú, một là để thắt chặt tình thân với quận thú mới nhậm chức, hai là vì việc hôn nhân của Tề Đằng Tề phán quan phủ tiết độ với em gái ta. Tiết độ sứ là người học võ, hẳn thích xem múa kiếm, vừa khéo lại là sở trường của đại nương.”

Công Tôn Diên gật đầu: “Đúng thế. Nhưng ta nghĩ… Lần này là tiệc mừng, có lẽ đệ muội chưa chắc đã thích ánh đao bóng kiếm.”

Chu Tử Tần nhíu mày: “Chuyện này… kệ nó vậy, dù sao cũng phải lấy khách làm trọng.”

“Ta có ý này. Trước đây A Nguyễn từng chỉnh lý lại điệu múa của ta, sửa đổi mấy chỗ, tuy vẫn là Kiếm Khí Hồn Thoát, nhưng những phân đoạn dịu dàng uyển chuyển trong đó hơn xa Lục Yêu (một điệu múa mềm mại, tiết tấu chậm), có thể nói là đủ cả cương nhu. Vừa hay Lộ Y đến, có người chuẩn bị giúp, ngày mai ta sẽ biểu diễn điệu mới, nhất định không làm các vị thất vọng.”

Chu Tử Tần mừng ra mặt: “Đại nương đã nói vậy ắt là điệu múa tinh diệu tuyệt luân! Được, ngày mai chúng ta sẽ rửa mắt đón xem!”

“Còn chuyện này nữa, xin bổ đầu nhờ người giúp ta chuẩn bị vài vật dụng cần thiết cho buổi diễn.” Đoạn Công Tôn Diên gọi tiểu nhị đưa giấy bút đến, viết một tờ danh sách đưa cho Chu Tử Tần.

Chu Tử Tần lần lượt đọc lên những thứ được liệt kê: “Hai đôi đèn lồng da trâu, một giỏ cánh hoa, mười đôi bươm bướm…”

Đến đây, gã ngạc nhiên hỏi: “Bướm ư? Điệu múa này còn tiện thể phóng sinh nữa à?”

Công Tôn Diên đang buồn nghe hỏi cũng phải che miệng cười đáp: “Thiên cơ không thể lộ, ta thì chẳng sao, nhưng mấu chốt trong màn này là ngón nghề kiếm cơm của Lộ Y, không thể tiết lộ với người khác được.”

Chu Tử Tần ngượng nghịu gãi đầu cười trừ: “Cả ngày ta giam mình trong phòng nghiên cứu thi thể, chẳng biết gì cả. Ta sẽ sai người chuẩn bị chu toàn.”

“Nhớ là bướm phải còn sống, chúng ta mới đến đây lạ nước lại cái, không sao bắt được bươm bướm sống.” Công Tôn Diên bổ sung.

“Cam đoan sẽ còn sống cả! Cứ giao cho ta!” Nói rồi, hắn nhìn phần lựu trong tay Ân Lộ Y đầy ngưỡng mộ: “Nói đi thì phải nói lại, sao trước đây tứ nương không đến kinh thành, thủ pháp của tứ nương tuyệt quá.”

Ân Lộ Y nhỏ người, giọng nói cũng khẽ khàng uyển chuyển, liền đáp: “Mười mấy năm trước ta cũng có theo các tỷ muội vào kinh, bấy giờ chắc Chu bổ đầu còn là hài tử. Mấy đệ tử do ta dạy dỗ, cũng có vài người đến kinh thành, nghe nói thường ở chợ Tây.”

Chu Tử Tần vội hỏi: “Làm sao tìm được họ?”

“Đại đệ tử và nhị đệ tử của ta là một đôi vợ chồng, tuổi tác lớn hơn ta. Năm xưa khi chia tay ta từng tặng họ một con chim trắng đã được huấn luyện, có lẽ bổ đầu đi tìm sẽ thấy.”

Hoàng Tử Hà sực nhớ ra: “Ta từng gặp họ ở chợ Tây. Có điều tay nghề họ bình thường, con chim trắng ấy cũng bán đi cho người ta rồi.”

Bấy giờ Vương Uẩn mua nó rồi biểu diễn một màn chim trong lồng biến mất ở chùa Tiên Du, dẫn tới bao chuyện bất trắc sau này.

Ân Lộ Y gật đầu: “Chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt sẽ khó mà luyện được tay nghề giỏi. Tôn Đại học được hai ngón đã thấy đủ hành tẩu giang hồ, bèn từ biệt ta. Dung Nương khá hơn, học được mấy trò hay, có điều chồng cô ấy muốn đi, cô ấy đành đi theo.”

Chu Tử Tần vội đề nghị: “Chi bằng buổi tiệc ngày mai tứ nương cũng biểu diễn vài ngón giúp vui cho chúng ta đi?”

Ân Lộ Y cúi đầu đáp: “Không cần đâu. Màn diễn của đại nương ngày mai ta cũng góp phần, tới lúc đó các vị đều được xem cả.”

Lúc giải tán, Hoàng Tử Hà cố ý đi tụt lại phía sau, hỏi nhỏ Trương Hàng Anh: “Trương nhị ca nãy giờ cứ rầu rĩ không nói, huynh lo lắng chuyện gì vậy?”

“Không có gì, ta chỉ là… nghĩ đến cái chết của Dục công công, lo lắng không biết đám thích khách kia bao giờ lại ra tay nữa…”

“Yên tâm đi, gia sẽ không để bọn chúng có cơ hội nữa đâu.” Hoàng Tử Hà an ủi, “Nếu chuyện như vậy mà gia không xử lý được, thì đã chẳng phải là Quỳ vương rồi.”

Trương Hàng Anh gật đầu, vẻ mặt cũng dãn ra, “Vậy… ta cũng yên tâm.”

Thấy họ Trương đến đứng trước cửa phòng Lý Thư Bạch, vẻ như định đứng canh đến sáng, Hoàng Tử Hà bất lực hỏi: “Chẳng phải huynh bảo yên tâm rồi ư?”

“Ừm… yên tâm đứng canh ấy mà.”

Hoàng Tử Hà vừa tức vừa buồn cười, đành gõ cửa hỏi Lý Thư Bạch: “Gia nghĩ đêm nay thích khách có đến không?”

Giọng Lý Thư Bạch hờ hững vang lên: “Kẻ địch mỗi lần hành thích đều muốn một đòn đắc thủ, dồn ta vào chỗ chết, hiện giờ ta đột ngột đổi sang trọ ở đây, chúng chưa kịp lên kế hoạch, đâu thể nào ra tay.”

Hoàng Tử Hà dõng dạc bảo Trương Hàng Anh: “Thế nên nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lúc nguy hiểm nhất cũng là lúc an toàn nhất, nếu huynh tin lời chúng ta thì về ngủ đi.”

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, Lý Thư Bạch đứng dậy ra mở cửa.

“Giờ các thị vệ bên cạnh ta đã tản đi hết, bản thân ta còn gặp nguy hiểm, vậy mà ngươi lại đi theo ta, đủ thấy đường dài mới biết ngựa hay.” Lý Thư Bạch vỗ vai Trương Hàng Anh khen ngợi, “Hôm nay ngươi về nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày sau ta còn cần ngươi giúp sức.”

Trương Hàng Anh sợ sệt thưa: “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực, đến chết mới thôi!”

“Không nghiêm trọng thế đâu.” Lý Thư Bạch thản nhiên: “Mấy con thiêu thân lao vào lửa ấy mà!”

Tảng sáng đi ngủ, đến gần trưa mới dậy, quả là thư thái vô cùng, bình yên đến mức Hoàng Tử Hà mở mắt ra còn phải nghĩ ngợi một lúc mới nhớ mình đang ở đâu.

Bên ngoài là rặng trúc rì rào, suối chảy róc rách. Cô khoác áo ngồi dậy, vừa đẩy cửa sổ đã thấy Lý Thư Bạch đang vận động gân cốt.

Cô tựa vào song cửa, tay phải nắm lại che miệng ngăn tiếng ho khe khẽ. Trận lửa hôm qua khiến lồng ngực cô đến giờ vẫn còn khô rát: “Gia đỡ rồi ư?”

Y dừng lại nhìn cô: “Ừm.”

“Trưa nay gia muốn ăn gì? Để ta đi bảo nhà bếp.”

“Ngươi thích ăn gì thì gọi cái ấy.”

“Không kén ăn, tốt quá.” Vừa dứt câu, cô chợt trông thấy Trương Hàng Anh đứng bên rặng trúc trợn tròn mắt nhìn họ. Nghĩ lại những lời đối đáp vô lễ vừa rồi, cô bất giác đỏ ửng mặt, hồi lâu mới quay sang hỏi hắn: “Trương nhị ca muốn ăn gì?”

“Ta… ta… tùy huynh chọn vậy.”

Bọn Hoàng Tử Hà đang ăn mấy món giống hệt nhau thì Chu Tử Tần ngái ngủ đi đến: “Chào buổi sáng…”

Hoàng Tử Hà hỏi ngay: “Sáng nay công tử không về ư?”

“Thôi thôi, sáng ra mò về, cha ta biết được lại ăn mắng. Thà cứ nói ta ở bên ngoài điều tra cho xong.” Vừa nói hắn vừa gãi đầu gãi tai vắt óc nhớ lại: “Ai da ngủ say quá, đầu óc ta trống trơn hết rồi… Hôm nay chúng ta phải làm gì ấy nhỉ? Hình như có rất nhiều việc, lại hình như không có việc gì cả?”

Hoàng Tử Hà nhắc nhở: “Tiết độ sứ Phạm tướng quân sẽ đến nhà công tử, nên công tử phải giúp Công Tôn đại nương chuẩn bị vài thứ.”

Chu Tử Tần vội lần tìm trên người, đến lúc sờ thấy mẩu giấy hôm qua mới thờ phào.

“Được rồi, công tử đi chuẩn bị đi.” Hoàng Tử Hà đứng dậy.

Chu Tử Tần vội hỏi: “Dương huynh định đi đâu?”

“Ra phố đi dạo.”

Phố lớn ngõ nhỏ ở Thành Đô vẫn đông đúc náo nhiệt như cũ.

Lý Thư Bạch theo Hoàng Tử Hà len lỏi đi tới một tiệm cầm đồ. Chưởng quầy ngồi sau quầy hàng cao, nhướng mắt liếc họ hỏi: “Muốn cầm cái gì?”

Hoàng Tử Hà hỏi lại: “Các vị có chi nhánh ở Long Châu không?”

“Có. Nhưng chúng ta không quản việc ở Long Châu đâu nhé.”

Hoàng Tử Hà lập tức giơ lệnh bài lấy từ chỗ Chu Tử Tần ra, gõ gõ lên mặt quầy: “Người của quan phủ tra án đây.”

Chưởng quầy đưa mắt nhìn, bấy giờ mới lật đật rời khỏi quầy, mời họ ra sau, sai người bưng trà và điểm tâm tới: “Chẳng rõ các vị muốn… điều tra chuyện gì?”

Trông thái độ của lão, Hoàng Tử Hà hiểu ngay, bèn trấn an: “Ông yên tâm, gần đây không có vụ án lớn nào cả, chúng ta không tới điều tra tang vật đâu.”

Chưởng quầy bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Chẳng hay ba vị đến có việc gì?”

“Chúng ta muốn tìm một vật, có lẽ được cầm tại chi nhánh Long Châu của các vị. Theo ta biết nếu đồ cầm quá ngày chưa chuộc lại sẽ đưa đến tiệm chính này, sau khi chưởng quầy xem qua thì đem bán, đúng chứ?”

Chưởng quầy gật đầu: “Đúng thế.”

“Ta muốn tìm một chiếc vòng bạch ngọc chạm đôi cá cắn đuôi nhau, ở giữa chạm rỗng, tạo hình rất đặc biệt, nếu chưởng quầy đã xem qua, hẳn vẫn còn ấn tượng.”

“À, ta nhớ! Đúng là có chiếc vòng như thế, tháng 4 năm nay quá hạn, được cửa tiệm Long Châu gửi đến đây!”

“Giờ nó đâu rồi?”

Chưởng quầy hối hả lật tìm sổ sách, rồi chìa ra cho họ xem: “Cái vòng này bán rồi, không lâu sau khi được gửi đến. Người mua… không để lại tên.”

Chỉ thấy bên trên viết: “Vòng ngọc chạm đôi cá, đã trả hết.”

Hoàng Tử Hà hỏi: “Người bán chiếc vòng ấy, giờ ở đây chứ?”

“Để ta hỏi xem.” Nói rồi ông ta tất tả chạy ra sau gọi người đến hỏi, nhưng tất cả chưởng quầy và người làm đều lắc đầu, có một gã người làm lanh lợi thưa: “Cái vòng này… lúc ấy từ Long Châu đưa đến, có lẽ là người ở Long Châu viết, ngài xem nét chữ này đâu giống chữ chúng ta, không rõ kẻ nào ở tiệm Long Châu viết nữa.”

“Mau đi hỏi xem người ở Long Châu đưa đồ đến là ai, bấy giờ có bán chiếc vòng ấy không.” Nói đoạn, chưởng quầy quay lại cười xoà với họ: “Ba vị quan gia, chúng ta lập tức phái người tới Long Châu hỏi han, một hai hôm nữa sẽ trả lời.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi viết cho ông ta mấy dòng, dặn dò: “Tới lúc đó nhớ dẫn người tới tìm Chu thiếu bổ đầu.”

“Nhất định, nhất định! Hễ người đến ta sẽ dẫn tới ngay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN