Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài
Chương 45: Không cay không vui
“Cái người Thẩm tú tài này sao lại có nhiều ý tưởng kỳ quái thế cơ chứ?” Tô Vãn Tình nhìn nhi tử chơi trò xếp gỗ tới mức quên cả ăn tối, dở khóc dở cười.
“Là một nhân tài…” Lý Trí Viễn đưa quyển sách mà Thẩm Nghiên Bắc tặng cho Tô Vãn Tình xem, “Sách này rất độc đáo, cực kỳ thích hợp cho con của chúng ta xem.”
“Đây là?” Hai mắt Tô Vãn Tình sáng lên, vội vàng mở ra.
Hai tay nắm chặt quyển sách, mỗi một trang đều vẽ một sự vật khác nhau, hình ảnh vô cùng chân thật, có vật dụng thường ngày cũng có cả hoa quả cây cối, bên trên còn ghi tên của vật đó. Trang sách vừa dày vừa chắc, bên trái trang sách còn đục lỗ nhỏ, dùng dây thừng xâu lại, dễ dàng lật mở lại bền lâu, cho trẻ con cầm cũng không sợ bị xé rách.
“Đúng là có tâm!” Tô Vãn Tình vô cùng vừa lòng với mấy quyển sách này. So với những lễ vật quý báu khác, Thẩm Nghiên Bắc tặng hai món quà này vừa có thể làm cho bé con vui chơi thỏa thích lại có thể khơi gợi hứng học của con mới thật sự ý nghĩa!
Lý Trí Viễn gật đầu: “Bằng hữu này Thanh Trạch kết giao không tồi chút nào.”
“Tất nhiên rồi, ánh mắt của đệ đệ ta sao có thể kém?” Tô Vãn Tình mở quyển sách có hình thực vật ra, “Nhi tử, có muốn ăn cái này không nào?”
Nghe được tiếng của mẫu thân, tiểu thọ tinh quay đầu lại nhìn, thấy được hai quả trứng gà tròn tròn trên trang sách, cái miệng nhỏ của bé mở lớn, lộ ra hai cái răng nanh: “Ăn trứng trứng!”
Lý Trí Viễn sờ mũi, trong lòng nói: Đệ của nàng đâu phải mắt nhìn không tồi, mà là cực tốt ấy chứ! Vị kia cũng chả phải nguyện ý cũng người khác làm bằng hữu đâu!
Lúc này Tô Thanh Trạch có ánh mắt không tồi đang ở trên bàn hồi âm thư.
“A Hành, tỷ phu bảo ta cảm ơn ngươi đã đưa lễ vật quý báu tới mừng sinh nhật của cháu ngoại. Tính cả món quà mà ngươi tặng, hôm nay Lân nhi thu được không ít quà sinh nhật. Nhưng mà Lân nhi lại thích nhất món đồ chơi mà Thẩm đại ca tặng, đồ chơi xếp gỗ…”
“Ta nói cho ngươi nghe! Hôm nay Lân nhi thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện! Rất may có Thẩm đại ca ra tay…” Thiếu niên cầm bút khí thế bừng bừng kể lại đầu đuôi sự việc.
“Thẩm đại ca mang theo hai bồn ớt đi rồi, nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn, về nhà khẳng định sẽ nấu đồ ăn ngon cho Cố đại ca!” Biểu tình Tô Thanh Trạch trở nên khinh bỉ, “Ăn cơm cùng với bọn họ, bọn họ ăn ngon hơn cứ nghĩ là ta không biết, thật ra là ta làm bộ không biết mà thôi! Phần ăn kia có thịt hay không, chỉ cần ngửi ta cũng rõ!”
“Bọn họ sợ ta thèm ăn thịt mà không nhịn được sẽ từ bỏ, nhưng ý chí quyết tâm của ta sao có thể vì hai miếng thịt mà từ bỏ?” Tô Thanh Trạch vô cùng tự hào viết, “Hiện tại ta nỗ lực rèn luyện thân thể, nếu mùa thu năm nay có thể gặp mặt, ta đã có thể mặc phục trang cưỡi ngựa cùng ngươi đi săn rồi!”
“Con ngựa Mặc Diễm của ngươi đẹp lắm, đến lúc đó ngươi cho ta mượn cưỡi một chút nha!”
Sau đó Tô Thanh Trạch lại viết toàn bộ chuyện thú vị vui đùa vào trong thư, còn nhắc riêng về cử nhân lòng dạ hẹp hòi tâm cơ, muốn chơi hố Thẩm Nghiên Bắc mấy lần.
“Lý cử nhân kia đáng ghét cực, lần trước người của hắn cướp điểm tâm còn vũ nhục ta, lần này biết thân phận của ta rồi lại muốn nịnh bợ! Ta là người lòng dạ hẹp hòi làm sao có thể để cho hắn toại nguyện chứ?” Tô Thanh Trạch hừ lạnh một tiếng, viết liên tục, “A Hành đang ở Kinh sao? Có thể gom mấy tập đề thi mùa thu gửi đến đây được không? Bọn Cố đại ca chiếu cố ta lâu như vậy, ta muốn tặng cho Thẩm đại ca, sang năm hắn muốn tham gia thi mùa thu, nếu trúng cử sẽ có thể tham gia thi hội!”
“Lý cử nhân ỷ rằng mình là cử nhân mới có thể hống hách không coi ai ra gì như vậy, Thẩm đại ca nếu trúng cử, chắc chắn có thể khiến cho hắn tức chết!”
Viết xong thư, Tô Thanh Trạch ở bên ngoài phong thư đề bốn chữ: “A Hành thân khải”.
Tuy rằng vẫn luôn thư từ gửi tới gửi lui, nhưng đã qua một năm y chưa được gặp đối phương, cũng không biết bộ dáng đối phương có khác nhiều không. Tô Thanh Trạch thở dài. Bằng hữu của y không ít, nhưng hầu hết người ta nhìn thân phận Tô công tử của y mới đồng ý kết giao, A Hành là người duy nhất không giễu cợt y dù y có béo như thế nào.
Nhớ tới sự việc đã đồng ý với Thẩm Nghiên Bắc ở trên đường đi tới, Tô Thanh Trạch đưa phong thư cho Minh An gửi đi, chính mình lại đi tìm Lý Trí Viễn.
Lý Trí Viễn nghe nói hai người lúc trước đùa giỡn phu nhân của hắn do có Lý Dật chống lưng nên mới hoành hành ngang ngược như vậy thì lập tức đen mặt. Mấy bữa nay, hắn đã lật xem gần hai trăm hồ sơ, tự mình kiểm chứng và theo dõi dân tình, phát hiện rất nhiều chuyện đều có bóng dáng của Lý Dật. Lúc ấy cũng đã hoài nghi, nghĩ tới thật sự là do gã ta thường xuyên quạt gió thêm củi.
“Trong núi không có hổ, ngay cả khỉ cũng có thể xưng là Đại Vương!” Lý Trí Viễn trầm giọng nói, xoay người vào thư phòng cầm mấy quyển sách ra, “Nói cho Thẩm Nghiên Bắc, viết tốt văn cho ta!” Hắn chỉ là quan mới nhậm chức, không tiện làm khó người đọc sách đã có công danh trên người, hơn nữa Lý Dật lại có giao tình với mọi người, khi mà không có chứng cớ trực tiếp chỉ ra đạo đức của Lý Dật có vấn đề, hắn không thể bắt Lý Dật được. Lúc này làm cho Thẩm Nghiên Bắc mau chóng phất lên mới là lựa chọn đúng đắn.
Tô Thanh Trạch gật đầu, chờ tới khi quay lại Thẩm gia thôn sẽ đưa sách cho Thẩm Nghiên Bắc.
“Đúng là phải đa tạ đại nhân.” Thẩm Nghiên Bắc vô cùng cảm kích. Sau khi cùng Lý Trí Viễn thảo luận một trận, hắn biết rõ tầm nhìn bản thân vẫn còn hạn hẹp, bây giờ Lý Tri Viễn vừa đưa sách cho hắn vừa chỉ rõ các khóa học cho hắn, rõ là muốn hắn học bù!
Tô Thanh Trạch cười: “Thẩm đại ca, ớt cay đâu rồi? Ngươi nấu ăn rồi sao?”
“Ăn làm sao được hết? Ở kia kìa!” Thẩm Nghiên Bắc chỉ vào vườn rau trong hậu viện nói. Ngày ấy vừa trở về hắn đã nhấc cả bùn trong chậu cây trồng xuống dưới đất.
“Trồng ở chỗ này á?”
“Không, đợi thời tiết thích hợp, sẽ hái ớt chín xuống để làm giống.” Thẩm Nghiên Bắc nói, “Đợi lát nữa ta hái hai quả xuống nấu mấy món cho ngươi nếm thử!”
“Được!” Tô Thanh Trạch đầy mặt chờ mong.
Lúc chuẩn bị cơm chiều, Thẩm Nghiên Bắc nhìn tức phụ nhà mình biểu tình bĩnh tĩnh một tay giữ cá một tay cầm dao, mỗi một lần hạ tay là một lát cá đều mỏng, không khỏi thở dài: “Tức phụ ơi, tay em giỏi quá!”
“Luyện nhiều là được.” Cố Trường Phong cười nhẹ, quay đầu cầm lấy khoai tây đã gọt vỏ, xoẹt xoẹt mấy cái đã thành khoai tây thái sợi.
Thẩm Nghiên Bắc nhịn không được thò đầu qua hôn y: “Tức phụ em đẹp quá đi, cười rộ lên vô cùng đẹp. Ừm, không cười cũng đẹp nữa.”
Sắc mặt Cố Trường Phong có chút hồng. Thẩm Nghiên Bắc nhìn chằm chằm vào y nói: “Như bây giờ cũng rất đẹp.”
Sắc đỏ trên khuôn mặt Cố Trường Phong lại tăng thêm một chút, Thẩm Nghiên Bắc thưởng thức đủ rồi mới nhẹ nhàng cười bắt đầu xào rau.
“Uầy, thơm ghê!”
“Ngửi mùi thôi cũng muốn chảy nước miếng rồi!”
Ba người Tô Thanh Trạch, Chu Dục và Minh An đứng bên cạnh bàn đợi đồ ăn ra, hút hút nước miếng.
“Đều đứng làm gì thế? Ngồi xuống ăn cơm!” Thẩm Nghiên Bắc rót cho chính mình và Cố Trường Phong mỗi người một chén rượu. Đêm nay hắn làm năm món, trứng xào ớt, khoai tây thái sợi chua cay, cá hầm cải chua, thịt xào ớt thái nhỏ, đầu cá nấu ớt băm, đều đưa cơm.
“Khụ khụ khụ!” Tô Thanh Trạch gắp một đũa trứng xào ớt, bị cay tới mức chảy nước mắt, dùng tay quạt gió liên tục, “Cay quá! Cay quá đi!” Một hương vị xa lạ giống như ngọn lửa, đơn giản thô bạo, cháy cả yết hầu!
Minh An vội cho y một cốc nước: “Thiếu gia mau uống nước!”
Tô Thanh Trạch vội vàng uống một ngụm lớn. Chu Dục thấy mắt y ướt nước môi sưng đỏ, đôi đũa trên tay chậm chạp không dám hạ.
“Không có việc gì, chỉ là bị sặc, ăn chậm một chút.” Thẩm Nghiên Bắc nói xong gắp cho Cố Trường Phong một đũa khoai tây thái sợi: “Cái này chỉ cay nhẹ, em nếm thử xem sao.”
Khoai tây thái sợi vừa giòn vừa thanh, chua cay ngon miệng, vị chua nhẹ nhè kết hợp với vị cay kích thích vị giác, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
“Ăn ngon.” Cố Trường Phong dùng đầu lưỡi cảm nhận hương vị khác hẳn so với loại cây khác cùng vị. Khác với vị cay của gừng hành tỏi, vị cay này lại đơn thuần thẳng thắn đi vào trong cổ họng, vô cùng kích thích!
Nhìn sư phụ cũng đã ăn rồi, Chu Dục do dự gắp một miếng thịt xào nhỏ. Miếng thịt ba chỉ thái mỏng, có chút khô vàng, ngửi được cả vị cay trong không khí. Chu Dục nuốt nước miếng, đưa miếng thịt kia vào trong miệng…
“Ngon…” Chu Dục mở lớn mắt, nhanh chóng lùa hai miếng cơm, “Ăn ngon không chịu nổi!”
Tô Thanh Trạch đỏ cả mắt nhìn: “…”
Tất cả mọi người nếm qua từng món một lượt rồi, Thẩm Nghiên Bắc mới phát hiện Tô Thanh Trạch và Minh An không thể ăn quá cay, Chu Dục thích ăn cay, tức phụ hắn cũng có thể ăn, còn hắn thì không cay không vui.
Không thể ăn quá cay thì món khoai tay thái sợi chua cay tương đối thích hợp, Thẩm Nghiên Bắc cũng coi như hiểu bết được trình độ ăn cay của người nơi đây hiểu biết một chút.
Hương vị quá cay sẽ khó tiếp thu, nhưng lại rất thích vị cay dịu nhẹ. Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, cảm thấy lại có chuyện phải làm!
Bây giờ việc làm trong nhà đều có người thầu cả rồi, Vịt ở bên ruộng thì giao cho Từ lão bá chăm sóc. Từ lão bá nuôi một con chó đen lớn, buổi tối đến thì buộc nó ở gần chuồng vịt, hơn nữa lần trước bắt được tên trộm vịt, hiện tại không ai dám ngó đến vịt nhà hắn nữa. Trong rừng trúc cũng bắt đầu nuôi gà, nhờ tức phụ của Ngô Tam ca là Kim Hoa và song nhi Thẩm Thu Quỳ tới hỗ trợ. Việc trong nhà còn lại ngoại trừ nấu cơm đều là do tức phụ hắn làm, còn hắn thì có nhiệm vụ chính là đọc sách, mệt mỏi thì ra hậu viện ngắm rau, nếu không thì cũng là đến phòng bếp nấu cơm…
Hắn không phải mọt sách, tất nhiên là phải nghiêm túc nghiên cứu học vấn, nhưng hắn cũng muốn tìm thêm việc khác để điều hòa tâm tình, bây giờ hắn tìm được rồi!
Buổi tối đến, Thẩm Nghiên Bắc sau khi tắm rửa sạch sẽ lập tức chui vào trong chăn nằm chờ. Cố Trường Phong tắm xong đã đối diện với ánh mắt nóng bừng.
“Trường Phong…”
Thẩm Nghiên Bắc nằm ghé vào đầu giường nhìn chăm chăm vào tức phụ vừa mới tắm gội, cả người thoải mái, nhẹ cười gọi y một tiếng.
“Còn phải đọc sách sao?” Ngọn đèn dầu trong phòng nhẹ nhàng lay động, trời tối thế này rất dễ tổn thương đến mắt, Cố Trường Phong chuẩn bị thắp thêm một vài cái.
“Không đọc nữa, ngày mai lại xem tiếp. Ta có việc muốn nói với em.” Thẩm Nghiên Bắc vẫy tay gọi y qua.
Cố Trường Phong “Ừ” một tiếng rồi đi qua, Thẩm Nghiên Bắc ấn y ngồi xuống giường rồi giúp lau tóc.
Vết thương trên đầu đã sớm lành, chỉ còn để lại vết sẹo nhợt nhạt, mà sợi tóc trên tay đen nhánh giống như muốn biểu hiện sự khỏe mạnh giống như chủ nhân của nó, Thẩm Nghiên Bắc nhìn tóc đen rơi đầy vai mà vui vẻ.
Ánh đèn mờ nhạt dừng lại trên khuôn mặt cương nghị của Cố Trường Phong, làm dịu đi sự góc cạnh của y nhưng lại không cách nào che nổi ánh sáng nơi đáy mắt.
… Thật ra y vốn có thể dùng nội lực hong khô tóc, nhưng rồi y lại không làm như thế. Bởi vì chỉ cần lần nào y không lau tóc, thanh niên đều sẽ một bên dặn dò y phải lau khô đầu mới được ngủ một bên lại dịu dàng lau tóc cho y.
Y có thể cảm giác được ánh mắt và hô hấp của người phía sau ngày một trở nên dồn dập, giống như bây giờ vậy…
“Trường Phong…” Thẩm Nghiên Bắc ôm lấy vai y, nghiêng đầu nói ở bên tai y: “Chúng ta làm nhé? Làm xong lại nói?”
Vành tai theo mắt thường có thể thấy lập tức phiếm hồng.
Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ một cái hôn lên tai y, Cố Trường Phong vốn đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng chốc cứng đờ, tay đang đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt.
Một bàn tay lần mò vào bên trong vạt áo, vuốt ve cơ bụng của y.
Hô hấp Cố Trường Phong thoáng hỗn loạn.
Một vật cứng rắn nóng bỏng chọc vào lưng y…
Tay Thẩm Nghiên Bắc không an phận bắt đầu đi xuống, bên tai y vang lên thanh âm khàn khàn nhuốm màu tình dục: “Ra nước rồi.”
Đầu giống như bị nổ tung, trong mắt Cố Trường Phong hiện lên vẻ túng quẫn, xấu hổ…, cuối cùng nhờ vào tay Thẩm Nghiên Bắc di động mãnh liệt mà xuất ra.
“Nghiên Bắc…” Cố Trường Phong khó nhịn mà kêu lên một tiếng, y nghiêng đầy tìm đôi môi Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc cười hôn môi y: “Thoải mái không?”
Cố Trường Phong thành thật gật đầu, Thẩm Nghiên Bắc giữ chặt tay y kéo xuống dưới hạ thân mình: “Không cần cảm thấy ngượng ngùng, Trường Phong. Yêu một người chính là muốn cùng người đó làm chuyện tình ái, muốn mạnh mẽ mà xâm chiếm từng tấc thịt của đối phương…”
Lời hắn chưa dứt, Cố Trường Phong bỗng nhiên xoay người lại, ôm lấy hắn ngã ra giường.
Vùng da màu mật đã lộ ra của nam nhân nhiễm sắc đỏ, đôi mắt đen nhánh không thể nào che được tình yêu nồng nhiệt.
“Nghiên Bắc…” Cố Trường Phong học theo bộ dáng Thẩm Nghiên Bắc, cúi đầu hôn liếm toàn thân hắn từ trên dần xuống dưới. Thẩm Nghiên Bắc hít một hơi thật sâu, ánh mắt đảo qua cơ ngực hoàn mỹ, đến cơ bụng, cuối cùng dừng ở vùng vải thấm ướt nước.
“Nghiên Bắc…” Cố Trường Phong vùi đầu vào trong hõm cổ hắn không dám cùng hắn đối diện, tay y đưa xuống dưới gối đầu, lấy ra một hộp thuốc cao đưa vào trong tay hắn.
Thẩm Nghiên Bắc chớp mắt, vừa áy náy lại vừa cảm động.
“Là ta sơ sót.” Cố Trường Phong lo lắng cho thân thể của hắn, không cho hắn xằng bậy, nhưng y lại không chú ý đến nhu cầu của hắn.
Sắc mặt Cố Trường Phong ửng hồng. Y dù muốn, nhưng nếu Thẩm Nghiên Bắc không mở miệng, y cũng không chủ động cầu hoan.
“Là ta không tốt,” Thẩm Nghiên Bắc ôm người đè y xuống, tự trách nói, “Khiến cho phu lang của ta đói mệt.”
“Đừng nói nữa…” Sắc mặt Cố Trường Phong đỏ tới mức sắp đổ máu.
“Được, không nói nữa, chúng ta ăn thôi!” Thẩm Nghiên Bắc cười hôn lên ngực y.
……
Sau khi ăn uống no đủ, hai người nằm trên giường tâm sự.
“Trường Phong, ta muốn muối một chút đậu que và củ cải chua.” Thẩm Nghiên Bắc ôm người, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên da thịt y, xúc cảm tới mức không nỡ rời tay, “Sắp đến mùa hè rồi, món này vừa chua vừa giòn ăn với cơm hợp lắm.” Nơi này mọi người chỉ biết làm dưa chua, chưa từng làm món đó thành điểm tâm sáng. Món này phí tốn thấp, không sợ làm nhiều, có thể đưa đến tửu lâu để thay đổi màu sắc.
“Chờ đến thu hoạch sang năm của ớt, còn có thể làm chua cay, cái kia ăn ngon hơn!”
“Ừm…” Cố Trường Phong nhẹ đáp lại, bị Thẩm Nghiên Bắc sờ tới mức sắp ngủ. Vừa rồi Thẩm Nghiên Bắc khiến y bắn ba lần, bây giờ y vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nhìn y đã khép mờ đôi mi, nét mặt cũng nhu hòa hẳn đi, trong lòng Thẩm Nghiên Bắc nhũn ra, hôn nhẹ lên trán y: “Ngủ đi.” Sau đó ôm lấy y chìm vào giấc ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!