Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài
Chương 46: Nấu cơm dã ngoại
“Tí tách…”
Lúc nửa đêm, có tiếng vang rất nhỏ từ ngoài cửa sổ truyền tới, lông mi Cố Trường Phong run rẩy, y chậm chạp mở mắt.
Hơi lạnh của ban đêm hòa theo hơi nước từ ngoài cửa sổ bay tới, hóa ra là trời đang mưa.
Thanh niên ở bên cạnh vắt tay qua eo y ngủ ngon lành, Cố Trường Phong nhẹ nhàng đặt tay thanh niên xuống, đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bầu trời trở nên đen đặc nhưng cũng không yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nước mưa đập vào cửa sổ tạo thành âm vang, còn có tiếng côn trùng kêu, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng ve từ xa vọng lại.
Vào hạ rồi.
Cố Trường Phong đóng cửa sổ lại, thanh niên ở trên giường lật mình, theo bản năng dùng tay tìm kiếm thân thể ở bên cạnh, nhưng lại chạm vào khoảng không, hắn sờ soạng hai cái nhưng không tìm thấy người, cau mày. Thấy hắn sắp sửa mở mắt tỉnh dậy, Cố Trường Phong vội vàng quay trở lại, nằm lên giường.
Thân thể ấm áp lập tức lăn lại, Thẩm Nghiên Bắc mơ màng ngủ vươn tay ra, kéo người vào trong lòng tiếp tục say giấc nồng.
Hơi thở ấm áp của thanh niên phả lên vai, Cố Trường Phong cảm thấy trong lòng cực kỳ yên bình, lại một lần nữa nhắm mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời xanh cao, ánh nắng rạng rỡ, mặt trời cũng sắp hong khô toàn bộ nước mưa đêm qua.
Thẩm Nghiên Bắc sau khi tỉnh dậy đã đi ra ngoài hậu viện tập võ. Tối hôm mưa một trận, rau củ trồng ngoài vườn giống như nạp thêm năng lượng tươi tỉnh hơn hẳn. Đậu que vươn mình trên giá gỗ, lớp ngoài cà chua cũng được nước mưa gột rửa thêm lóng lánh, bắp mới lớn lung lay trong gió, nơi nơi mang theo sức sống.
“Thẩm đại ca, chào buổi sáng!” Tô Thanh Trạch mang theo Minh An đến cọ sớm sáng, nhìn thấy cây cối sinh trưởng trong viện, hứng thú hỏi: “Mấy trái này khi nào có thể thu hoạch thế?”
“Đậu que và rau đợi xanh thêm là có thể ăn, cà chua đợi chín đỏ mới được, bắp còn phải đợi thêm một tháng nữa cơ.” Thẩm Nghiên Bắc thu quyền, nặng nề thở ra một hơi.
Tô Thanh Trạch gật đầu, nhìn trời: “Thời tiết hôm nay trông tốt quá, hay là chúng ta lên núi chơi xíu đi?” Ngày đó ngồi xe bò nghe Chu Dục kể về dã thú ở trên núi, trong lòng y cứ nhớ mãi không quên.
“Được đấy, chúng ta ăn sáng xong rồi đi.” Hôm nay mà lên núi bọn họ sẽ được hưởng thụ không khí trong lành tươi mát, ý tưởng này không tồi chút nào. Chứ mấy bữa nữa thời tiết nóng lên, muỗi trên núi nhiều vô kể, không thích hợp đi chơi nữa.
“Ừa ừa!” Tô Thanh Trạch đáp, nhanh chân vào phòng ăn sáng.
Biết được hôm nay không cần luyện tập mà được vào núi chơi, Chu Dục chạy nhanh về nhà mang theo cung tiễn tự làm, lại cầm cả thêm một thanh dao nhỏ, hứng thú bừng bừng đi lên núi. Dọc đường đi, mặt mày nhóc hớn hở vô cùng, giới thiệu cho mọi người mấy thú vui ở trên núi, còn truyền thụ cho mọi người kinh nghiệm bắt được chim.
Ba thiếu niên đội mũ rơm ríu ra ríu rít như mấy con chim sẻ nhỏ, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đeo hai cái sọt đi chầm chậm ở phía sau.
Bên trong sọt liễu ngoại trừ dao và dây thừng, còn có gia vị và nồi. Cơm trưa ngày hôm nay sẽ nấu ăn ở đây luôn, chả mấy khi có dịp ra ngoài chơi, Thẩm Nghiên Bắc muốn nấu cơm dã ngoại, vì thế mang theo gia vị và nồi, muốn tìm nguyên liệu xung quanh, thử nghiệm làm cơm trưa mới mẻ.
Mưa đầu hạ mới đêm qua, bùn đất và cỏ cây trên núi đều nhiễm mùi hương tươi mới, chim chóc bay qua nhảy lại, vui vẻ vô cùng.
Tô Thanh Trạch học theo bộ dáng Chu Dục, nhặt một nhánh cây thật dài, vừa đi vừa dùng nhánh cây tách cỏ hai bên đường ra. Bỗng nhiên y nghe được một thanh âm kỳ quái trong bụi cỏ, giống như tiếng mèo con đang kêu gào, nghe rất yếu ớt.
Hả, là cái gì vậy? Ánh mắt Tô Thanh Trạch hiện lên tia nghi hoặc, y dừng bước, quay người vạch bụi cỏ ra nhìn…
“A ——” Sắc mặt Tô Thanh Trạch trắng bệch, kêu to một tiếng rồi lui về phía sau.
“Chuyện gì thế?” Cố Trường Phong bước đến bảo vệ y.
Trong mắt Tô Thanh Trạch hoàn toàn là sự chán ghét, vội vàng ôm lấy cánh tay rắc chắc hữu lực của y, ngón tay chỉ vào bụi cỏ nói: “Có rắn!”
Mấy người sửng sốt, Chu Dục cười hì hì tiến lên vạch bụi cỏ ra: “Không cần sợ, là rắn hoa cỏ(*)! Không có độc mà cũng chả cắn người.”
“Nhìn ghê quá!” Tô Thanh Trạch run rẩy, da gà da vịt nổi hết cả lên, “Nó ăn ếch kìa!” Thanh âm giống như mèo con ban nãy là do ếch xanh trong miệng con rắn đang hấp hối vọng lại!
Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười: “Được rồi, rắn ăn ếch là thiên tính, đừng động nó.”
Cố Trường Phong vỗ bả vai Tô Thanh Trạch, không tiếng động an ủi. Nhưng hình ảnh rắn nuốt con ếch kia quá kinh hãi, trong chốc lát Tô Thanh Trạch không tài nào quên nổi, thành ra hơi uể oải, mãi cho tới khi Chu Dục hớn hở đuổi theo một con lông xù.
“Là gà rừng!!!”
Tâm tình uể oải của Tô Thanh Trạch lập tức lại tăng lên, căng mắt nhìn xung quanh: “Chỗ nào, ở chỗ nào thế?”
Chu Dục gỡ cung tiễn ở sau lưng xuống, giương cung lên: “Ở bên kia kìa!” Nói xong, nhóc đi về phía cỏ tranh cao tới nửa thước.
Một con gà rung có lớp lông diễm lệ bay lên, Chu Dục nhanh tay lẹ mắt bắn tên. Đáng tiếc mũi tên kia không trúng, mà lại sượt qua cánh nó, gà rừng lủi vào bụi cỏ mắt tăm mất tích!
“Á!” Chu Dục ảo não khụy xuống đất gào lên một tiếng.
Cố Trường Phong nhàn nhạt nói: “Lực cánh tay không đủ, dây cung kéo còn lỏng lẻo, độ chính xác kém, cần phải luyện tập nhiều hơn.”
“Vâng!” Chu Dục lập tức trở lại thái độ đoan chính.
“Cho ta mượn cung đi!” Tô Thanh Trạch nóng lòng muốn thử, đôi mắt nhìn chằm chằm bụi cỏ không tha: “Đuổi ga ra giúp ta!”
Minh An chạy tới, quật lung tung mấy phát vào bụi cỏ, một lát sau, một con gà rừng khác màu xám sợ hãi bay lên.
“Vút ——” một tiếng, Tô Thanh Trạch nhíu đôi mắt, tay buông lỏng, mũi tên một đường bắn tới.
Gà rừng kêu thảm thiết một tiếng, giãy giụa rơi xuống dưới đất.
“Thiếu gia lợi hại quá đi!” Minh An hoan hô một tiếng, đi nhặt con gà rừng đang giãy đành đạch trên mặt đất lên.
Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đều kinh ngạc nhìn Tô Thanh Trạch, thiếu niên ngượng ngùng cười nói: “A Hành dạy ta bắn tên, hắn mới là người lợi hại!”
“Ngươi cũng không tồi đâu.” Thẩm Nghiên Bắc cười nói, kéo Cố Trường Phong vào bụi cỏ để tầm bào. Bây giờ đang là mùa sinh sản của đám gà rừng, con gà kia là gà mái, hắn đoán chắc rằng bên trong sẽ có ổ trứng. Quả nhiên chỉ cần tìm một lúc thôi, hai người đã tìm được hai ổ trứng gà hoang.
“Nhiều trứng quá!” Tô Thanh Trạch nhìn đống trứng gà, trong lòng vui mừng khôn siết.
“Nỗ lực thêm tý nữa là chúng ta có bữa trưa rồi.” Thẩm Nghiên Bắc đặt trứng vào trong sọt liễu. Hôm nay bọn họ ra ngoài thuận lợi quá, mới vừa lên núi không bao lâu đã có thu hoạch.
Chu Dục chỉ vào mảnh rừng rậm rạp nói: “Tối qua có trận mưa, trong kia nhất định sẽ có nấm, chúng ta đi hái ít nấm đi?”
“Đi đi đi!” Tô Thanh Trạch gấp không chịu nổi chạy qua trước. Thiếu niên ngày càng gầy, bước đi cũng nhẹ nhàng không ít.
Thẩm Nghiên Bắc cười lắc đầu, cùng với Cố Trường Phong tản mát.
“Tức phụ, lát nữa ta làm món gà ăn mày(*) cho em ăn!” Con gà kia rất béo, tận ba bốn cân! Đợi lát nữa tìm vài lá chuối bọc lại, chôn xuống dưới đất, bên trên bắc bếp nướng, nghĩ thôi cũng thấy thèm!
Cố Trường Phong gật đầu, dặn dò nói: “Đừng để mệt quá.” Đây là lần đầu tiên đi xa như thế sau khi Thẩm Nghiên Bắc chăm sóc tốt thân thể, trên mặt thanh niên không biểu hiện mệt mỏi gì, nhưng y vẫn không yên tâm lắm.
“Được, đều nghe lời em.” Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày cười. Nụ cười kia chả biết hàm ý thêm cái gì, Cố Trường Phong nhìn thấy đỏ ửng hết cả vành tai.
“Ơ! Cây nấm này màu đỏ! Bên trên còn có hình bông tuyết, trông đẹp quá!”
Phía trước truyền đến âm thanh vui vẻ của Tô Thanh Trạch, Thẩm Nghiên Bắc lớn tiếng nhắc nhở: “Một số cây nấm có độc đấy, đừng có chạm linh tinh!”
Nghe vậy, ba người Tô Thanh Trạch ngoan ngoãn đứng im, Thẩm Nghiên Bắc vừa đi qua đã thấy, cây nấm có nét đẹp như hoa hồng hoa mai, nhíu mày nói: “Nấm này hơn nửa là có độc, tốt nhất đừng đụng vào.” Cây nấm này khá là giống với loại nấm độc Amanita(*) trước đây hắn từng thấy, hắn không biết có phải cùng một loại hay không.
Tô Thanh Trạch cảm thấy tiếc hận, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Chu Dục đều không biết được cây nấm này có thể ăn hay không, Thẩm Nghiên Bắc nói: “Thôi, đi tìm những cây khác đi, thứ ăn được trong núi không ít đâu.”
Đột nhiên Cố Trường Phong vung tay lên, một viên đá từ trong tay bay ra bên ngoài. Động tác này của y quá ư là đột ngột, mấy người không khỏi nhìn theo hướng đá bay. Nhìn rồi chỉ thấy được một con chim lớn màu xám rớt từ trên trời xuống…
“Chim tùng kê(*)!” Hai mắt Chu Dục sáng rực.
“Thật là lợi hại!” Tô Thanh Trạch si mê sùng bái nhìn thẳng vào Cố Trường Phong, “Cố đại ca, có phải ngươi biết võ công hay không?”
Cố Trường Phong không phủ nhận, Tô Thanh Trạch lờ mờ đoán được đây là thừa nhận, ánh mắt nhìn y càng thêm cuồng nhiệt: “Cố đại ca, ngươi thật sự biết võ công sao?”
“Ngươi có nội lực chứ? Ngươi biết nhảy mái nhà vượt tường không?”
“Ngươi thích dùng đao hay là dùng kiếm?”
……
Tô Thanh Trạch hóa thân thành bé ngoan “mười vạn câu hỏi vì sao”, Cố Trường Phong tính tình tốt trả lời từng câu một. Trong lúc nói chuyện bọn họ đã đi xuyên qua rừng cây đến được nguồn suối.
“Có cá!” Minh An phấn khích nhìn nước suối trong suốt mà hô lớn.
Chu Dục vừa nghe thế, lập tức xắn ống quần nhảy tùm xuống nước: “Nhìn ta đây này!”
Tô Thanh Trạch không đáp, đi đến bên bờ suối nhìn vào mặt nước, trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên, dưới đáy nước còn có dăm ba con cá lớn đang bơi lội.
Động tác Chu Dục nhẹ nhàng, sau khi xuống nước không hề nhúc nhích. Cá trong nước còn không biết nguy hiểm cận kề, làm như không có việc gì mà bơi quanh chân nhóc. Chu Dục cong lưng, chậm rãi đưa tay vào trong làn nước, đợi cho cá bơi qua, đôi tay thình lình nắm chặt lại, thế mà thật sự bắt được một con cá!
“Ha ha! Bắt được rồi!” Chu Dục nắm chặt cá, hết sức vui mừng.
“Ta cũng muốn thử xem!” Tô Thanh Trạch nhanh chóng bỏ giày và vớ.
“Thiếu gia ngươi đừng có nghịch quá, cẩn thận đá làm xước chân!” Minh An dặn dò nói.
“Không có việc gì!” Tô Thanh Trạch nhìn chằm chằm mặt nước, cũng học theo bộ dáng Chu Dục bắt cá, đáng tiếc mấy lần cũng không bắt được con nào. Thiếu niên không nhụt chí, mà y suy nghĩ biện pháp khác, y dùng mấy cục đá xung quanh vây thành một cái ao nhỏ, cố ý để lại một lỗ hổng, sau đó đuổi cá cho nó bơi vào bên trong ao nhỏ. Biện pháp này quả nhiên rất hiệu quả!
Thẩm Nghiên Bắc ngồi xuống ở tảng đá bên cạnh dòng suối, đưa túi nước cho Cố Trường Phong. Cố Trường Phong cũng không cảm thấy khát lắm, chỉ uống một ngụm nhỏ rồi trả lại cho hắn, sau đó hắn nhắm ngay vị trí mà Cố Trường Phong vừa chạm môi, uống hai ngụm, y thấy thế sắc mặt lập tức đỏ ửng.
Ngẩng đầu nhìn trời, canh giờ không còn sớm, Thẩm Nghiên Bắc dứt khoát tìm mấy hòn đá quanh suối dựng tạm bếp, chuẩn bị bắt đầu làm cơm trưa: “Bây giờ mọi người phân công nhau làm việc nhé, Thanh Trạch Minh An đi nhặt củi nhóm bếp, Chu Dục đi hái mấy cây rau dại tiện thể tìm thêm lá chuối nhé, Trường Phong đi chặt trúc, ta giết gà. Mọi người chú ý an toàn đừng đi xa quá! Có việc gì thì hét lên!” Củi khô thì ngay rìa rừng cũng có, rau dại và chuối tây sinh trưởng gần dòng suối, rừng trúc cũng ở cách đó không xa, nhóm lửa nấu cơm tiện vô cùng.
“Vâng!” Ba thiếu niên trăm miệng một lời đáp lại, hi hi ha ha tách ra làm việc.
Đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc xử lý cá, chờ Tô Thanh Trạch và Minh An mang củi về thì nhóm lửa nấu nước. Lúc Cố Trường Phong chặt trúc đem về trên tay còn có thêm một con thỏ hoang.
Gió nhè nhẹ thổi, cành lá lay động, bên dòng suối một nhóm thanh thiếu niên vừa cầm một xiên cá vây quanh bếp lửa vừa cười nói vui vẻ. Nồi canh trên bếp lục đục sôi, bên cạnh đống lửa còn nướng thêm cả một con thỏ hoang và một con chim lớn, con chim và con thỏ nướng vàng ruộm, thỉnh thoảng mỡ lại chảy vào trong đống lửa, phát ra âm thanh xèo xèo. Mùi hương theo gió thoảng qua, bay đi khắp mọi nơi, thèm tới mức mấy người bọn họ vừa ăn cá xong cũng không nhìn nổi.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn thấy nướng đã xong, bèn quét lên chúng một lớp gia vị rồi đẩy đám lửa ra.
“Ăn được rồi sao?” Chu Dục nuốt nước miếng. Vẻ mặt của Tô Thanh Trạch và Minh An cũng đầy nét chờ mong.
“Được rồi, ăn thôi!” Thẩm Nghiên Bắc bật cười, chia cho mấy thiếu niên và Cố Trường Phong mỗi người một cái đùi.
Cố Trường Phong đưa lại đùi cho Thẩm Nghiên Bắc: “Huynh ăn đi.”
Thẩm Nghiên Bắc cũng không nắm lấy, kéo tay y tới, trực tiếp cắn một miếng, nhai nhai, nói: “Cũng ngon.”
Cố Trường Phong sửng sốt, Thẩm Nghiên Bắc đã đẩy lại bên miệng y, cười khẽ: “Ăn đi, bên dưới còn một con gà cơ mà.”
“Ừm.” Cố Trường Phong rũ mắt, cắn một miếng ở chỗ Thẩm Nghiên Bắc vừa ăn.
“Ôi ngon quá xá!” Chu Dục gấp gáp gặm đùi chim, ăn tới mức mồm miệng bóng mỡ. Hai người Tô Thanh Trạch và Minh An hai ăn uống khá là văn nhã, nhưng biểu tình trên mặt không khác Chu Dục là mấy.
Mấy người vừa ăn thịt nướng, vừa cầm nước canh trứng gà trong ống trúc uống, thỏa mãn vô cùng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọng khắp núi, tay Tô Thanh Trạch run lên, miếng xương đang gặm dở trên tay rơi xuống đất. Sắc mặt Cố Trường Phong đột biến, vội vàng cầm dao đốn củi lên: “Chạy mau!”
“Cái gì… Chuyện gì?” Ba người không rõ nguyên do, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Cố Trường Phong, lông mày Thẩm Nghiên Bắc nhíu chặt lại, cũng không kịp hỏi, cất bước chạy.
Một con gấu đen cực kỳ to lớn từ đâu xuất hiện nhảy tới chỗ mấy người vừa ngồi ăn.
“Má ơi…” Con gấu này không phải đói quá mà tìm tới chứ? Chỉ thấy con gấu kia ngửi tới ngửi lui đống xương cốt trên mặt đất, rồi sau đó chép chép miệng, nước dãi chảy hết xuống dưới đất. Chu Dục không khỏi há hốc mồm.
Nhóc vừa mới nói xong, gấu đen ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như kiếm bắn về phía nhóc.
Chu Dục run lập cập, con gấu đen kia nhìn chằm chằm vào nhóc, tứ chi phát lực, một lần nữa đuổi theo.
“!!!” Chu Dục mở lớn mắt, cảm thấy chân mềm oặt. Gấu đen dòm to lớn mập mạp, nhưng mỗi bước chạy đều hung mãnh vô cùng, bốn cái tay chân to khỏe của nó cứ vung vẩy!
“Chu Dục chạy mau!” Thẩm Nghiên Bắc hét lớn, trên trán đầy mồ hôi. Tốc độ của con gấu này nhanh quá, căn bản có chạy cũng không thoát. Nhưng con gấu này đã phát hiện ra bọn họ rồi, không chạy sẽ chết! Chạy có khi còn có cơ hội sống sót!
“Các ngươi trèo lên trên cây đi! Ta dẫn gấu rời đi!” Cố Trường Phong nắm chặt lấy đao trong tay tiến về phía gấu đen.
“Cẩn thận!” Thẩm Nghiên Bắc đỏ bừng mắt nói.
Cố Trường Phong quay đầu lại nhìn hắn một cái, cơ bắp trên cánh tay căng chặt.
“A ——” Gấu đen chỉ tốn một ít thời gian đã tiến tới trước mặt, há miệng lớn gầm một tiếng, đồng tử Chu Dục co rụt lại, sợ tới mức gào lên.
Cố Trường Phong kịp thời đuổi tới, dùng dao đốn củi chém nó một nhát.
“Grào ——” Gấu đen bị Cố Trường Phong chém một đao, nổi trận lôi đình, la lên một tiếng, vung một bàn tay vào phía Cố Trường Phong. Cố Trường Phong nhanh nhẹn tránh đi móng vuốt sắc bén của nó.
Gấu đen da dày thịt béo, một đao này đối với nó không có tác dụng gì lớn.
“Thiếu gia!” Bỗng nhiên Minh An kinh hoàng hét lớn, hóa ra Tô Thanh Trạch bị vấp ngã
Gấu đen gầm một tiếng với Cố Trường Phong, xoay lại đuổi theo Tô Thanh Trạch. Minh An vội vội vàng vàng đỡ Tô Thanh Trạch chạy đi, nhưng mắt cá chân Tô Thanh Trạch bị thương, đi cũng không nổi. Cố Trường Phong mũi chân điểm nhẹ, nhảy tới chắn trước mặt hai người. Gấu đen không muốn dây dưa với y, phẫn nộ giơ móng vuốt tấn công, đồng thời cũng dùng răng nanh muốn cắn.
Gấu đen có sức lực kinh người, Cố Trường Phong phải bảo vệ hai người phía sau thành ra khó địch nổi.
“Tấn công vào đôi mắt của nó!” Thẩm Nghiên Bắc gọi Chu Dục: “Ném đao của ngươi qua đi!”
Chu Dục trán mướt mồ hôi, rút con dao trên đùi ném qua: “Sư phụ tiếp lấy!”
Cố Trường Phong dùng hết sức lực đá một cước vào đầu nó, gấu đen bị đau lùi về phía sau mấy bước, Cố Trường Phong mượn lực thuận theo lộn một vòng, vững vàng tiếp đất, tay cũng nhanh chóng bắt lấy cây tiểu đao.
Thẩm Nghiên Bắc cũng không tán thưởng động tác đẹp ngây người đó, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng.
Gấu đen ổn định thân hình, ngẩng đầu rít gào một tiếng, dùng hết lực xông tới như pháo đạn. Cố Trường Phong trần mặt cần lấy tiểu đao tiến tới, vững vàng tiếp chiêu.
Móng vuốt gấu đen sượt qua, Cố Trường Phong nghiêng đầu, dùng khinh công đáp lên trên bụng gấu đen, một đường hướng lên trên——
“Grào ——” Tiểu đao sắc nhọn cắm sâu vào trong mắt, gấu đen thê lương rống to, đinh tai nhức óc. Cố Trường Phong chưa kịp lui lại, con gấu phát cuồng vung tay lên ——
“Trường Phong!” Khóe Thẩm Nghiên Bắc muốn nứt ra.
“A!” Cố Trường Phong kêu lên một tiếng, máu trên ngực tuôn ra, một vệt máu chảy từ khóe miệng. Y nhíu mày, tùy tiện lau khô vệt máu trên môi.
“Trường Phong…” Đôi tay Thẩm Nghiên Bắc gắt gao siết chặt, đau lòng không chịu nổi.
Gấu đen cuồng bạo, lần thứ hai nhào tới Cố Trường Phong, Cố Trường Phong mím chặt môi, tiếp tục tấn công vào mắt nó. Gấu đen rống giận liên tục, vang vọng khắp nơi.
“Khốn khiếp!” Thẩm Nghiên Bắc nghiến răng nghiến lợi, chuyển hướng chạy về phía bếp lửa vừa rồi.
“Trường Phong!”
Cố Trường Phong vừa quay đầu lại đã đối diện với đôi mắt sắc lạnh, Thẩm Nghiên Bắc hô to: “Tránh ra!”
Trong lòng Cố Trường Phong căng thẳng, nghiêng người né đợt tấn công của gấu đen. Thẩm Nghiên Bắc giơ tay lên, ném bao giấy bọc bột ớt về phía gấu đen, đáp lên mặt nó. Thân thể gấu đen bỗng cương cứng, nó run rẩy, không ngừng hắt xì mấy cái, nước miếng tùm lum.
Nhân cơ hội này, Cố Trường Phong nhặt cây dao chặt củi chém lên đầu nó.
“A ——” Gấu đen phát ra thanh âm từ trong cổ họng, hấp hối giãy giụa dùng tay quét lung tung, động tác hung ác cực kỳ. Thẩm Nghiên Bắc không kịp chạy ra xa, nhìn là biết sắp bị dính một vuốt của nó.
Nghiên Bắc! Đôi mắt Cố Trường Phong run lên, đột ngột nhào tới, ôm lấy hắn lăn sang bên cạnh. Trùng hợp thay đây là sườn núi, Cố Trường Phong và Thẩm Nghiêm Bắc lăn xuống dưới sườn. Trên núi có không ít cỏ dại và đá, Cố Trường Phong ôm chặt lấy thanh niên, gắng hết sức bảo vệ hắn, chính mình lại đủng phải một tảng đá mà ngất đi.
“Trường Phong!!!”
***
Đôi lời: Ư ư, sắp sang map mới rồi cả nhà ơi. Không biết sang map mới mấy bạn gu thuần chủng điền văn có còn thích nữa hay không.
Chú thích trong truyện
1. Rắn hoa cỏ: Ngày xưa người ta coi đây là loài rắn không có độc, nhưng sau này thì vì nó hấp thụ chất độc từ các loài động vật khác nên trở thành có độc.
2. Gà ăn mày: Gà ăn mày là một trong những món ăn nổi tiếng ở – Chiết Giang – Trung Quốc. Gà ăn mày có cái tên như vậy bởi vì theo người xưa kể rằng có một gã ăn mày vì quá đói bụng nên đã ăn trộm con gà của một nhà dân, do trong lúc hắn đang nhóm lửa thì bất chợt nhận ra vua và cận thần đang đi về phía hắn, quá hoảng loạn hắn lấy vội cuốn tròn gà lại rồi lấy xung quanh đắp con gà lại rồi ném vô đống lửa nào ngờ sự tình cờ này đã tạo ra một cách chế biến gà vô cùng ngon và độc đáo.
3. Nấm độc Amanita Verna: Mình không chắc tác giả có phải nhắc đến loại nấm này không. Nhưng mà edit thành như vậy nên cũng giới thiệu cho mọi người chút.
Amanita Verna cũng được biết đến như Nấm trò lừa, là một loài chết người, nó là một trong rất nhiều loài nấm của chi Amanita. Quả thể xuất hiện vào mùa hè và mùa đông, cả tai nấm, chân nấm và mang nấm đều có màu trắng.
4. Chim Tùng Kê: (Ngải thảo tùng kê) Loài chim này đang trên bờ vực tuyệt chủng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!