Tráo Dâu
Phần 26
Tôi vẫn cứ nghĩ đến những gì bản thân đang phải trải qua,rung động là bản năng,tôi đã thật sự rung động trước người đó thế nên lòng mới đau như vậy…
Đàm Tuyết được quản gia lý mời vào nhà,phu nhân gặp riêng Đàm Tuyết
-Cô có thai vậy mà cháu tôi k hề biết?
-Con nói đã phá bỏ nên anh Phong k hề biết ạ,con ốm nghén suýt mất cả tính mạng mình nhưng vẫn nhất quyết giữ lại đứa bé này,xin bà hãy cho con của con một con đường sống,em bé không hề có tội…
-Nín…đừng khóc trước mặt ta,nước mắt không giải quyết vấn đề gì cả ,giờ cô phải nghĩ là nó đang là người có vợ,cô đã là cái gì,Cẩm Ly nó bỏ chồng trở về rồi…vậy cô có cửa không?
Nghe phu nhân hỏi như vậy nghĩ một hồi rồi Đàm Tuyết ngẩn người…
-Cô ta bỏ chồng
-Đúng vậy bỏ chồng rồi ,cô ta đang xen vào gia đình này,vợ nó còn k thiết huống chi là cô…
-Vậy bà bảo con phải làm thế nào?
-Con cháu nhà này ta nhất định nhận nuôi,giờ cô hãy sang sing an thai và sinh con bên đó,ta sẽ đền bù xứng đáng,đổi lại khi đứa trẻ sinh ra ta sẽ đem về tự tay nuôi dưỡng…
-Chuyện này…
-Tuỳ cô chọn một là được đền bù hai là mãi mãi đứa trẻ đó cũng k dc thằng Phong công nhận,chỉ có ta nuôi nó sẽ còn được công nhận còn cô nên đi làm lại cuộc đời và hãy nhớ điều này là bí mật…
Sau khi thoả hiệp Đàm Tuyết liền rời đi bằng lối cửa sau…
2 tháng kể từ ngày Phương và Phong cãi nhau,Phong không về nhà đã hai tháng còn Phương cứ sống như cái bóng trong nhà họ Trần…
Cô Tám bê lên ly trà gừng rồi nói nhẹ
-Trời hôm nay lạnh hơn,mợ cả ra đường nhớ mặc ấm vào nhé…
-Vâng cháu cám ơn
-À mợ này,tôi có chuyện này muốn nói
-Vâng cháu đang nghe đây?
-Cô có gọi cuộc nào cho cậu cả không?
-Cháu không,để làm gì vậy ạ?
-Hôm nay nhà có dỗ mợ cứ hỏi cậu ấy một câu,k thiệt,k mất gì đâu mà.
-Có dỗ chắc bà nội cũng tự gọi rồi k cần đến cháu đâu ạ
-Kìa mợ,đàn ông đôi khi chỉ cần một cuộc gọi là họ xuôi lòng ngay mà…
-Anh ta có người yêu bên ngoài nên sẽ k muốn về nhà đâu ạ…
Cô Tám thở dài trước lời của Phương…
Cô chuẩn bị đi tới sinh nhật Phượng thì chợt nhìn vào bảng đánh dấu,chu kì của cô bị chậm.Nghi ngờ nên trên đường đi Phương có rẽ qua nhà thuốc mua que thử thai…tới sinh nhật Phượng cô cứ lo lắng bất an bèn đi thử thì que lên hai vạch…cô thẫn thờ rồi bước ra ngoài gặp thầy Hùng…
-Em chào thầy
-Ừ Phương mặt tái nhợt vậy em,em ốm à
-Dạ k có gì?
Thầy Hùng dậy Phượng bóng chuyền nên trong sinh nhật Phượng có mời thầy…
Ra tới mâm Phương cứ bị mời rượu cô từ chối không uống nhưng vì bị mn nói k nể mặt nên cô đành uống…uống xong Phương cố quên đi chuyện mình có thai ,cứ hết chén này đến chén khác cho tới khi say mềm…
Phương nhanh ý nhắn cho Phong đến đón vợ
“ Phương đến sinh nhật em do quá chén nên đã say,anh qua đón nhé hay để e gọi xe cho Phương về”
Phong từ nhà tắm đi ra thấy Ly cầm điện thoại đang đọc tin,Phong lừ mắt giật lại…
-Đừng bh tự ý động vào đồ của anh
-Em xin lỗi thấy chuông kêu nên em phản xạ thôi…
Phong đọc xong tin liền lau vội đầu,Cẩm Ly liền nói
-Anh đã ra ở riêng chứng tỏ anh k có cảm tình vs cô ta,anh làm vậy khiến cô ta yêu anh thích anh thì sao?
-Tầm này anh k quan tâm ai nói gì,em hãy cứ yên phận là em và đừng nhắc đến cô ấy …
-Anh đang rung động đó là nhất thời
-Dù cho là nhất thời thì anh cũng luôn chịu trách nhiệm vs cảm xúc của mình…
Phong bỏ đi tới đón Phương lúc đó thầy Hùng đang đỡ và ôm Phương…Phong đi vào liền nói
-Để tôi,tôi đưa Phương về…
-Cậu là ai?
Phượng liền nói
-Đây là anh Phong,chồng của Phương thầy ạ
-Phương lấy chồng khi nào?
-Gần 1 năm rồi thầy ạ…
Lúc này thầy Hùng mới ngẩn người…Phong bế Phương ra khỏi đó lên chiếc xe đắt tiền,ngay lúc đó Hùng biết Phương lấy người có điều kiện…
Lên xe Phong bỏ khẩu trang và mũ ra,lúc này anh ta vỗ má Phương
-Đàn bà mà say xưa có mở mắt ra không?
Phương mở mắt thấy Phong liền đẩy
-Anh tránh xa tôi ra…thằng khốn nạn ,ai anh cũng muốn…kinh khủng…
-Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau
-Tuần nữa là tròn một năm tôi ở đây,chúng ta sắp chia tay rồi
Nói xong Phương ôm miệng nôn khan
-Dừng xe để nôn nhé
-Không cần,tôi nôn có khi là do có thai ấy
Phương lờ đờ nói trong cơn say
-Ai có thai?
-Tôi…tôi vừa thử thai xong hai vạch mà…
Phong phanh kít xe lại…lúc này Phương nhắm hẳn mắt…anh ta cười nụ cười đầy vẻ đáng sợ…miệng lầm bầm
“ Mục đích của tôi…cuối cùng cũng hoàn thành”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!