Tráo Dâu - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


Tráo Dâu


Phần 9


Chuyện tình cảm lần đầu mà tôi thấy đó chính là lúc cậu mợ tôi yêu nhau,mợ tôi là con nhà có điều kiện còn cậu của tôi thì trái ngược,nhưng mợ vẫn nhất quyết bỏ lại mọi thứ,bỏ đi địa vị tiểu thư của mình để lấy cậu.Nhìn tình cảm của cậu mợ mà trong lòng tôi cứ nghĩ sẽ có ngày trong đời tôi cũng sẽ tìm được tình yêu đích thực như vậy,thế nhưng có lẽ tôi sẽ mãi mãi chẳng thể tìm được thứ tình yêu gọi là “ tình yêu đích thực”…
Phong đặt tay lên đùi của Phương,cô gạt mạnh
-Đêm nay thì không thể rồi…
-Ồ vậy thành ý của cô có cũng như không rồi
-K phải mà là tôi đang đến tháng…
Phong cười khẩy nhẹ…
-Ok lý do chính đáng…để tôi đưa cô về
-Vậy ngày mai anh có đón dâu không?
-Buồn cười nhỉ,lúc thì cô bỏ chạy,lúc thì cứ giục,tôi k thích ai điều khiển mình hiểu không?
-vậy anh báo để tôi chuẩn bị,bố tôi đã đột quỵ hiện đang nằm ở viện…
-Vì có đứa con có hiếu mà…
Phong nói đểu,câu nói đúng động chạm vào lòng của Phương,cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ,Phong thấy sắc mặt Phương thay đổi nên anh ta cũng không nói gì nữa…
Tôi trở về viện,mọi người đã di tản đi ngủ,cậu cũng ngồi chờ tôi về …
-Cháu đi sao k bảo cậu một tiếng
-Cậu,mai có khi cháu lấy chồng rồi…
-Mày điên à Phương,cậu bảo này chuyện này k đùa được,nhà họ thì kệ nhà họ k phải chuyện của cháu…bao năm k nhận giờ nhận lại bắt cháu đi lấy kẻ mà cháu k hề biết rõ hắn là con người ra sao?
-Nhưng cháu yêu anh ấy
-Cậu còn k biết tính mày nữa chắc,cậu k đồng ý
-Cậu,cháu thực sự thích,cháu quen anh ấy từ trước rồi nên k sao đâu…
-Hôn nhân k phải là trò đùa,nếu k suy nghĩ kĩ nó sẽ là nấm mồ chôn sống cháu đấy hiểu không?
-Mai ngta đến đón dâu,họ chỉ đón dâu chứ k tổ chức vì có nhiều lý do nên sau 1 năm họ mới tổ chức cưới
-Thế khác nào sống thử,hợp thì ở còn không họ cho cháu biến ,đồ ngốc ạ…
-Cháu vào thăm bố,cậu đừng nói gì vs bà ,sau này nếu có lỡ k thể ở bên nhau thì cũng đâu ai biết ,cậu…cháu k thể bỏ bố cháu được…
Tại nhà Đàm Tuyết
Cô ta đi uống say rồi mở cửa về,bố cô ta ngồi ở ghế chờ sẵn…
-Trông có ra dáng con nhà có ăn học k hả
-Bố để con được thoả thích một ngày đi…
-Con biết chuyện thằng Phong sẽ kết hôn phải không?
-Bố cũng biết rồi còn gì?
-Tại sao con k có cơ hội ,con đến với nó để nhận lại kết quả thế này à
-Anh ấy có nói muốn kết hôn nhưng con k muốn,bố cũng biết gia đình đó kinh khủng cỡ nào rồi,con k muốn về đó làm dâu.
-Vậy giờ cơ hội vụt rồi con thấy sao?
-Anh ấy sẽ k bao giờ bỏ con,bố yên tâm đi hôn nhân đó k bền đâu,anh ấy chỉ lấy cho vừa lòng gia đình thôi…
-Ông nội nó đang đương chức kể cả sau có xuống vẫn là người do ông ta điều khiển lên nắm quyền,thế nên kết thân với họ chúng ta k bao giờ thiệt con hiểu không?
-Con hiểu,bố cứ hãy chờ kết quả con đem về…
Phương mở cửa ra thấy bố đang nằm thở máy rất yếu…cô đến bên giường nắm lấy tay bố,ông bỏ ống thở ra cười nhẹ
-Về rồi à con,muộn rồi về nghỉ đi…
-Bố,con xin lỗi bố,con k nghĩ sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy…
Phương ôm tay bố rồi khóc lớn,ông vỗ tay Phương
-Thôi k sao chuyện qua rồi con
-Con chỉ vừa mới có bố,con k muốn có chuyện gì xảy ra với bố cả…
-Bố hiểu,bố sẽ cố vì các con…con đã vất vả quá lâu rồi đừng vì gia đình này mà làm gì cả…
-Con sẽ sửa sai,bố nghỉ ngơi đi nhé…
Phương vừa rời đi thì bà cả chạy vào tay vẫn cầm điện thoại nói với chồng
-Phu…phu nhân gọi nói mai sẽ đón dâu…
-Vậy à,vậy là thuận rồi …mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ là mừng rồi…
Bố Phương nhìn ra ngoài cửa sổ,ông ta và bố Đàm Tuyết đều đang trong cuộc đua đưa con vào làm dâu nhà hào môn…
Cả đêm hôm đó tôi k hề chợp mắt,nghĩ đến việc cậu giận bỏ về rồi nói
“ Tuỳ cháu,sau này đừng hối hận”…
Phương ôm đầu tỏ vẻ mệt mỏi rồi gục xuống bàn…
Ngay hôm sau Phương được mặc chiếc áo dài trắng cách tân ,đeo khăn voan sau đầu nhẹ nhàng ,lần này Phong không đến đón dâu mà là phu nhân đến đón…
Bà cả ngạc nhiên
-Dạ vậy chú rể
-Dù sao đây cũng chỉ là nghi thức tạm thời nên hôm nay tôi sẽ tới đón…
-À vâng vậy lên xe đi con…
Phương ra cúi chào phu nhân,bà nhìn cháu dâu với vẻ xinh xắn phúc hậu thầm ưng cái bụng nên cười rất tươi…
Lên trên xe bà ân cần căn dặn Phương
-Cháu gái giờ về làm dâu nhà ta,có điều gì khó khăn cứ nói với bà,bà giải quyết hết cho cháu…
-Vâng cháu chỉ có việc lo bố cháu đang đột quỵ
-Yên tâm chuyện của ông ấy bà xử lý chỉ trong vòng một nốt nhạc…bà bảo này về Phong nó là cháu đích tôn nên hai đứa về k dc kiêng cữ gì cả,sớm sớm có bầu cho bà có chắt sớm nhé,giờ vô sinh nhiều nên kp kiêng gì đâu nhé…
-Dạ vâng…cháu vẫn đi học bình thường chứ ạ
-Được mà ,mọi việc vẫn bình thường đừng lo lắng quá,Phong nó là đứa đào hoa,bà nói vậy để cháu cố gắng chiếm lấy trái tim nó để nó chỉ yêu mình cháu thôi…
-Cháu sao có thể nếu anh ta,à nếu anh Phong đã như vậy…
-Phải tin vào bản lĩnh của mình chứ…
Bà xoa tay Phương…
Bước vào cửa hoa ngập lối hai bên đường,tôi thấy Phong đang nói chuyện với ai đó ở phía xa anh ta quay lại nhìn tôi rồi mỉm cười và tiến tới
-Đúng cô dâu đây rồi hnay thì k nhầm được nữa nhỉ?
-Anh nói gì vậy mọi người để ý đấy…
-Hôm nay cô xinh lắm…
Anh ta vuốt má Phương,cô đỏ ửng mặt …nắm lấy tay Phương cả hai bước vào nhà thờ tổ…cả hai cúi đầu thắp hương,phu nhân đứng ngoài cửa mỉm cười…
Sau đó cả hai đi tới cúi đầu trước bố Phong và vợ hai …ông xoa đầu cô con dâu
-Chào mừng con đến với nhà này,đợt này ta ốm nên chưa thể tổ chức linh đình cho con được,thiệt thòi cho con rồi…
-Dạ k sao con thích như thế này
Câu nói khiến bố Phong ngạc nhiên,Phương liền nói xoa dịu lại
-Ý con là con thích lễ cưới kín đáo ấm cúng như thế này ạ
-À ra vậy…
Phương lấy tay giữ lên tim vì cô trót lỡ lời…
Trở về phòng tân hôn,cô nhìn căn phòng rộng lớn vs tông chủ đạo là màu ghi xám…cô đi qua bàn làm việc trót chạm tay vào bàn phím hiện lên trên phông chiếu đoạn bài hát sắp ra mắt của Phong,hình ảnh anh ta đang ở phòng thu âm…
Phương vẫn trong bộ áo dài nhìn lên màn hình nghe từng câu hát…
“ Nếu tình mình là chuyện cổ tích đời thật,phần đầu tiên anh sẽ viết yêu em từ ánh mắt đầu.Anh sẽ nói em xinh như thế nào,và tình yêu đôi ta như thế nào,và cho phần kết sẽ viết chúng mình cùng với nhau.”
Phương mỉm cười khi nghe đoạn hát thật hay…
“ Biết sẽ có bao nhiêu buồn vui vốn có trên đời,thì anh xin được đi đến cuối chân trời với em,em hỡi…dù thời gian bao lâu thì anh vẫn ở đây mà ,ở đây mà…để đứng cạnh em dù người chẳng hay chẳng thấy…”
Đúng lúc Phong bước vào thấy Phương đang mỉm cười khi thấy đoạn hát,anh ta đứng sau rồi nói vào tai khiến Phương giật mình
-Hay quá phải không?
-Ôi giật cả mình…anh làm tôi giật cả mình đấy…
-Có tật mới giật mình chứ
-Tôi làm gì có tật gì…chỗ thay đồ ở đâu vậy
-Bên đó…
Phương cởi khăn voan rồi với tay kéo cái khoá sau áo dài xuống để cởi…cô với mãi không kéo được xuống thì Phong từ sau áp sát anh ta cầm khoá kéo xuống,chiếc áo tụt ra để lộ cả bầu ngực của Phương,cô vội che đi rồi quay lại
-Anh làm trò gì thế…sao anh vào đây
Phong vòng tay qua cổ Phương rồi siết bắt cô quay ra gương…Phương cứ lấy tay che đi bầu ngực…chiếc váy tụt hẳn xuống cô chỉ mặc đúng bộ đồ lót,Phương k thể làm gì vì anh ta ghì chặt…Phong khẽ nói bên tai Phương rồi áp vào má cô…
-Cơ thể này sớm muộn gì tôi cũng sẽ thưởng thức nó thế nên để tôi chiêm ngưỡng làm quen nó dần dần đúng không?
-Đồ bệnh hoạn…
Câu nói của Phương như chạm đến cục tức của anh ta,hắn bắt đầu cởi bỏ quần xuống…
– [ ]

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN