Tráo Dâu - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
380


Tráo Dâu


Phần 10


Tôi thật sự trong suy nghĩ vẫn còn non dại,tôi vẫn không thể hiểu hôn nhân tạm thời là gì,một hôn nhân mà ngay đến chính tôi còn chưa bao giờ dám nghĩ đến,đối diện với tôi là người chồng rất có vẻ bệnh hoạn,anh ta khác hoàn toàn với vẻ ngoài lịch lãm đầy tri thức…
Phương cắn vào tay Phong rồi cô bỏ chạy thẳng vào tolet…cô run bần bật ngồi ôm cơ thể trong nhà vệ sinh…nước mắt đột nhiên cứ thế rơi…Phương sợ rất sợ nhưng vẫn cố gắng gạt nước mắt tự nhủ bản thân phải bước qua được nỗi sợ,tự nhủ lòng rằng anh ta chỉ trêu đùa thôi…
Tại nhà của Phương…
Thư nói với bố cô ta giọng gay gắt…
-Bố liệu nó có ở lại đó được lâu không?
-Con hỏi làm gì,đấy k phải việc của con
-Con nghe rõ bố thoả thuận vs phu nhân bên đó nếu ở không được một tháng thì bố sẽ k nhận được bất kì sự trợ giúp gì cả,nhà họ quá lấn át nhà mình sao bố phải chịu vậy…
-Bố k còn cách nào khác,em con cũng đã được gả đi rồi giờ chỉ còn chờ số phận,nếu con bé k ở được bố cũng dang tay đón nó về.
-Con chẳng hiểu bố nghĩ gì trong đầu nữa luôn ấy,con chịu bố rồi…
Thư rời đi,ông bố mở ngăn kéo ra lấy ảnh ông ta và mẹ Phương từng chụp chung với nhau…ông ta thở dài “ Tôi chưa từng nghĩ sẽ đón con bé về ,tôi k muốn nó sống trong cuộc chiến của đồng tiền nhưng tôi không còn cách nào khác khi cơ ngơi này bên bờ phá sản,tôi sẽ k còn 1 cắc nào cho các con của mình,tôi chấp nhận hy sinh một đứa để ba đứa cùng được hưởng thôi,tôi sống k chỉ cho tôi nữa,tôi sống vì chúng nó mà thôi”…
Phương tối hôm đó ngồi trong căn phòng rộng lớn cô nhìn xung quanh mọi thứ đều lạ lẫm,đặc biệt là chú rể lại biến mất k một lời nhắn…
Tại căn hộ chung cư hạng sang…
Đàm Tuyết tay bám vào cửa kính nhìn ra bầu trời bên ngoài,cô ta thở dốc mồ hôi nhễ nhại,Phong từ phía sau quan hệ rất mạnh …
-Anh…dừng lại đi …hôm nay anh sao thế…
-Anh ổn…
-Sao hôm nay anh bạo lực vậy…a…ưm…a…
Phong mặt lạnh tanh khi quan hệ với Đàm Tuyết…đến khi xong chuyện anh ta nâng ly rượu vang lên nhấp môi…Đàm Tuyết với thân hình nóng bỏng không mảnh vải đi tới ôm Phong từ sau
-Em k nghĩ hôm nay anh sẽ tới tìm em,cuộc gọi của anh làm em như bừng tỉnh như sống lại anh có biết không?
-Ừm…
-Anh đang suy nghĩ gì vậy,hay đang nghĩ cô ta ở nhà sẽ buồn…
-Anh đang nghĩ chuyện khác,sắp tới lịch diễn của anh rất kín mà anh đang chuẩn bị tiếp quản tập đoàn của bố anh,anh sợ anh k thể làm nổi…
-Hay anh nghỉ hát đi ,em biết đó là đam mê của anh nhưng hiện tại đam mê đó không thể được nữa,anh sẽ suy nhược đi vì công việc mất…
-Tạm thời cứ cân đo đong đếm xem sao…
-Anh này,anh phải hứa với em k được có tình cảm gì với con nhỏ đó,em biết đó k phải mẫu người của anh nhưng xin anh hãy vì em được không,hãy nghĩ đến em mà chỉ yêu em thôi được không…
Đàm Tuyết ôm cổ Phong nhưng ánh mắt anh ta lạnh tanh cùng nụ cười khẩy đầy vẻ ẩn ý…
Phương cả đêm k ngủ vì cô rất sợ ma…sáng sớm cô uể oải bước ra khỏi căn phòng ,đúng lúc đó mẹ kế của Phong đi ngang qua…
-Con chào mẹ ạ…
Thấy Phương mồm mép nhanh nhẹn nên bà ta nhếch lông mày…
-ôi chào cô dâu mới,đêm qua chắc khó khăn lắm đây,chú rể đi cả đêm nhỉ…
-Chắc anh ấy đi có việc ạ
-Chẳng có chú rể nào bỏ cô dâu lại trong đêm tân hôn vì công việc cả…hãy nhớ điều đó…sống với cậu cả thì mợ cả đây phải hết sức cứng rắn và mạnh mẽ…
-Dạ vâng con xin ghi nhớ lời của mẹ…
Bà ta cười nhếch môi rồi rời đi…một người phụ nữ chạc 50 tuổi đi tới chào Phương
-Chào mợ cả,tôi tên là Tám cũng là người của cậu Phong chăm sóc cho cậu ấy,giờ mợ có điều gì k biết ở nơi này cứ hỏi tôi….
-Dạ vâng có gì cháu sẽ hỏi cám ơn cô ạ…
-Trong nhà này có nhiều thứ lạ lẫm nên mợ cứ hỏi tôi đừng ngại nhé…
-Dạ ở đây là cháu thấy ai cũng có người giúp việc riêng ạ
-Đúng vậy ,gia đình này vốn dĩ là hoàng tộc từ thời các cụ xa xưa,bên ngoài thì họ gọi là giúp việc còn trong này hãy gọi chúng tôi là gia nhân…mỗi người có một gia nhân chính và 6 người làm phụ,thế nên mọi việc trong nhà mợ cả k cần động chân động tay làm đâu.
-Dạ vâng ,vậy cháu xin phép đi học đây ạ…
-Vâng để tôi báo người chuẩn bị xe
-Không cần đâu ạ,cháu đi xe buýt
-Mợ cả,giờ mợ đã ở thân phận khác rồi,mợ k thể đi xe buýt đi học được như thế thật không phải phép…
-K sao đâu ạ,cháu quen rồi hơn nữa đi xe đưa đón kiểu tiểu thư yêu kiều cháu k quen lắm…
Nói xong Phương quay đi,bà Tám cười nói với kẻ dưới
-Mợ cả này của chúng ta có lẽ xuất thân không hẳn là cao quý…
-Nghe nói là con riêng đó ạ
-Thảo nào,cô gái này có nét gì đó trông rất buồn vậy mà nở nụ cười lại tươi rạng rỡ như đoá hoa mùa xuân…
-Dạ đêm qua cậu cả k về vậy liệu cô ấy có buồn k ạ
-K buồn đâu,ánh mắt đó chứng tỏ cô gái ấy k có chút tình cảm nào vs cậu cả
-Ui có người con gái k thích cậu cả ạ
-Trên đời này đâu phải ai cũng có tất cả ,biết đâu cậu cả của chúng ta có tất cả nhưng chẳng thể có nổi trái tim cô gái ấy thì sao?…
Bà Tám là quản gia riêng của Phong,bà mỉm cười nhìn về hướng Phương đi…
Phương đi vòng vèo xong bị lạc,cô thở rồi vuốt mồ hôi…
-Dã man sao nhà rộng thế đây là đâu nhỉ…
Phương đẩy cánh cửa ra thì thấy bên trong toàn là những ngôi mộ…cô vốn dĩ đã sợ rồi vội quay ra từ sau có người quát
-Nơi này k phải chỗ cho cô tới…
Phương quay ra thấy một người lớn tuổi
-Cháu k biết,cháu đi lạc ạ
-Lối ra bên kia,tôi là quản trang của nhà họ Trần này…
-Dạ vâng cháu xin lỗi ạ…
Phương sợ chạy một mạch ra ngoài,cô vẫn chưa hoàn hồn về chuyện trong nhà họ có hẳn một nghĩa trang…
Cô thấy sởn gai ốc…vừa ra tới cổng thì gặp Phong đi về,cô đi thẳng qua mà chẳng nói câu gì?
-Đứng lại…cô có nhìn thấy tôi không vậy?
-Ô thế hoá ra là anh có nhìn thấy tôi nhỉ,thế mà anh mất tăm chẳng bảo lấy một lời ,chú rể này thật sự đẳng cấp quá…
-Lúc ý cô ở trong nhà vệ sinh quá lâu tôi nói kiểu gì?
-À thôi đừng giải thích cũng đừng biện hộ…
-Tôi việc gì phải giải thích với cô
-Anh đang giải thích còn gì?
Bà nội Phong nhìn thấy hai đứa tranh luận liền mỉm cười nói với người hầu cận…
-cháu trai tôi đang tức kìa
-Dạ vâng vợ chồng trẻ nên khó tránh ạ
-Tôi thấy vui mà,phải có đứa khắc được thằng Phong…k hiểu sao thấy cháu mình tức tôi lại vui cơ chứ…
Bà đi tới gọi
-Cháu dâu mặc áo dài trắng đẹp thế đi đâu vậy
-Dạ cháu đi học bà ạ
-À ừ nhỉ cháu còn đang đi học,vậy Phong đèo vợ đi học đi cháu,trường con bé khá xa…
-Thôi cháu đi được ạ
-Kìa để chồng đèo đi cho tình cảm đi đi …
Phong quay ra lên xe rồi thấy Phương cứ lưỡng lự,anh ta kéo kính xuống gắt…
-Có đi không thì nhanh lên
-Vậy cháu chào bà,cháu đi đây ạ…
Phương lên xe ngồi bên cạnh cả đoạn đường chẳng ai nói với ai câu gì cho đến khi dừng đèn đỏ gần cổng trường cô quay sang nhìn những vết tím ở cổ Phong…những vết mút do Đàm Tuyết để lại khá rõ…
Phương thay đổi sắc mặt hỏi Phong
-Hôm qua anh bị ngã à
-Nói vậy là ý gì?
-Tôi thấy cổ anh có nhiều vết tím
Phong nhìn lên gương chiếu hậu thấy cổ nhiều vết,anh ta tức giận nhưng cố kiềm chế…
-Ừm chắc va vào đâu ,đến nơi rồi
Phương trước khi xuống xe nói câu
-Tôi 22 tuổi rồi dù tôi chưa yêu ai nhưng tôi cũng biết những vết đó là biểu hiện của điều gì…tôi cũng mong sớm kết thúc cuộc hôn nhân này để tôi còn nhanh tìm thấy người tôi thương chứ nhỉ…
Phương nói câu này khiến cho Phong đột nhiên đổi sắc mặt,còn cô cười tươi rời khỏi xe trong tà áo dài trắng…
Đàm Tuyết ngồi ở nhà cười tủm khi nghĩ đến những vết cô ta để lại trên người Phong
“ Nào cô vợ hờ ,tao xem tao vs mày đấu trí xem ai lỳ hơn ai,ai có được anh Phong kẻ đó thắng”…
– [ ]

Yêu thích: 3.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN