Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 16: Khai giảng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 16: Khai giảng (1)


Trên đường đến trường có trồng rất nhiều cây ngô đồng lớn, chỉ cần một làn gió thổi qua liền làm tầng tầng lớp lớp lá cây xào xạt không yên, không khí mùa xuân càng trở nên dào dạt hơn.

Trên đường này toàn bộ đều là các tân sinh viên đến trình diện, còn có các học trưởng học tỷ đến hỗ trợ mọi người, ai nhìn thấy Nhiễm Tích cũng đều có chút chú ý đến.

Tân sinh viên lần này có 14 lớp được phân vào sống trong khu nhà số 2, từ quản túc lấy chìa khóa, hai người kéo hành lý đi lên phòng ngủ. Khoa biểu diễn chỉ có 2 lớp, mỗi lớp cũng chỉ có hơn 20 người, Nhiễm Tích được phân vào lớp 1 trong khoa, nữ sinh trong lớp tổng cộng chỉ ở có 3 căn ký túc xá, Nhiễm Tích ở tại phòng 302, không cao không thấp, ánh mặt trời còn rất tốt.

Đầu bậc thang để một chiếc gương lớn, Nhiễm Tích dừng lại ở đấy một lát, thuận tiện chỉnh lại đầu tóc, lại sửa lại áo khoác thể thao màu quất trên người, xác nhận hình tượng ổn rồi, mới xoay người đi tìm phòng ngủ.

Dương San ở phía sau liền khẽ cười nhìn Nhiễm Tích chỉnh trang, Nhiễm Tích bĩu môi, nói đây chính là tôn trọng bạn cùng phòng đấy.

Khi mở cửa phòng ngủ ra, đã có hai nữ sinh đến trước rồi.

“Chào mọi người.” Nhiễm Tích cất tiếng chào hỏi, trong phòng ngủ mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Cậu là… Nhiễm Tích?” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa kinh ngạc nói lên.

“Trời ạ, cậu cũng ở ký túc xá với chúng tớ sao? Tớ còn cho rằng cậu không ở lại đây chứ!” Đây là một nữ sinh khác, vóc dáng rất cao, đại khái phải một mét bảy trở lên, giọng cũng rất lớn.

“Tại sao tớ lại không ở lại đây chứ?” Nhiễm Tích tìm được giường ngủ của mình, liền đem hành lý để ở trên bàn. “Trường học không phải có quy định phải ở lại sao?”

Ký túc xá của Trung Ảnh quy định bốn người một phòng, ở trên là giường ở dưới lại có bàn, còn có cả phòng tắm riêng, ban công rộng lớn, điều kiện phải nói là vô cùng tốt.

Một bên cùng mẹ sắp xếp hành lý, Nhiễm Tích một bên ngẩng đầu cùng bạn cùng phòng tán gẫu một hồi, Nhiễm Tích liền biết được nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa là Tô Y Y, đến từ thành phố S, tính cách có chút ít hướng nội, cùng cô ấy đến là bà ngoại, bà ngoại Tô Y Y liên tục dặn dò bọn cô, nói nhất định phải cư xử thật khéo léo, giống như chị em trong nhà. Còn cô gái đặc biệt cao kia gọi là Tưởng Hàm, người thành phố C, tính tình đặc biệt ngay thẳng, cô ấy đã đến từ hôm qua, gia đình cô ấy cũng đã trở về rồi.

Nhiễm Tích chỉ chỉ một chiếc giường còn trống, hỏi: “Cái này là của ai? Còn một người chưa tới sao?”

“Không phải đâu, ” Tưởng Hàm ngồi ở trên bàn, “Đợi cậu ấy đến, nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.”

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị một lực mạnh đẩy ra, một giọng nói đầy nhiệt tình vang lên, “Các chị em tốt, tớ là Phùng Mộng Kiểu!”

Tất cả mọi người trong phòng đều hướng mắt về cái người vừa nói, cô ấy có nét mặt hết sức tinh xảo, ăn mặc cũng rất xa xỉ, nhìn thấy Nhiễm Tích, liền thay đổi vẻ mặt giật mình, sau đó nhanh chân nhào lên ôm lấy Nhiễm Tích một cái, lời to tiếng nhỏ nói, “A a a a, Nhiễm Tích! Cậu còn nhớ tớ không? Lúc chúng ta đi thi, tớ đứng ở ngay trước mặt cậu đấy!”

Dường như đúng là có một người như vậy.

Nhiễm Tích cười tủm tỉm, “Bạn tốt, chúng ta bây giờ là bạn cùng phòng rồi.”

“Tạ ơn trời, quá may mắn, khi tớ tới còn đang suy nghĩ, không biết có minh tinh nào ở cùng phòng mình không, nhưng Hàn Phán Nhi được phân vào lớp 2, cùng cô ấy làm bạn cùng phòng có khả năng không quá lớn, nhưng cùng cậu lại có khả năng rất lớn, thật sự là quá hạnh phúc!” Phùng Mộng Kiểu vẻ mặt có chút ít khoa trương, trong phòng ngủ liền xuất hiện một tràng cười, vui vẻ hòa thuận.

Thu dọn đồ đạc xong, Nhiễm Tích liền nhận được tin nhắn của Trữ Phàm, nói cô ấy ở phòng 407, nói Nhiễm Tích không có việc gì thì đi qua đây ăn thịt xiên đi, nói là tiện khoe khoang mối quan hệ thật tốt của hai người nữa nha ~ Hàn Phán Nhi cũng vừa gửi tin nhắn đến, cô ấy ở phòng 305. Nhiễm Tích liền trả lời từng cái một.

Thu dọn đồ đạc cá nhân xong rồi, mọi người lại cùng nhau quét dọn ký túc xá một lần nữa. Nhiễm Tích cùng mẹ xuống căn tin ăn cơm, sau đó lại tiễn mẹ đến trước cổng trường.

Dương San trước khi lên xe xoa đầu cô một cái, “Cùng bạn học cư xử thật khéo léo nha, còn nữa, nhanh chóng đưa đồ của bố cho Thôi giáo sư nghe chưa.” Nói xong, liền lấy từ sau xe ra một cái túi, lúc vừa mới đến ký túc xá, Nhiễm Tích cũng mẹ cảm thán một câu tốt quá, vì lúc ngồi trên xe, cô thấy ký túc xá cũng cách cửa chính của trường khá gần, nên đưa đồ cho Thôi giáo sư sẽ tiện hơn rất nhiều.

“Dạ vâng, con biết rõ rồi, mẹ lái xe chậm một chút nha, nhớ chú ý xem đường đấy.”

Tiễn mẹ về xong, Nhiễm Tích lại một mình đi vào ký túc xá, nhanh chóng tìm được phòng làm việc của Thôi giáo sư.

Gõ cửa, bên trong vang lên âm thanh “Mời vào.”

Nhiễm Tích xoay nắm cửa, đẩy cửa vào, “Thôi gia gia*.”

(*Từ này có nghĩa là ông nhưng mình thấy để gia gia nghe thân thiết hơn, còn xưng thì vẫn là ông)

Ngồi đằng sau đống văn kiện là một giáo sư đeo một chiếc kính lão, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, cười hơ hớ, “Chao ôi ô, Tích Bảo, đến trình diện à!”

“Đúng ạ, cháu cùng mẹ đến, ” Nhiễm Tích đi vào phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại, sau đó đem cái túi trong tay để lên trên bàn làm việc, “Đây là ba cháu đem tới cho ông.”

“Ha ha ha, rất có tâm nha.”

“Dạ, ba cháu nói lần sau sẽ đến thăm hỏi ông.”

“Được được được.”

Ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy hai chiếc khung ảnh trên bàn, bên trong đều là người quen cả. Trong đó một cái là cô và ba cùng giáo sư Thôi, còn có một cái là Hứa Diệc Châu cùng giáo sư Thôi, chắc đây đều là chụp từ rất lâu rồi, bởi vì cô và ba cùng Hứa Diệc Châu nhìn đều rất trẻ trung.

Thần tượng của cô xem ra thật tươi nha… Còn mặc nguyên bộ đồ chơi bóng hồng phấn nữa chứ… Thật sự là… Bối rối quá đi…

Giáo sư Thôi nhìn theo ánh mắt Nhiễm Tích liền thấy hai cái khung ảnh, “Đây đều là hai học trò đắc ý của ta, là những học trò tốt nhất trong các học trò, đáng tiếc ba cháu lại không tiếp tục nữa.” Dừng một chút, còn nói: “Nhưng giờ cũng không tiếc nuối nữa, bởi vì có thể để cháu tiếp tục thay ba hoàn thành giấc mơ vẫn chưa xong rồi.”

Giấc mơ của ba?

Sau khi tạm biệt giáo sư Thôi, Nhiễm Tích đi dạo một vòng quanh ký túc xá, Phùng Mộng Kiểu đang tiễn bố mẹ, Tô Y Y cùng bà ngoại nhấc theo túi nhỏ cũng chuẩn bị rời đi, vành mắt Tô Y Y hồng hồng, tiễn bà ngoại đi tới cửa, bà ngoại lại quay đầu lại, nhìn Nhiễm Tích và các cô nói: “Bốn cháu nhất định phải cư xử thật tốt với nhau, ở đây hãy xem nhau như chị em vậy.”

“Dạ vâng, bà yên tâm đi!” Mọi người cùng nói một lời, bà Tô Y Y liền cười một cái, nếp nhăn trên mặt lại sâu hơn chút ít.

Tô Y Y muốn đưa bà ngoại tới trạm xe, Phùng Mộng Kiểu thì sắp xếp lại đống đồ chơi một mình, còn thỉnh thoảng cùng Nhiễm Tích tâm sự, Tưởng Hàm nằm lỳ ở trên giường nghịch điện thoại, ngoài cửa còn thỉnh thoảng có các nữ sinh thậm chí là các khoa khác chạy sang đây nhìn Nhiễm Tích.

Nhiễm Tích liền bày tỏ, cảm giác mình giống như là đang ở trong vườn bách thú vậy, bị mọi người quan sát như khỉ ấy.

“Chao ôi, các đồng chí, đã xem thông báo chưa? Trong kỳ nghỉ hè, khoa biểu diễn muốn thành lập vài nhóm, tất cả mọi người đều phải tham gia, mỗi lớp lại là từng nhóm khác nhau. Chủ nhiệm lớp yêu cầu hôm nay 6 giờ rưỡi đến phòng A101 tập hợp.” Trở mình, Tưởng Hàm thò đầu từ bên giường ra hàng rào nói, “Cậu nghĩ xem, có chuyện xảy ra chứ? Khoa sẽ có các học trưởng học tỷ đến không? Ngô Nhất Hằng liệu sẽ đến chứ?” Những lời này là hỏi Nhiễm Tích.

“Ngô Nhất Hằng? Anh ấy sẽ không đi đâu, anh ấy ra ngoài quay phim rồi.”

“Chao ôi chao ôi chao ôi, ” Phùng Mộng Kiểu xoay người nằm sấp ở trên ghế dựa, vẻ mặt bát quái, “Cậu cùng Ngô Nhất Hằng là quan hệ như thế nào vậy?”

“Là… Bạn bè.” Nhiễm Tích nhíu nhíu mày.

Phùng Mộng Kiểu không tin, tiếp tục truy vấn, “Làm sao có thể? Hai người chắc chắn có quan hệ không bình thường nha, nói một chút thôi mà!”

Nhiễm Tích có chút khó khăn, nói cái gì bây giờ? Cái quan hệ này là do công ty muốn vậy, đúng ra là không có gì cả! Hơn nữa, trước khi vào học, Y Dư Huyên còn đặc biệt dặn dò cô, ở trước mặt bạn học phải biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói…

Tưởng Hàm nhìn ra Nhiễm Tích khó xử, vội vàng nói sang chuyện khác, “Này, nghỉ hè cậu có phải đi quay ở thành phố F không?”

Nhiễm Tích thuận thế nói tiếp, “Đúng vậy.”

“Cậu tớ là nhân viên trong tổ kịch, cậu ấy hỏi tớ, cùng Hứa ảnh đế tập diễn là cảm giác gì vậy? Anh ấy có đẹp trai hay không? Tớ đều chưa thấy qua anh ấy đâu, trước anh ấy đảm nhiệm vai trò giám khảo tớ cũng không nhìn thấy.”

“Cậu cùng Hứa Diệc Châu quay phim chung sao?” Phùng Mộng Kiểu kinh ngạc hô lên.

Tưởng Hàm: “Cậu không thấy tin tức sao? Trước ngày khai máy, trên Weibo đều có đăng tin mà.”

“À, tớ nghỉ hè liên tục ở nước ngoài, đều không thường xuyên chú ý tin tức trong nước đâu.” Phùng Mộng Kiểu làm ra bộ dạng “Thật hâm mộ”, “Thật hâm mộ cậu quá đi, tớ cũng rất muốn cùng Hứa Diệc Châu quay phim chung!”

Nhiễm Tích: “Tốt quá đi, cố gắng lên, mọi người chắc chắn sẽ có cơ hội thôi mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN