Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 17: Khai giảng (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 17: Khai giảng (2)


Ba người nói chuyện được một lát, khoảng 5 giờ chiều Tô Y Y trở về.

Bốn người dự định cùng đi căn tin ăn cơm sau đó cùng đến giáo đường A. Lúc ăn cơm, bốn người bọn họ làm cho người ta để ý rất nhiều, không nói đến có người nổi tiếng đang ở đây, dù sao đây là khoa biểu diễn, bọn họ đều có nhan sắc.

Còn có rất nhiều bạn học cầm lấy điện thoại chụp các cô.

Phùng Mộng Kiểu rất là hưởng thụ, tướng ngồi chính trực, ăn cơm cũng thong thả ung dung, “Thì ra đây là cảm giác được chụp ảnh, tớ thích quá.”

Tưởng Hàm không giống như Phùng Mộng Kiểu có dáng vẻ như vậy, nhưng cũng tự nhiên thanh thản.

Trái lại Tô Y Y lại không quen, cô liên tục cúi thấp đầu, giống như có chút ít không được tự nhiên lắm.

Nhiễm Tích thấy vậy, cô dựa vào gần Tô Y Y nhẹ giọng hỏi: “Y Y này, cậu không thích cảm giác này à? Nếu không tớ bảo bọn họ đừng chụp nữa.” Nhiễm Tích nói xong liền nghĩ đứng dậy.

Tưởng Hàm vội vàng giữ chặt cô, “Cậu đừng làm vậy, nếu cậu nói vậy với bọn họ, đến lúc đó sẽ cho rằng cậu muốn giật tít chuyện này lên, tựa đề tin tức lúc đó sẽ là: Bạn học Nhiễm Tích nói rằng Nhiễm Tích không có lễ phép mà làm quá mọi chuyện lên.”

Phùng Mộng Kiểu phụ họa: “Đúng thế đúng thế, huống chi về sau vào giới giải trí bị nói như thế, bị chụp ảnh vốn rất bình thường mà, nhất định phải thích ứng từ bây giờ là vừa.”

Tô Y Y ngẩng đầu cười cười, “Tớ không sao.”

Nhiễm Tích nhìn cô, “Vậy cũng tốt, nhưng mà cậu yên tâm đi, các bạn học đều là nhất thời mới lạ thôi, qua một ít thời gian sẽ không còn như thế nữa.”

Tô Y Y gật gật đầu.

Phùng Mộng Kiểu: “Đúng rồi, các cậu có biết học kỳ này sẽ có một chương trình giải trí quay ở trường mình không?”

Tưởng Hàm: “Có phải là chương trình gì mà “Đi Học Đi” không?”

Phùng Mộng Kiểu: “Đúng đúng, chính là cái đó, Nhiễm Tích cậu biết không?”

Chương trình này đương nhiên Nhiễm Tích cũng biết rõ, nó có quy mô rất lớn, do Tinh Ngu cùng Trung Ảnh hợp tác ghi lại những tiết mục xuất sắc của mọi người tại trường họ, giáo viên trong trường sẽ chọn ra 8 vị dự thính để vào trường học tập. Chương trình sẽ tập trung quay quanh nhu cầu học tập chuyện nghiệp của khoa biểu diễn, triển khai âm nhạc, biểu diễn, hình thể, vũ đạo cùng một loạt các kiến thức chuyện nghiệp về nghệ thuật và cuối cùng là kiểm tra năng lực.

Nghe nói công ty vốn là muốn cùng Bắc Diễn hợp tác, nhưng Y Dư Huyên lại đề nghị Trung Ảnh. Lý do của Y Dư Huyên là: Dựa theo tin tức của tôi, sinh viên năm nhất Hàn Phán Nhi trong thời gian này đi diễn rất nhiều, nên cô ấy có tỷ lệ tiếp xúc với mọi người nhiều, nhưng Tích Bảo của chúng ta lại không có, chi bằng đem tiết mục này hợp tác cùng Trung Ảnh, mặc dù nhân vật chính sẽ là những người dự thính, nhưng có thể làm cho Tích Bảo tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, đến lúc đó hậu kỳ cùng biện tập tốt một chút, bố trí hình ảnh sinh viên cố gắng học tập là được…

Đề nghị này các nhân viên cao cấp của công ty đều đồng ý, vì vậy liền truyền tin tức ra.

Nhiễm Tích một bên nhai thức ăn trong miệng một bên gật đầu, nuốt xuống xong mới mở miệng nói, “Ừ, tớ biết.”

Phùng Mộng Kiểu đè thấp âm thanh hỏi, “Cái này giống như là công ty đại diện đầu tư cho cậu vậy, chuyện này có phải không vậy? Tỷ suất xuất hiện nhiều hơn? Tớ nghe nói lúc nghỉ hè đã chọn xong các dự thính sinh, Nhiễm Tích cậu có biết ai là dự thính không? Còn có, các giáo viên là ai thế?”

Phùng Mộng Kiểu một hơi hỏi một lượt các vấn đề, đều là các vấn đề Nhiễm Tích khó có thể trả lời, có chút ít tin tức công ty đã yêu cầu là muốn giữ bí mật.

Ngừng một chút, Nhiễm Tích mở miệng: “Cái này tớ không biết nữa, hơn nữa, mấy ngày nữa người ta đến đây là cậu biết thôi.”

Không hỏi được thông tin gì, Phùng Mộng Kiểu có chút ít thất vọng “A” một tiếng.

Tưởng Hàm suy đoán: “Các cậu nói xem có Hứa Diệc Châu không? Anh ấy cũng tính là bạn học của tụi mình, hơn nữa lại rất nổi tiếng.”

Phùng Mộng Kiểu cùng Tô Y Y đều rất kích động, hy vọng có thể cùng Hứa ảnh đế, Hứa sư huynh trò chuyện…

Hứa Diệc Châu đến làm thầy sao? Vậy là thành thầy Hứa thật rồi, nhưng mà Nhiễm Tích còn nhớ Y Dư Huyên nói cho cô biết trong danh sách hình như không có Hứa Diệc Châu mà, hơn nữa, dựa theo như các fan trong Wechat nói về lịch trình của anh, thần tượng cô gần đây đang ở Singapore quay phim! Thật sự là quanh năm suốt tháng anh ấy làm việc không ngừng, là một fan, Nhiễm Tích bày tỏ rất đau lòng…

Hơn nữa, đã hơn mười ngày cô chưa được thấy thần tượng, quả nhiên là, người đã từng gặp lại không ngừng muốn gặp hoài, trước đây chưa từng thấy người thật nên cô không có cảm giác gì, bây giờ đã được gặp rồi, vài ngày không được nhìn thấy cũng có chút cảm giác không quen… Chao ôi…

Buổi tối cả hai lớp học của khoa biểu diễn đều bắt đầu cùng lúc, Nhiễm Tích nhìn thấy Hàn Phán Nhi, hai người tán gẫu hai ba câu, hẹn nhau ngày mai cùng ăn cơm. 6 giờ rưỡi giáo viên vào, cùng mọi người nói chuyện, phát đồng phục, sau đó mọi người tự tiến cử ban cán bộ, các sư huynh sư tỷ đến tuyên truyền các câu lạc bộ… Cuối cùng giáo viên nhắc nhở mọi người buổi lễ tựu trường ngày mai nhớ mặc đồng phục, đừng đi muộn, sau đó kết thúc…

Lúc về ký túc xá đã hơn 9 giờ, Phùng Mộng Kiểu đột nhiên la hét muốn up hình tự sướng.

Nhiễm Tích lúc này mới nhớ hôm nay mình bận đến váng đầu, đã quên mất phải up Weibo để chia sẻ cho fan biết hoàn cảnh mới của cô, chị Dư Huyên cũng bảo cô như thế.

Bốn người bắt đầu tự sướng, tìm tấm hình mà mọi người cùng ưng ý thật sự rất khó khăn, chụp có một tấm hình mà lại mất hơn mười phút.

Lúc lựa được ảnh đẹp, Phùng Mộng Kiểu đề nghị: “Nhiễm Tích, hay là cậu up đi, sau đó tag chúng tớ vào, rồi tụi tớ chia sẻ lại.”

Nhiễm Tích cảm thấy như thế cũng được, rất sảng khoái đáp ứng: “Được, các cậu nhập Weibo của mình vào đi.”

Phùng Mộng Kiểu thừa thắng xông lên: “Vậy chúng ta có thể theo dõi nhau không?”

Tưởng Hàm liếc Phùng Mộng Kiểu một cái, cảm thấy này cô gái này thật gấp gáp muốn nổi tiếng. Tô Y Y cũng trầm mặc, không nói gì.

Ngón tay Nhiễm Tích đang chỉnh ảnh dừng lại, khó xử nói: “Cái này, không được. Tớ muốn theo dõi ai phải được người đại diện đồng ý mới được.”

Phùng Mộng Kiểu vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nếu không, cậu đi hỏi người đại diện thử đi? Theo dõi bạn học thôi mà, sẽ không có sao đâu.”

“Ách…” Nhiễm Tích nhất thời cứng họng, cô nghĩ có nên đi hỏi chị Dư Huyên chuyện này không?

Tưởng Hàm liền nhìn thấy có chút ít nhìn không được, lên tiếng đánh vỡ không khí trầm tĩnh trong phòng, “Không cần đâu, Nhiễm Tích cậu up lên nhanh đi, tớ đi tắm rửa trước, đợi lát nữa sẽ chia sẻ lại sau.”

Tô Y Y cũng nói: “Đúng vậy, mọi người mau đi tắm rồi đi ngủ đi, cũng sắp mười giờ rồi, không phải là nên đi ngủ sao?”

Phùng Mộng Kiểu đành phải thôi.

Nhiễm Tích thở phào nhẹ nhõm, trước khi nhập học, Y Dư Huyên có nói với cô, cùng các bạn học cư xử khéo léo là một chuyện, nhưng phải phân biệt được cái nào là thật lòng, cái nào là nhân cơ hội ấy để nổi tiếng… Phùng Mộng Kiểu, cô có cảm giác tâm tư của cô gái này không đơn giản…

Buổi tối đầu tiên ở Trung Ảnh đã trôi qua, dù có chút ít sự việc xảy ra, nhưng đối với cuộc sống đại học này, Nhiễm Tích vẫn rất mong đợi.

Vào ngày thứ hai, buổi lễ khai giảng được rất nhiều người mong đợi, được tổ chức trong phòng chiếu phim tiêu chuẩn. Tinh thần của tất cả mọi người đều tràn đầy phấn chấn, trên người mặc đồng phục, mọi người cùng nhau trang nghiêm đọc tuyên thệ. Nhiễm Tích đại diện các tân sinh viên lên sân khấu phát biểu, từ lúc nghỉ hè đã được định ra như thế, nên Nhiễm Tích cũng đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Từ trên sân khấu đi xuống, cô liền nhận được 2 tin nhắn.

Tin nhắn thứ nhất là từ Hàn Phán Nhi: Cậu đẹp quá, chúc mừng nha.

Còn có một cái là của Trữ Phàm: Cô gái nhỏ lớn lên thật xinh đẹp nha, buổi trưa cậu có hẹn chưa? Cùng nhau đi ăn cơm đi!

Nhiễm Tích cười cười, trả lời lại tin nhắn của hai người.

“Cảm ơn nha ~ cậu cũng xinh đẹp ~”

“Tiếc quá, cô gái nhỏ xinh đẹp này đã có hẹn rồi, cậu chỉ có thể đợi đến tối thôi.”

Buổi trưa Nhiễm Tích cùng Hàn Phán Nhi ăn cơm trưa. Hai người minh tinh ngồi cùng bàn ăn cơm, các bạn học chung quanh đều rất hưng phấn, cầm lấy điện thoại mà chụp không ngừng, gửi vào nhóm chat trên Wechat, còn up lên cả Weibo. Hot search trên Weibo liền xuất hiện chủ đề:

# Nhiễm Tích Hàn Phán Nhi Trung Ảnh ngồi cùng bàn ăn cơm #

# Tình bạn của Nhiễm Tích Hàn Phán Nhi tươi đẹp #…

Hàn Phán Nhi nói với Nhiễm Tích về chuyện người đại diện của mình đã nhận phim mới, bảo rằng chắc là cô đi tập huấn quân sự rồi mới vào đoàn phim, sau đó cô hỏi về dự định của Nhiễm Tích.

Nhiễm Tích nhún nhún vai, “Tớ chưa có ý định nhận thêm phim, nhưng mà chắc là phải phối hợp để đi tuyên truyền bộ phim mới quay á.”

Hàn Phán Nhi nhướn mày, cười nói: “Không phải là cậu còn chương trình giải trí kia sao, “Đi học đi”, đúng không?”

Nhiễm Tích khoát khoát tay, “Chương trình đó nhân vật chính đâu phải tớ đâu, tớ chỉ đóng vai phụ thôi!”

Buổi chiều là nói về y phục trong buổi huấn luyện quân sự, cũng không có chuyện gì nữa, buổi tối Nhiễm Tích và Trữ Phàm cùng nhau ăn cơm.

Nhiễm Tích cùng Trữ Phàm nói về bạn cùng phòng của mình, Trữ Phàm đã giúp cô làm cho rõ ràng, “Các cậu dù sao cũng là người cùng nhau đi trên một con đường, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh, đương nhiên nếu dựa vào danh tiếng của cậu bây giờ, bọn họ kém hơn cậu một chút, nhất định sẽ có vài người muốn dựa vào cậu mà nổi tiếng. Nếu như cậu cũng nguyện ý, vậy thì không sao cả, còn nếu như cậu không đồng ý, vậy thì đừng để các cậu ấy được như ý nguyện.”

Buổi sáng ngày 7 tháng 9, mọi người cùng nhau đi đến phòng y tế của trường để kiểm tra sức khoẻ. Xế chiều ngày hôm đó, tất cả học sinh của 14 lớp đều lên xe buýt hướng về phía cơ sở huấn luyện quân sự, bắt đầu kỳ hạn 14 ngày tập huấn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN