Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 8: Diễn chung (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
244


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 8: Diễn chung (1)


Sau khi cùng các cô ấy nói chuyện một hồi, Nhiễm Tích để điện thoại di động xuống, cầm tờ kịch bản lên.

Ngày kia cô được cùng thần tượng diễn chung a a a a a a a! Thật khẩn trương! Thật kích động!

Cô thích nhất là được xem thần tượng diễn, lần này lại còn được diễn chung với thần tượng, ha ha, nhưng sao lại không được ăn mặc đẹp thế này? Sao có thể ăn mặc lôi thôi mà đi gặp thần tượng được?

Thật là bực mình, nhưng mà vẫn phải mỉm cười mà chấp nhận…

Một ngày nọ, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều rất hưng phấn.

Vì sao á? Ha ha…

F*ck! Thế Tử Phi giá lâm!

Thử hỏi xem, nhìn thấy con mèo đáng yêu thế kia làm sao không kích động cho được? Dù sao Nhiễm Tích cũng rất kích động!

Mèo của thần tượng nhà cô nha, mèo nổi tiếng trên Weibo nha, con mèo kiêu ngạo trong truyền thuyết thậm chí còn ghét bỏ thần tượng nha!

Lúc Chu Giang cầm lồng mèo đi vào studio, các cô gái trong đoàn làm phim đều như nổ tung mà vây quanh Chu Giang.

“Đây là Thế Tử Phi?”

“Trời đất ơi! Thật đáng yêu quá đi!”

“Thật muốn sờ sờ nha!”

Mà con mèo lông ngắn đang cuộn tròn trong lồng kia, lại đang trừng hai mắt to tròn trịa, “meo meo” một tiếng khiến người ta cảm tưởng như đang hù dọa.

“Được rồi, các vị mỹ nữ, mọi người nhường đường cho Thế Tử Phi đi trước đã, nó phải về với phụ hoàng của nó rồi.” Chu Giang đem lồng sắt bảo hộ vào trong ngực, tránh thoát khỏi các vị thợ trang điểm, tiểu trợ lý, chờ các cô gái ấy tản ra, liền chạy vội tới phòng nghỉ của Hứa Diệc Châu.

Chu Giang một tay nhấc lồng sắt, tay kia đẩy cửa ra, trong miệng còn la hét: “Trời ơi, đám con gái bên ngoài kia thật điên cuồng, cũng không biết là thích con mèo hay thích chủ nhân của con mèo nữa.”

Cậu dựa lưng vào cửa, lại vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ảnh đế nhà mình ngồi cùng một cô gái đang dợt thoại với nhau.

Thế Tử Phi trong lồng sắt thấy chủ nhân của mình ngồi đó, liền kêu “meo meo”, gương mặt mũm mỉm dán chặt vào lồng sắt.

“Đây là Thế Tử Phi?” Nhiễm Tích nhìn con mèo một chút, lại quay lại nhìn Hứa Diệc Châu.

Hứa Diệc Châu nhàn nhạt gật đầu một cái.

Chu Giang đem lồng sắt thả trên mặt đất, sau đó mở lồng sắt ra, Thế Tử Phi nhẹ nhàng từ trong lồng bước chân ra, đi đến bên chân của Hứa Diệc Châu, sau đó cọ cọ vào chân anh.

Ồ ~ thật giống cảnh tượng lúc cô cọ cọ vào chân của Ngô Nhất Hằng.

“Tích Bảo đang cùng anh Hứa dợt lời thoại à.”

“Dạ vâng, chào anh Chu Giang.” Nhiễm Tích gật gật đầu, “Tí nữa em sẽ diễn cảnh này.”

Hứa Diệc Châu bên cạnh không biến sắc nhướng mày, anh Chu Giang?

Ánh mắt Nhiễm Tích dán chặt vào Thế Tử Phi bên chân Hứa Diệc Châu, con mèo lông màu xám tro, đầu tròn vo, con mắt cũng tròn vo, cái đuôi tùy ý để đó, nhìn thật thích mắt.

Thần tượng đang nâng niu con mèo trong lòng bàn tay nha! Thật muốn sờ một cái!

Hứa Diệc Châu: “Muốn sờ sao?”

Nhiễm Tích: “Vâng.”

Hứa Diệc Châu: “Sờ thử một chút đi.”

Nhiễm Tích: “Làm vậy nó có ghét em không?” Nghe nói Thế Tử Phi rất rất kiêu ngạo nha.

Hứa Diệc Châu: “Có khả năng.”

Nhiễm Tích: “…”

Được rồi, cho dù sẽ bị Thế Tử Phi ghét bỏ, cô cũng muốn thể hiện mình là một fan trung thành, đưa tay sờ thử đầu Thế Tử Phi một cái.

Nhiễm Tích ngồi xổm người xuống, vươn tay.

Uây, xúc cảm thật tốt nha! Có phải thần tượng của cô mỗi ngày đều sờ sờ như thế không? Cô bây giờ là đang gián tiếp chạm vào tay thần tượng sao?!

Còn chưa kịp hưởng thụ độ mềm mại của bộ lông Thế Tử Phi, Thế Tử Phi đã kiêu ngạo vặn vào mình, né tránh khỏi tay Nhiễm Tích, đổi một nơi khác tiếp tục cọ vào chân Hứa Diệc Châu.

Nhiễm Tích phẫn nộ thu tay lại, hừ hừ, mèo con kiêu ngạo.

Hứa Diệc Châu nhìn vẻ mặt phẫn uất của cô, nhếch nhếch môi cười, sau đó anh cong cong tay gõ nhẹ vào đầu Thế Tử Phi.

Thế tử phi “Meo meo” một tiếng, bày ra bộ dáng rất ủy khuất.

Nhiễm Tích quay lại ngồi trên ghế sofa, “Đáng tiếc Meo Meo hôm nay không có phần diễn nên không có ở đây, nếu không hai chúng nó có thể cùng nhau chơi đùa rồi.”

“Anh Hứa, Tích Bảo, chuẩn bị một chút, chúng ta bắt đầu quay cảnh tiếp theo.” Cửa phòng nghỉ bị gõ vài cái, là nhân viên đến kêu bọn họ.

Cảnh quay hôm nay là bước ngoặt của cả bộ phim.

Giang Hạo trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật của Meo Meo, trong lúc vô tình hắn trông thấy Meo Meo biến thành hình người. Sáng hôm nay, Giang Hàn đi học, mẹ hai người đi đến sở nghiên cứu, Giang Hạo ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua con mèo trắng đang nằm trên ghế sofa, sau đó cũng đi ra ngoài.

“Action!”

Bên trong phòng trống rỗng, im ắng.

“Két….”

Phòng Giang Hàn bị đẩy ra, thò ra một cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh, xác định trong nhà không có ai, nhón mũi chân chạy ra ngoài.

Trên người cô phủ chiếc T-shirt của Giang Hàn, rộng đến bắp đùi của cô, có thể mặc như một chiếc váy vậy, hai đôi chân dài mịn màng lộ ra bên ngoài, đầu ngón chân cuộn trong lại, tựa như bị lạnh do những viên gạch lát sàn nhà lạnh lẽo.

Meo Meo chạy nhanh vào bếp, mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn vặt.

“Đói chết tôi rồi.” Meo Meo sờ cái bụng nho nhỏ nói thầm, sau đó từ trong tủ lạnh vơ vét lấy ra những món ăn vặt mà mình thích, ngồi xếp bằng trên sàn nhà bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Đùi gà ăn thật ngon, vừa thơm vừa giòn, cá mòi đóng hộp cũng không tồi, thật là ngon quá đi…

“Cô đang làm gì vậy?”

Đang ăn ngon lành, sau lưng thình lình truyền đến âm thanh lành lạnh, Meo Meo run một cái, thiếu chút nữa xương cá bị mắc kẹt trong họng.

Nuốt xong đồ ăn trong miệng, Meo Meo xoay mặt nhìn lên, liền nhìn thấy gương mặt Giang Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Lão đại, xuất quỷ nhập thần sẽ dọa chết người đấy!

Meo Meo liếc mắt, đứng lên, hai tay siết chặt vạt áo, trên mặt lại cười cười, “Tôi, tôi đâu có làm gì đâu, chỉ là đang ăn cái gì đó thôi mà.”

Giang Hạo tiến lên phía trước vài bước, ánh mắt lạnh như băng, từng chữ từng câu nói, “Cô là ai?”

Meo Meo lui về phía sau, giẫm lên đống đồ ăn vặt đang nằm dưới đất làm tạo ra âm thanh sột soạt, đại não cô đang chuyển động nhanh chóng, nhanh chóng tìm từ để nói.

“Cái kia, tôi là bạn học của Giang Hàn.”

“Bạn học?” Giang Hạo nghiền ngẫm đọc hai chữ này, khẽ nhướn mày, “Vậy tại sao cô lại đang ở đây?”

“Ha ha, cái kia, chàng trai, máu huyết sôi trào, anh hiểu mà.” Meo Meo cười ha hả, muốn lừa gạt hắn.

Người đàn ông trước mặt cười nhạo một tiếng, ánh mắt bắt đầu thay đổi sắc bén, mà ngay cả nụ cười trào phúng bên môi cũng biến thành nụ cười lạnh.

“Cô xác định―― mình không kỳ lạ sao…?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN