Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào? - Chương 9: Diễn chung (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?


Chương 9: Diễn chung (2)


“Cô xác định – – mình không kỳ lạ sao…”

Có lẽ là ánh mắt ấy quá lạnh lẽo, hay lại có lẽ là giọng nói ấy vô lùng lạnh băng, trong lòng Meo Meo nhất thời rung lên chuông báo động mãnh liệt.

Cô trừng lớn hai mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú vô cảm kia, trong lòng hiện lên sự sợ hãi, Meo Meo nuốt nước miếng, tự hỏi không biết tiếp theo đôi môi mỏng ấy sẽ nói gì khiến cô khiếp sợ nữa.

Không khí giống như là dây cung đang kéo căng, căng thẳng đến mức ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Meo Meo không biến sắc nhìn nhìn sau lưng Giang Hạo, nghĩ phải tìm được đường thích hợp để chạy trốn. Tìm đúng thời cơ, thừa dịp hắn vừa dứt lời, liền chạy trốn hỏi hiện trường.

Trong nháy mắt, cánh tay bị kéo lại, Meo Meo bị bắt lại bằng một lực mạnh mẽ, cảnh tượng phía trước nhanh chóng thay đổi, xoay người một cái liền bị người đàn ông áp chế lên tường, hai tay bị khóa lại ở phía sau.

Thân thể người đàn ông dán lên người cô có chút gần, Nhiễm Tích có cảm giác mình còn cảm nhận được thân nhiệt của thần tượng. Tiếng hít thở ngay trên đỉnh đầu cô, sau lưng là lồng ngực của thần tượng, cổ tay còn bị thần tượng giữ trong tay, Nhiễm Tích cảm giác mặt mình có chút nóng, may là mặt mình đang áp lên tường, không có ai nhìn thấy.

“Cut!”

Hứa Diệc Châu buông cổ tay Nhiễm Tích, “Không sao chứ.”

“Không sao không sao.”

Nhiễm Tích thả lỏng mặt lắc lắc đầu. Kỳ thật Hứa Diệc Châu căn bản cũng không có dùng lực gì, lúc đem cô áp chế ở trên tường, dường như lo lắng sẽ làm tổn thương cô, nên động tác cũng không có liền mạch nhau.

“Diệc Châu này,” Đạo diễn từ máy theo dõi nhô đầu ra phía trước, “Động tác vừa nãy không được liền mạch lắm, chúng ta quay lại một lần nữa đi.”

“Được.”

“Đến đây, thợ trang điểm mau dặm lại phấn, chúng ta làm lại một lần nữa.”

Các nhân viên trong studio lại bận rộn cả lên.

Nhiễm Tích giương mắt nhìn về phía Hứa Diệc Châu, người đàn ông đang đứng ở đó tùy ý để cho thợ trang điểm dặm lại phấn, Hứa Diệc Châu có lẽ cao khoảng 185cm, để thuận tiện cho thợ trang điểm, lúc này anh khẽ khom người xuống.

Quả nhiên thần tượng đối với người nào cũng rất săn sóc nha! Người mình thích là tốt nhất!

“Thầy Hứa.” Giọng nữ mềm mại bên mình vang lên.

Hứa Diệc Châu quay đầu nhìn về phía Nhiễm Tích.

“Thầy có thể tăng chút lực cũng được, em không sợ đau.” Nhiễm Tích nói. Lúc này đây cô đang ngước khuông mặt nhỏ nhắn của mình lên, tóc tai có chút hỗn loạn choàng phía sau lưng, tròng mắt trắng đen rõ ràng hiện lên vẻ chân thành.

Hứa Diệc Châu không biến sắc nhướn mày, sau đó gật gật đầu, “Được.”

“Các tổ chuẩn bị vào vị trí!”

“Action!”

Quay lại một lần nữa, hai người phối hợp lại khá hơn một chút, Hứa Diệc Châu thoáng dùng thêm chút sức lực, nhưng cũng không làm Nhiễm Tích cảm thấy đau nhức, động tác liền mạch được thể hiện rất tốt.

“Cut! Lần này rất tốt!”

“Mọi người vất vả rồi!”

“Có đau không?” Thừa dịp thợ trang điểm chưa đến đây, Hứa Diệc Châu cúi đầu xuống hỏi Nhiễm Tích. Lúc anh bắt lấy cánh tay có dùng thêm chút lực.

“Không có đau ạ.” Nhiễm Tích vội vàng lắc đầu, sau đó ngước mặt lên cười ngọt ngào: “Thầy Hứa vất vả rồi.”

“Ừ,” Hứa Diệc Châu quét mắt xuống đôi chân không được che chắn của Nhiễm Tích, nói: “Thay quần áo nhanh đi, mặc ít vậy không ổn đâu.”

Anh thấy có vài nam nhân viên đang làm việc nhưng mà lại cứ nhìn chằm chằm vào chân của cô, con gái ở nơi công cộng không nên mặc ít như vậy, rất dễ làm cho người ta muốn phạm tội.

Vào giờ nghỉ trưa, Hứa Diệc Châu ngồi ở trên ghế sofa trong phòng nghỉ xem kịch bản, Thế Tử Phi đang nằm ở bên chân anh ngủ gật, Chu Giang ngồi ở bên cạnh Hứa Diệc Châu, vô cùng buồn chán chơi điện thoại. Một hồi sau, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi Hứa Diệc Châu.

“Diệc Châu, Nhiễm Tích là fan của cậu à?”

Hứa Diệc Châu dời ánh mắt khỏi cuốn kịch bản, nhìn Chu Giang một cái, ánh mắt đầy ý tứ là: Cậu muốn nói cái gì?

“Tôi nhớ trước kia, tôi có xem qua một cái chương trình phỏng vấn, MC có hỏi Nhiễm Tích là thần tượng của cô ấy là ai, cô ấy nói là cậu.”

Hứa Diệc Châu nhếch nhếch môi cười, đổi tư thế để Thế Tử Phi nằm sấp được thoải mái hơn một chút, cũng ra hiệu cho Chu Giang nói tiếp.

“Tôi vốn cho rằng khi Nhiễm Tích cùng cậu quay phim sẽ rất khẩn trương, dù sao cũng là thần tượng mà, không nghĩ tới cô ấy lại biểu hiện được tốt như thế, không hổ danh là diễn viên tài năng nha!”

Trong đầu Hứa Diệc Châu hiện ra hình ảnh lúc quay phim Nhiễm Tích lộ ra ánh mắt sợ hãi, dùng một ánh mắt nghiêm túc nói anh có thể dùng thêm một chút lực nữa, “Cô ấy đúng là có thiên phú.”

Chu Giang có chút ít líu lưỡi, chao ôi Diệc Châu nhà ta thế mà lại khen người ta, người được khen lại là một cô gái chưa đến tuổi vị thành niên! Mẹ kiếp! Vậy mà còn cười nữa! Lại vừa cười vừa khen một cô gái chưa đến tuổi vị thành niên!

Lúc trước, cậu từng thấy Diệc Châu còn không thèm liếc mắt tới cô gái đi cùng tiểu trợ lý!

Chắc là Diệc Châu nhà ta sẽ không thích người ta đâu! Tôi dựa vào, trâu già gặm cỏ non!

Chu Giang nhìn Hứa Diệc Châu vài lần, lành lạnh nói một câu, “Diệc Châu, cậu thật giống như là rất quan tâm Nhiễm Tích nha.”

Hứa Diệc Châu nhướn mày, nhìn Chu Giang một cái, “Thu hồi ý nghĩ xấu xa của cậu lại.”

Chu khu vực phía nam Trường Giang bày tỏ không tin, cậu cái gì cũng chưa nói, anh Hứa làm sao lại biết cậu có ý tưởng xấu xa trong đầu? Khẳng định là Diệc Châu nhà ta trong lòng cũng đang nghĩ như thế nha!

“Vậy cậu vì cái gì mà chiếu cố cô ấy như thế? Đơn độc tìm cô ấy nói chuyện phiếm, cùng cô ấy dợt thoại, còn cười khen cô ấy…”

Hứa Diệc Châu nói nhỏ: “Có người nhờ vả thôi.”

Ăn cơm trưa xong, Nhiễm Tích nằm sấp ở trong ghế sofa của phòng nghỉ nghịch điện thoại, Ngô Nhất Hằng ngồi ở một chiếc ghế sô pha khác để trang điểm.

Trong fan group, một cô gái trong nhóm đang chia sẻ vẻ đẹp của thần tượng nhà mình, mê muội đến mức muốn liếm cả màn hình.

Mê Muội Ca Ca Số Một: Diệc Châu vừa đăng hình, là hình Thế Tử Phi điện hạ, mọi người nhanh đi thích, bình luận, chia sẻ đi.

Hứa Diệc Châu đăng hình?

Nhiễm Tích vội vàng rời khỏi group chat, nhanh chóng lên Weibo.

Tài khoản của Hứa Diệc Châu trên Weibo có lượng fan đến mấy ngàn vạn, mỗi lần đăng hình đều sẽ khiến cho fan chấn động không nhỏ, lần trước đăng hình là một tuần lễ trước, lần này vừa đăng hình, rất nhanh liền đã lên hot search.

Hứa Diệc Châu V: Hôm nay tâm tình không tệ.

Kèm hình Thế Tử Phi điện hạ.

Fan rất nhanh mắt rất liền phát hiện ảnh chụp không phải là ở nhà Hứa Diệc Châu.

Châu Châu Mê Muội: Thế Tử Phi này được đi studio thăm dò sao?

Một Lòng Chỉ Yêu Ngươi: Tay trên đầu Thế Tử Phi là tay của thần tượng sao? Muốn ngoặm tay anh ấy nha!

Uống Châu Sao: Bình luận xấu, vì sao không có hình anh yêu!

Nhiễm Tích mang nick V quý danh rời đi, lên tài khoản phụ của mình.

Lại là thích, lại là bình luận, lại là chia sẻ.

Cô thật muốn dùng tài khoản quang minh chính đại thích hình nha!

Nhiễm Tích trở mình, nằm trên ghế sofa đưa điện thoại di động giơ lên cao để trước mắt mình, bây giờ đều cùng Hứa Diệc Châu dợt thoại, dùng tài khoản chính theo dõi anh ấy chắc không có gì đâu, sẽ không có cái gì đâu, dù sao về sau quảng bá chắc chắn phải chú ý đến nhau mà.

Cảm giác mình nghĩ rất đúng, Nhiễm Tích lại đăng nhập vào tài khoản chính, nhanh chóng tìm thấy được tài khoản của Hứa Diệc Châu.

Muốn theo dõi thần tượng, thật khẩn trương nha, cũng không biết thần tượng có cùng mình tương tác lại không, nếu như không có, vậy thì quá lúng túng!

Ai nha, không thể quản quá nhiều, cô sắp không ngặn được sự lâng lâng trong lòng rồi, Nhiễm Tích duỗi ngón tay ra, nhấn vào theo dõi, lại còn thêm vào nhóm đặc biệt quan tâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN