Trích đoạn ngôn tình - 9527 - Tố Tố Tố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
593


Trích đoạn ngôn tình


9527 - Tố Tố Tố


Kiều Mộ đứng lên vòng sang bên trái Tiêu Trì cúi mình vén áo bệnh nhân của anh lên, xem kĩ vết thương một lúc, rồi ngồi xuống bắt mạch cho anh.
Đêm hôm trước ở bệnh viện bên kia, cô đã nhắc tới chuyện anh bị nội thương với bác sĩ mổ chính, bên đó cũng đã kê đơn thuốc, nhưng cô chưa đọc bệnh án chuyển viện.
“Anh gọi điện cho cửa hàng hoa rồi, bà chủ bảo hồng trắng lẫn hồng đỏ là hòa giải, ngoài ra còn có nghĩa là vui mừng hạnh phúc.” Tiêu Trì duỗi tay rút cây trâm trên tóc Kiều Mộ, nghiêng mình thơm lên đỉnh đầu cô, “Giường hơi nhỏ, anh chỉ có thể nằm nghiêng, vừa khéo ôm được em.”
“Tí nữa em qua khu hậu cần thuê giường gấp.” Kiều Mộ chẳng buồn ngẩng mặt, như thể không hiểu lời anh, “Em bảo rồi, không chữa cho người ‘tìm chết’, anh muốn làm người thứ nhất à?”
Nghe vậy, Tiêu Trì bật cười: “Chỉ ôm em thôi mà! Em nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ để anh quỳ trên vỏ sầu riêng hay bàn phím.” Giọng điệu Kiều Mộ thờ ơ. Cô lấy tay về, đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Điều hòa vẫn đang bật. Song, có lẽ lúc nhân viên vệ sinh đến quét dọn không đóng kín cửa sổ nên trong phòng chẳng mát tí nào.
Đóng cửa sổ lại cho cẩn thận xong, cô đi rửa tay. Đồng nghiệp khu nội trú bên này tới gõ cửa nhắc tắt đèn. Kiều Mộ đứng ở cửa hỏi chuyện thuê giường gấp, sau đấy đóng cửa trở vào.
Ngồi xổm xuống mở tủ đầu giường, thấy bên trong có bàn chải và khăn mặt mới, cô nghiêng đầu hỏi: “Đánh răng rửa mặt anh nhé?”
“Em đỡ anh phát!” Tiêu Trì đưa tay cho cô.
Kiều Mộ đáp ‘vâng’, đoạn cầm bàn chải và khăn mặt đứng lên, giơ chân đóng cửa tủ vào, một tay nắm lấy cánh tay anh, dìu anh xuống giường.
Phòng vệ sinh trong bệnh viện khá nhỏ, đỡ anh vào rồi, cô quay ra cầm dầu tẩy trang và sửa rửa mặt, đánh răng rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài.
Bồn rửa tay đối diện cửa sổ. Cửa chớp chưa đóng hết, đưa mắt nhìn ra ngoài, xa xa ánh đèn nê ông nhạt nhòa, cả thành phố hệt đang chìm vào giấc ngủ, bình yên và tĩnh mịch.
Tiêu Trì mở cửa đi ra, có chút trầy trật đứng sau Kiều Mộ, ôm lấy eo cô bằng một cánh tay. Anh thấp đầu hôn xuống cổ cô: “Sáng nay khi tỉnh lại, thật sự hơi hối hận…”
Kiều Mộ đáp ‘ừm’, kế tiếp dừng động tác trên tay.
“Cảm thấy mình quá ích kỉ, không nên khiến em hoảng hốt lo sợ. Nhưng về sau nghĩ ví thử lặp lại tình huống ấy, anh vẫn sẽ chọn như vậy.” Tiêu Trì xiết chặt vòng ôm, vòm ngực dày rộng dán sát lưng cô, khít khao không một khe hở, “Bởi vì có em ở bên cạnh anh.”

Tim Kiều Mộ thắt lại, cô lặng thinh.
“Anh biết em sẽ không để anh gặp chuyện.” Tiêu Trì say đắm hôn cổ cô, giọng nói mập mờ: “Kiều Mộ à…”
Kiều Mộ không chịu nổi ngứa, cô thoáng nghiêng đầu né tránh, vặn vòi nước rửa sạch bọt trên mặt.
Sau đấy, cô lấy khăn lông lau sạch tay, từ từ xoay lại, kiễng chân hôn anh.
Kết thúc nụ hôn đắm đuối, Tiêu Trì choàng tay qua bả vai Kiều Mộ, giao cho cô trọng lượng của nửa cơ thể, chầm chậm đi về giường bệnh.
Giương bệnh đơn nằm một người thì hơi rộng, nằm hai người thì phải chen chúc. Tiêu Trì tạm thời không nằm thẳng được, chỉ có thể nằm nghiêng ôm chặt cô vào lòng.
Tắt đèn, bên ngoài dần im ắng, Kiều Mộ gối lên khuỷu tay Tiêu Trì, thiu thiu ngủ.
Nhưng Tiêu Trì chẳng buồn ngủ tí nào. Anh cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô, tay trái ra sức thò vào áo cô, lòng bản tay phủ lên một nơi mềm mại, anh khẽ cười: “Muốn viết bản kiểm điểm…”
Kiều Mộ khẽ run. Nhớ ra trong túi xách còn mấy trang mình vẫn chưa đọc, cô nhướng mày, chống khuỷu tay nhổm dậy, với cái túi để trên tủ đầu giường.
Lấy bản kiểm điểm ra, cô xé rách vỏ bao, đưa cho anh: “Đọc cho em nghe!”
“Ừ”, Tiêu Trì cầm lấy. Anh đặt một nụ hôn lên tóc cô, niềm vui lan tỏa: “Anh đọc cho em nghe.”
Kiều Mộ lật mình, duỗi tay ôm thắt lưng anh. Cô vểnh tai, nét cười đậm thêm.
Tiêu Trì bật đèn flash của di động, cúi đầu hôn cô, rồi anh bắt đầu đọc bằng chất giọng trầm bổng: ‘Buổi trưa thay thuốc xong, tay hơi đau, miệng vết thương cũng đau, không nhịn được lại nhớ đến em, nhớ đêm đó bị sốt, cùng Tam Nhi đến Nhân Tế Đường truyền dịch. Tay em dán lên trán anh, thật là lạnh, nhưng lửa lòng bỗng chốc bùng cháy.
Lúc ấy nghĩ nếu Tam Nhi không đi theo thì tốt, anh có thể ôm em, cởi sạch quần áo trên người em, truyền hơi ấm của cơ thể cho em, nồng nàn hôn mắt em, hôn môi em, hôn từng tấc da thịt của em… Muốn ngậm em trong miệng, muốn em van xin, để tim em từ đây có mình anh thôi.
Cuối cùng lại chỉ hôn em, chẳng làm được tí chuyện ‘nham nhở’ nào cả.
Lúc đi làm nhiệm vụ, Tam Nhi hỏi anh: Anh Trì này, nếu chúng ta hy sinh, anh có gì tiếc nuối không?

Anh trả lời cậu ấy là không, nhưng thâm tâm anh nghĩ, chuyện tiếc nuối nhất, không gì hơn chính là chưa nói được những lời ’em yêu dấu, anh từng đi qua trường Đại học của em, thậm chí đứng dưới ký túc xá của em. Hôm em ra nước ngoài, một mình anh xem quảng cáo trang sức ở sân bay và tưởng tượng em đang mặc áo cưới đi bên anh.’
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, nhưng em lại bị nghi phạm đeo bám, nhìn thấy bức ảnh em hôn mê trên ghế, suýt nữa không kìm nổi mà lao tới. Trong đầu lặp đi lặp lại những suy nghĩ, nếu em có bề gì, thì anh chả thiết bộ đồng phục cảnh sát này nữa, cũng bắt đối phương trả cái giá xứng đáng.
May sao, em không để anh có cơ hội phạm sai lầm. Giây phút ôm em từ trên xe xuống, trong lòng cảm thấy cực kỳ thất bại, lại kiêu hãnh vô cùng. Cô gái yêu quý của anh, em khác biệt vậy đấy.
Thực ra tối hôm ấy, đúng là anh muốn ‘xử’ em, muốn dùng mọi tư thế để đánh thức em, rốt cuộc vẫn dằn lòng, ngủ trên sô pha…’
“Coi như anh qua cửa…” Kiều Mộ ngắt lời Tiêu Trì. Lấy đi bản kiểm điểm trên tay anh, cô nghiêng đầu hôn lên yết hầu gợi cảm của anh: “Buồn ngủ rồi…”
Giọng anh quả thật quyến rũ mê người, âm điệu trầm thấp, mỗi một chỗ dừng và âm cuối đều toát lên vẻ cuốn hút gợi cảm. Những lời đứng đắn nói qua miệng anh, nghe vào tai còn có ý tứ khác, huống chi nội dung buồn nôn thế này.
“Ngủ nào!” Tiêu Trì khàn giọng đáp, cúi xuống phủ kín môi cô.
Sau nụ hôn dài, hơi thở của cả hai đều gấp gáp, gió điều hòa thổi ra có vẻ cũng trở nên nóng hơn.
“Anh cố tình đúng không!” Kiều Mộ hổn hển, vùi đầu trước ngực Tiêu Trì, ôm chặt thắt lưng thon gầy nhưng mạnh mẽ của anh: “Bảo anh viết bản kiểm điểm chứ có bảo anh viết thư tình đâu.”
“Viết di thư cho em, em không thích nghe, đành viết thư tình thôi. Về sau viết cho em mỗi ngày nhé!” Tiêu Trì đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn nhẹ, khuôn mặt lạnh lùng thấp thoáng đanh lại.
Cô là thuốc độc, dính vào là sẽ tiêu đời.
“Án này thường phải giao cho viện kiểm sát anh nhỉ? Vấn đề về Trương Dương xử lí thế nào ạ? Tiền Trương Lương Nghiệp kiếm được chẳng đồng nào sạch sẽ.” Kiều Mộ chuyển chủ đề, dán vào ngực anh, yên tâm khép mi: “Số dư trong thẻ ngân hàng kia tận hơn mấy ngàn vạn.”
“Điều đó sẽ căn cứ vào tội trạng của lão để đưa ra mức phạt. Cuộc sống của Trương Dương chắc chắn sẽ có thay đổi, không thể sống ăn sung mặc sướng như trước kia nữa, nhưng cũng sẽ không nghèo khó túng quẫn. Những cái này bọn anh đều có cơ sở pháp lý.” Tiêu Trì thở dài: “Ngủ đi, mai em còn phải đi làm.”
“Dạ.” Kiều Mộ đáp, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, tỉnh dậy vừa đúng 6 giờ 30. Tiêu Trì vẫn say giấc, trước khi ngủ nằm tư thế gì thì sau một đêm vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Kiều Mộ ngửa đầu hôn cái cằm lún phún râu của anh, rồi sẽ sàng gỡ tay anh ra.
“Ôm thêm lúc nữa đi! 8 giờ y tá mới đến kiểm tra phòng.” Tiêu Trì vẫn nhắm mắt, nhưng lực cánh tay lặng yên xiết chặt hơn, không cho cô rời giường.
Kiều Mộ nhéo má anh, khóe môi vẽ nên nụ cười chế giễu: “Nghẹn chết anh luôn!”
“Không trị được em phải không…” Tiêu Trì lật người phủ lên mình Kiều Mộ, làm bộ sắp hôn cô, còn cố ý vén áo cô, hai chân anh đè chặt không cho cô chống cự: “Đã khó chịu thì cùng chịu đi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN