Trích đoạn ngôn tình
VNBDADVE
Trình Lê vẫn không vội về phòng.
Bên ngoài cửa phòng nhà nghỉ có mấy tấm thẻ rải rác.
Nội dung rất đơn giản, chẳng qua là thẻ liên lạc cung cấp đủ mọi loại dịch vụ tình dục.
Có cái in biệt hiệu của thiếu nữ ngây thơ, có cái tuyên truyền chọn hoa hồng xanh…
Trình Lê nhặt một tấm lên xem, cô đọc chữ Hán trên tấm thẻ một lần, cuối cùng dừng ở phần sau “Như lang như hổ”.
Cô đi ra ngoài dọc theo hành lang, xuống lầu.
Cô vừa xuống lầu vừa gọi số điện thoại kèm theo phía sau bốn chữ “Như lang như hổ” kia.
**
Tuyết rơi rất nhanh, chẳng mấy chốc bên ngoài đã mênh mông một khoảng.
Trình Lê đợi ở tầng một nhà nghỉ không lâu, bên ngoài bông tuyết rơi lả tả thấy một bóng người mảnh khảnh đi tới nhà nghỉ.
Là vị “Như lang như hổ” kia.
Trình Lê đẩy cửa nhà nghỉ đi ra ngoài.
Đối phương là một người phụ nữ chẳng trẻ lắm, vừa thấy Trình Lê thì quay đầu định đi.
Trình Lê giữ cô ta lại: “Chạy gì chứ, khách hàng không phải là thượng đế sao?”
Người phụ nữ nghe thấy câu này thì dừng bước chân rời đi quay đầu nhìn nhìn Trình Lê, trong ánh mắt có sự cảnh giác.
Trình Lê không trang điểm, nhưng mặt mày xinh đẹp.
Ánh mắt người phụ nữ quét qua trên dưới cả người Trình Lê, thấy dáng người bị chiếc áo khoác ngoài bao bọc vẫn đầy kiêu ngạo.
Khi Trình Lê nheo mắt nhìn về phía cô ta, từ trong đó người phụ nữ nắm bắt được vẻ mê ly và lười biếng rất giống người lăn lộn cùng nghề với cô ta.
Người phụ nữ hỏi: “Chúng ta có đụng chạm ư?”
Trình Lê khoanh tay dựa vào bức tường bên ngoài nhà nghỉ, như cười như không.
Người phụ nữ nói: “Tôi rất ít nhận khách ở khu này, thường là ở chợ, nếu chiếm khách của cô thì không phải là ý định ban đầu của tôi.”
Trình Lê hà một tiếng, cười khẩy: “Nghe không hiểu hai chữ khách hàng ư?”
Người phụ nữ nhíu mày, thầm suy nghĩ.
Trình Lê cười lạnh: “Nếu tôi bán thì cô có đường sống sao?”
Mẹ nó đúng là một người sáng suốt.
Người phụ nữ suy tư một chút, đột nhiên nhíu chặt mày: “Cô là cớm?”
Trình Lê cắn răng, quát: “Mẹ nó tôi là khách hàng của cô!”
Trần Mặc nói kiểu này rất nhiều, tuy Trình Lê hay nghe nhưng thường khi nổi nóng mới dùng.
Người phụ nữ: “…”
Trình Lê rời khỏi bức tường mà cô đang dựa, dựng đứng cổ áo khoác lên chắn gió: “Nói chuyện đôi câu đi.”
Người phụ nữ vẫn nhìn cô đầy cảnh giác.
Trình Lê thoạt nhìn không hề dễ chọc, người phụ nữ không muốn ở lại lâu, nhưng cũng không dám chạy đi.
Giọng Trình Lê dịu lại, cô hỏi cô ta: “Kĩ thuật của cô có đạt tiêu chuẩn không?”
Người phụ nữ: “…”
Trình Lê nói câu này đến độ cô ta không hề chuẩn bị, trong chốc lát người phụ nữ không biết nói tiếp như thế nào cho phải.
Trình Lê lại hỏi: “Kiểu khách vô cùng lý trí ấy, bình thường cô xử lý thế nào?”
Người phụ nữ khựng lại, mở miệng hỏi: “Kiểu lãnh cảm ấy hả?”
Trình Lê cười thành tiếng, nhưng không lâu.
Trình Lê thôi cười mới nói: “Nghĩ cái gì đấy, cái kiểu giữ mình trong sạch ấy.”
Người phụ nữ nói: “Chưa thấy bao giờ.”
Trình Lê cũng cảm thấy cô ngu rồi, xác suất người phụ nữ gặp phải khách giải quyết nhu cầu sinh lý chắc là lớn hơn khách đắp chăn trò chuyện cả ngày thuần khiết rất nhiều.
Ít giống như cô và Nhậm Tây An ở trong cùng một cái túi ngủ da thịt dính vào nhau nhưng không có tiến triển thực chất vậy.
Trình Lê lại hỏi: “Biết gõ cửa không?”
Người phụ nữ nhìn cô: “Cô chỉ loại nào?”
Trình Lê nói: “Kéo khách. Gõ cửa phòng người ta mở ra, cái loại cửa đóng chặt ấy.”
Người phụ nữ nói: “Thử qua rồi, không bảo đảm nhất định thành công.”
Trình Lê chọn giữa việc học và thuê đối phương hai giây, cuối cùng nói: “Thuê cô mười lăm phút, cô mở một cánh cửa ra cho tôi.”
Người phụ nữ nói: “Tôi không làm chuyện phạm pháp.”
Trình Lê nhíu mày… chuyện người phụ nữ này làm bây giờ há là chuyện pháp luật cho phép ư?
Gông xiềng đạo đức, ý thức pháp luật, giữ kế sinh nhai… Những thứ này đánh nhau, có một thước đo tuân thủ pháp luật tồn tại, nhưng trời cao biển rộng bao la, rất nhiều người vẫn vùng vẫy trong vũng bùn ấy, bước thấp bước cao giẫm đạp lên.
Trình Lê nói: “Tôi vẫn chưa muốn xúi giục người khác phạm pháp đâu, chỉ gõ cửa thôi.”
Người phụ nữ nói: “Tôi không rẻ đâu.”
Trình Lê trả lời: “Tôi có tiền.”
Người phụ nữ lại nói: “Tôi không tiếp người có vợ, không phá hoại gia đình người khác.”
Trình Lê shh một tiếng, nhìn cô ta: “Hai chữ gõ cửa cô cũng nghe không hiểu à? Tôi sẽ để cô đụng vào người đàn ông của tôi sao?”
Trình Lê hơi dữ dằn, người phụ nữ không lên tiếng nữa.
Trình Lê hỏi tiếp cô ta: “Gần đây ở đâu có bán cái đó?”
Người phụ nữ nhìn cô, nói: “Trong phòng của nhà nghỉ có rồi.”
Trình Lê trả lời: “Vừa với người bình thường, kích thước không đúng.”
Người phụ nữ ngẩn ra, thoáng không nói nên lời, rồi sau đó trả lời: “Trong túi tôi có, loại lớn.”
Trình Lê mặt không đỏ tim không đập nói: “Bán tôi mấy cái.”
**
Gõ cánh cửa phòng Nhậm Tây An mở ra không khó.
Căn phòng nhà nghỉ này không có mắt mèo, đứng trong phòng không có cách nào thấy người ngoài cửa là ai.
Chỉ cần có tiếng gõ cửa, Nhậm Tây An nhất định sẽ mở.
Biết đâu người gõ cửa có chuyện muốn nhờ, Nhậm Tây An sẽ không làm như không thấy, Trình Lê biết tác phong của anh.
Nhưng cô đi gõ cửa, nếu Nhậm Tây An mở cửa, Trình Lê cảm thấy cô thật đúng là không chịu nổi.
Chỉ cần Nhậm Tây An không muốn tối nay xảy ra chuyện gì với cô, vậy thì không xảy ra nổi chuyện gì cả.
Dù cho Trình Lê có khiêu khích sự tự tin về nhu cầu sinh lý của Nhậm Tây An.
Nhưng người phụ nữ này đi gõ cửa trước, Nhậm Tây An không ngu, chắc chắn sẽ biết là cô làm.
Trình Lê cảm thấy cho dù cô không xuất hiện, thì Nhậm Tây An có lẽ cũng không nhịn được trò này, sẽ kéo cô ra trừng trị một chút.
Tổng cộng không tới mấy người khách ở nhà nghỉ này, sau khi vào nhà nghỉ họ cũng không gặp người sống, quầy lễ tân vắng tanh.
Trình Lê cùng lên lầu với người phụ nữ, chỉ đường cho cô ta: “310.”
Người phụ nữ vừa bước vừa quay đầu lại.
Trình Lê dứt khoát gọi cô ta: “Chờ một lát.”
Người phụ nữ dừng lại.
Trình Lê nói: “Nếu anh ấy hỏi, cô cứ nói là vợ anh ấy bảo cô đi.”
Người phụ nữ đứng trước cửa phòng 310, Trình Lê vào phòng 308 ở bên cạnh.
Phương Tôn đã làm ổ trong chăn, thấy Trình Lê về, hỏi cô: “Chị Lê, sao chị mới về vậy, bên ngoài có lạnh không?”
Trình Lê nói: “Tàm tạm.”
Trình Lê khống chế tâm trạng, trò chuyện qua loa với Phương Tôn xong, vào nhà tắm vặn nước nóng tắm rửa.
Nước nóng giội vào người cô làm mạch máu Trình Lê căng phồng.
Nhà tắm sát ngay cửa, trong quá trình tắm, Trình Lê luôn chú ý động tĩnh ở cửa.
Tiếng nước chảy có lẽ sẽ át hết tiếng cửa, nhưng Phương Tôn ở trong phòng cũng vô cùng yên lặng, chứng minh thật sự không có ai gõ cửa.
Trình Lê tắm xong, tắt nước, rồi ngồi trong phòng nửa tiếng, phòng bên cạnh cũng không truyền tới âm thanh gì.
Trình Lê mới nhớ ra, hình như Phương Tôn vẫn chưa biết sự tồn tại của Nhậm Tây An.
Trình Lê nói với phương Tôn: “Tôi đi xem thử quầy lễ tân có người không, sấy tóc một chút.”
Phương Tôn gật đầu: “Vậy em chờ chị về rồi ngủ.”
Trình Lê nói: “Không cần đâu. Cô mệt thì cứ ngủ đi, không cần chờ tôi.”
Khi Trình Lê mặc áo khoác xong ra khỏi phòng, ngoài dự liệu của cô, hành lang đen kịt.
Mấy chiếc đèn tường sáng ban nãy bây giờ cũng tắt.
Cửa sổ nhà nghỉ đóng kín để tránh rét, lúc này ánh tuyết bên ngoài cũng không thể lọt vào.
Tay Trình Lê lần mò trên tường, đâu đâu cũng toàn sơn đen, không cảm nhận được gì cả.
Lần mò một hồi, Trình Lê thử đi về phía trước.
Cô vừa bước một bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ khẽ.
Nhậm Tây An đã đứng chờ một hồi trong hành lang tắt đèn hỏi: “Đi đâu đấy?”
Trình Lê tìm theo tiếng nhìn về phía Nhậm Tây An trong bóng tối cô vẫn rất khó nắm bắt được đường nét của anh.
Trình Lê hơi khẩn trương.
Không phải vì lo lắng, mà là vì một ít phân tử nào đó trong máu đang cuồn cuộn phấn khích.
Cô có thể tưởng tượng ra sắc mặt Nhậm Tây An lúc này, cho dù cô không nhìn thấy.
Trình Lê trả lời: “Xuống lầu.”
Cô tưởng anh sẽ đập cửa phòng 310, không ngờ Nhậm Tây An chờ cô hết kiên nhẫn đi ra ngoài.
Trong bóng tối, giọng của Nhậm Tây An chứa một phần từ tính, trong đêm tuyết giá lạnh này đặc biệt êm tai.
Trình Lê nghe thấy Nhậm Tây An nói: “Vợ ư?”
Câu của anh có vẻ lạnh lùng, còn có chút mỉa mai.
Trình Lê biết rõ còn hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Nhậm Tây An đi đến gần cô, nếu như Trình Lê thấy được, lúc này cả khuôn mặt anh đều là sự nặng nề u ám như đêm tuyết bên ngoài.
Trong câu anh nói có chút tức giận: “Trước khi xuống lầu, có phải cô nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?”
Mái tóc ướt chưa khô còn dính bên tai Trình Lê.
Trình Lê tiếp tục giả ngu: “Anh có ý gì?”
Nhậm Tây An cười khẽ, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Anh dừng ở chỗ cách Trình Lê gần trong gang tấc, nói: “Ý mặt chữ.”
Nhậm Tây An đến gần, hơi thở ấm áp phả vào đuôi mày và chóp mũi Trình Lê.
Trình Lê giơ cánh tay lên khoác nghiêng ở vai, là một loại tư thế tự vệ rất truyền thống.
Người phải tự vệ là ai? Nhậm Tây An cười nhạo.
Cô tính cả đến trinh tiết của anh, trong đêm tuyết còn tặng cho anh món quà thăm hỏi sống.
Anh động tay động chân với cô ư?
Cô dựa vào cái gì mà tự vệ trước?
Không trừng trị một chút, cô còn thật sự tưởng anh là con gái nhà lành dễ tính?
Thời hạn quan sát mà anh cho cô còn chưa qua, cô đã chuẩn bị dỡ ngói mái nhà ư?
Anh nhịn rồi nhịn nữa nhịn mãi, cái giới hạn này cô đạp tới đạp lui còn càng ngày càng trắng trợn rồi.
Nhậm Tây An nhíu mày hỏi: “Xuống lầu phải không?”
Trình Lê rất thành thật, không động đậy nữa, nói theo lời anh: “Anh chặn em thì em đi thế nào?”
Nhậm Tây An cười một tiếng, ngay sau đó đá cánh cửa phòng 310 vốn chưa đóng chặt ở bên cạnh ra: “Tôi đưa cô xuống lầu.”
Giọng anh khá tệ, Trình Lê nghe thấy cánh cửa gỗ đụng rầm vào mặt tường, rất phối hợp: “Được, vậy đi thôi.”
Trình Lê làm ra vẻ như bước đi, Nhậm Tây An một tay ghì vai cô, lạnh giọng nói: “Đi nhầm hướng rồi, cầu thang ở đâu đấy?”
Trình Lê nhìn anh.
Anh rõ ràng đổi trắng thay đen.
Cầu thang là phòng 310 của anh ư? Anh đúng là trợn mắt nói dối mà.
Đôi mắt dài của Trình Lê hơi nheo lại.
Bàn tay ghì vai cô của Nhậm Tây An nhanh chóng trượt xuống, bàn tay bấu mông cô.
Giờ phút này quyền chủ động rơi vào tay Nhậm Tây An, trong thân thể Trình Lê có luồng sức mạnh mơ hồ ngẩng đầu muốn đối đầu với anh.
Trình Lê nói: “Anh sờ chỗ nào đó?”
Nhậm Tây An hừ một tiếng: “Sao nào, muốn sờ lại à?”
Tay kia của anh luồn vào giữa đùi cô, nâng cả người cô lên: “Không phải xuống lầu sao? Tôi đưa cô xuống lầu.”
Trình Lê không có dự định đi xa nên mặc không nhiều.
Bàn tay Nhậm Tây An cọ xát với lớp vải quần cô, lớp vải lại cọ vào chân cô.
Tư thế nâng cô của anh chẳng hề dễ chịu gì.
Trình Lê định di chuyển, tay túm hông anh.
Nhậm Tây An nhíu mày, bàn tay bấu sau mông Trình Lê dời lên trên ôm lấy cô, nhanh chóng đưa cô vào phòng 310, đá đóng cửa lại.
Cái việc đưa xuống lầu này của anh, thật đúng là xuống tốt thật.
Lông mi Trình Lê không ngừng run dữ dội.
Quá trình mà anh cho quá khác với cái suy nghĩ khi cô chủ động trêu chọc.
Cô bị Nhậm Tây An ghì vào cánh cửa tủ quần áo sát sàn trong phòng.
Nhậm Tây An gập đầu gối luồn vào giữa hai chân Trình Lê, chống vào cửa tủ.
Anh dùng chân thay thế cho bàn tay đang nâng Trình Lê của anh.
Chân Trình Lê bị đầu gối Nhậm Tây An tách ra, tay anh mò tới dây kéo áo của cô một cách chính xác, kéo roạt xuống hết.
Anh kéo mấy cái, nửa người trên của Trình Lê chỉ còn mặc áo lót phơi bày ra trước mặt Nhậm Tây An.
Trình Lê bị chống giữa chân anh và tủ quần áo một cách vững vàng.
Cô không khách sáo, tay hướng xuống dưới theo cổ áo hình chữ V của chiếc áo len của anh, vuốt ve anh.
Cởi hết áo của Trình Lê, Nhậm Tây An liền rút chân lại, để cô đứng thẳng trên thảm.
Tay cô làm một hồi ở nửa người trên của anh.
Nhậm Tây An dừng động tác trong phút chốc, bỗng bắt đầu kéo quần của Trình Lê.
Tay anh tiến vào từ phía sau: “Hôm nay cô chọc tôi, đây là bài học.”
Khoảnh khắc vừa dứt lời, bàn tay đó nhẹ nhàng mài ép, hai chân Trình Lê lập tức tê dại hết như bị điện giật.
Tay cô vô thức di chuyển ôm lấy cổ anh, cố gắng duy trì thăng bằng cơ thể.
Trình Lê cắn răng đáp trả: “Bắt nạt em, thú vị sao?”
Nhậm Tây An cười khẩy: “Cô nói ai bắt nạt ai?”
Tay anh lại di chuyển một cái.
Thân dưới có luồng nhiệt trào dâng, Trình Lê nói: “Ai làm thì người đó biết!”
Nhậm Tây An: “Không tự kiểm điểm có phải không?”
Trình Lê nhìn anh: “Cần thiết ư?”
Nhậm Tây An cười: “Cô đã làm chuyện đúng sao?”
Ánh mắt Trình Lê đang nói: Không thể nào sai.
Vừa rồi Nhậm Tây An muốn dừng tay, lúc này đột nhiên cảm thấy bài học đó chưa đủ.
Anh rút tay lại, cởi dây thắt lưng của mình.
Trình Lê liếc nhìn, đột nhiên cúi người, kéo cái quần rơi xuống mắt cá chân của cô.
Cô cho anh kích thích.
Nhậm Tây An lập tức nhấc cô đứng lên.
Trình Lê trừng lại anh.
Nhậm Tây An nâng cô lần nữa: “Kéo sớm quá rồi.”
Trình Lê như cười như không: “Tay mọc trên người em.”
Nhậm Tây An hỏi cô: “Xuống tầng mấy?”
Hai tay anh nâng cô lên, đặt trước người anh.
Trình Lê trả lời: “Xem bản lĩnh của anh.”
Trong không khí đều là mùi giằng co.
Nhậm Tây An nói: “Cô tiêu rồi.”
Đôi mắt Trình Lê bình tĩnh, cả khuôn mặt bình lặng: “Đi xuống mà anh không đệm lưng sao?”
Con ngươi đen của Nhậm Tây An lóe lên một cái, anh nghe vậy thì ưỡn về trước.
Vào tầng thứ nhất, ánh mắt Trình Lê vẫn bình lặng.
Cô đang nhìn anh chinh phạt.
Tầng thứ hai, cô cười một cái, khóe mắt trơn bóng, mu bàn chân rướn thẳng, bám trên chân anh.
Tầng thứ ba, ánh sáng trong mắt cô bắt đầu tan rã, cào lưng anh đầy vết thương, chân mềm nhũn.
Tầng cuối cùng, lý trí của cô bị anh đánh tan, cổ họng bật ra thành tiếng.
**
Tấm chăn mỏng trên người rất nhẹ.
Nhậm Tây An mãi không ngủ, thỉnh thoảng thử sờ nhiệt độ trán Trình Lê nằm cùng giường bên cạnh.
Mái tóc ướt của Trình Lê khô rất chậm, cô mệt mỏi nên đang ngủ, anh lau mấy bận cũng không thấy dấu hiệu khô.
Mặt Trình Lê rúc trong tấm chăn mỏng, nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài.
Khi cô yên lặng không nói gì, không dùng đôi mắt toàn là tức giận kia nhìn anh, Nhậm Tây An cảm thấy trái tim bị cô dắt đi cứ mãi nôn nóng nhiều ngày như vậy cũng không phiền muộn đến thế.
Trong lúc ngủ mơ Trình Lê vô thức đè góc chăn, Nhậm Tây An nhích lại gần cô một chút, kéo cô sang ôm chặt.
Bàn tay Nhậm Tây An vuốt ve hình xăm sau lưng Trình Lê.
Trình Lê xăm anh trên người, cho anh xem qua.
Khi ấy cô đi cũng không phủ nhận là vẫn còn yêu.
Khi Nhậm Tây An đặt tay lên, cảm thấy chỗ lòng bàn tay đụng vào hơi nhăn nheo.
Anh kéo tấm chăn mỏng xuống mấy phân, mượn ánh sáng trong phòng nhìn hình xăm đó.
Nhìn đại khái, đầu mày giãn ra của Nhậm Tây An nhíu lại lần nữa.
Là một vết sẹo.
Cô dùng hình xăm để che vết sẹo đó.
Nhậm Tây An nhớ đến một vết sẹo khác trên cánh tay Trình Lê, ngực trầm xuống.
Vết thương này là từ trên trời rơi xuống sao?
Không thể nào.
Ôm sưởi ấm cho cô xong, Nhậm Tây An choàng áo khoác xuống giường, đứng bên cửa sổ suy nghĩ.
Đứng một hồi, anh cảm thấy buồn bực, châm điếu thuốc.
Ban đầu cô sống rất mạnh khỏe, không thiếu chỗ nào đụng chỗ nào cả.
Bây giờ quay lại, có thêm hai miếng vá, có nên tha thứ không?
**
Khi Trình Lê tỉnh lại, trong phòng có khói thuốc lá sặc sụa.
Trình Lê nhíu mày nhìn về phía kẻ khởi xướng đứng sau cửa sổ: “Anh phóng hỏa à?”
Nhậm Tây An quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, có một khoảng thời gian rất lâu không lên tiếng.
Trình Lê chau mày, ánh mắt Nhậm Tây An lại từ nhìn thẳng cô di chuyển một chút.
Trình Lê không cách nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Im lặng thêm mấy giây, khói thuốc càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên Nhậm Tây An nói: “Lời cầu hôn của em, tôi cân nhắc một chút.”
Trình Lê: “…”
Không chỉ kinh ngạc có thể hình dung cảm giác của cô.
Cô cầu hôn lúc nào vậy?
Vì cái từ “vợ” mà cô thuận miệng nói đó mà anh nói cô cầu hôn ư?
Ngủ rồi, anh đột nhiên tiến triển cực nhanh?
Cô dây dưa lâu như vậy mà anh cũng không chịu đi về trước một bước.
Trình Lê không theo kịp hướng suy nghĩ của anh.
Trình Lê hỏi: “Em có thể nói hai câu không?”
Nhậm Tây An không trả lời, tiếp tục tuyên bố: “Em ở chỗ tôi có tiền án, có hồ sơ không tốt, tôi sẽ không cho em câu trả lời nhanh như vậy, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Trình Lê bị tức mà bật cười: “Em có chuyện muốn nói.”
Nhậm Tây An rít một hơi thuốc: “Tôi không phải là người đàn ông ngủ rồi không chịu trách nhiệm, tôi khác em. Cơ hội của em vẫn lớn lắm.”
Tính khí Trình Lê bị lời lẩm bẩm của anh mài hết, cô nhàn nhạt lên tiếng: “Em có thể nói một câu không?”
Nhậm Tây An nói: “Không thể.”
Anh ném điếu thuốc, đột nhiên đi từ cửa sổ đến bên giường, nâng cô lên, hôn xuống.
Trình Lê trợn to mắt, thậm chí quên mất cả giãy giụa.
Tình huống gì vậy?
Nhậm Tây An không muốn giải thích.
Cô còn nói cái gì mà nói nữa, cô câm miệng là tốt hơn tất cả.
Anh thật đúng là buồn phiền cô mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!