Trích đoạn ngôn tình
Vượt núi băng đèo anh đến với em
Cách tấm rèm vải, Nhậm Tây An vừa đắp chiếc chăn bông lên túi ngủ của Trình Lê, thì nghe thấy Diệp Liên Thiệu nói: “Tây An, nước gừng của đầu bếp Lý, cậu ra lấy này.”
Nhậm Tây An vén rèm vải lên đi ra, rồi bưng chén sứ trở vào rất nhanh.
Trình Lê cố gắng mở mắt.
Nhậm Tây An bưng chén sứ ngồi xổm xuống, tay anh thử nhiệt độ của nước gừng qua thành chén, chưa chắc lắm, anh lại kề miệng chén nhấp một hớp nhỏ.
Nhiệt độ vừa vặn.
Toàn bộ quá trình lông mày anh đều nhíu chặt.
Trình Lê nhìn anh, cảm thấy khuôn mặt anh khi nhíu mày khiến người nhìn anh cũng dễ bị nhiễm cảm xúc tiêu cực, sự lạnh lẽo khiến ánh mắt cô không còn kiên định trong sáng như trước nữa, cô nhìn một hồi, chớp mắt một cái.
Nhậm Tây An nhìn lại cô, nói: “Mở miệng.”
Trình Lê mở miệng, nhưng cô mở miệng là để nói chuyện.
Trình Lê nói với Nhậm Tây An: “Anh đừng đau lòng.”
Cô muốn an ủi anh.
Nhậm Tây An không phủ nhận, bàn tay bưng chén sứ không nhúc nhích.
Trình Lê nói tiếp: “Em vẫn còn được, không lạnh như vậy nên không cần lo đâu. Hồi nãy trên xe là khổ nhục kế, để làm anh mềm lòng thôi.”
Nhậm Tây An bị cô nhìn một hồi, cô nói đầy ung dung, anh nghe nhưng không có phản ứng gì.
Hình như an ủi thất bại rồi.
Trình Lê cười nhạt một cái.
Cô vừa cười, sắc môi tím đen trước mắt Nhậm Tây An càng thêm rõ ràng, đâm vào mắt anh như ngọn lửa cháy đỏ rực.
Nước gừng trong cái chén sứ đột nhiên dao động mạnh hơn.
Trước khi nước gừng hắt ra đầy dưới đất, Nhậm Tây An đột nhiên để chén sứ xuống, vén tấm rèm vải lên đi ra ngoài.
Anh rời khỏi quá nhanh quá đột ngột, Trình Lê chỉ bắt được một góc áo khi anh rời đi.
Không những không cảm kích, mà người còn đi mất à?
Trình Lê: “…”
Fuck.
Trình Lê cắn răng, mắng tổ tông nhà anh.
An ủi anh, anh thật đúng là không thương hoa tiếc ngọc?
**
Nhậm Tây An vừa từ trong lều quân đội đi ra, đối diện ngay Diệp Liên Thiệu sắp xếp cho Phương Tôn xong chuẩn bị rời khỏi.
Diệp Liên Thiệu nhìn đôi mắt anh một cái.
Trong bóng tối, đôi mắt ấy đỏ ngầu đến chói mắt.
Diệp Liên Thiệu nghẹn lời, rồi sau đó hít một hơi nói: “Phương Tôn tự uống được, vấn đề không lớn, trước mười hai giờ đo nhiệt độ thêm mấy lần nữa. Trình Lê thì sao?”
Giọng Nhậm Tây An khàn khàn: “Vẫn chưa uống, anh đi đút đi.”
Diệp Liên Thiệu: “…”
Diệp Liên Thiệu vừa định nói gì đó, lại nghe thấy Nhậm Tây An nói: “Bỏ đi, anh cách xa cái lều này một chút.”
Anh dứt lời, lập tức vén rèm vải trở vào lều lớn.
Diệp Liên Thiệu chả hiểu gì cả.
***
Trình Lê nghe thấy tiếng bước chân thì lại mở mắt ra.
Nhậm Tây An vén rèm vải lên, sải bước đi về phía cô đang nằm trong túi ngủ.
Trình Lê không ngờ anh sẽ quay lại nhanh như vậy, cô vừa chuyển tầm mắt nhìn về phía nước gừng, liền thấy Nhậm Tây An đứng trước mặt cô đột nhiên bắt đầu cởi quần áo.
Áo khoác, áo len… quần.
Anh cởi rất nhanh.
Trình Lê trợn tròn mắt, con ngươi nhìn anh chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Quần áo ném đầy dưới đất.
Nhậm Tây An phớt lờ tầm mắt nhìn về phía anh của Trình Lê, thản nhiên đi đến bên cạnh Trình Lê lần nữa, bưng chén nước gừng kia lên.
Trong mấy phút Nhậm Tây An rời khỏi lều rồi quay lại, nước gừng lại nguội đi một chút.
Nhậm Tây An ngồi xổm xuống, tay cầm muỗng sứ nhìn Trình Lê.
“Mở miệng,” anh nói lại lần nữa.
Nhiệt độ trong chiếc lều quân đội không cao, ánh sáng cũng mờ tối.
Tầm mắt Trình Lê dừng lại trên cơ thể đã trần trụi chỉ còn lại một chiếc quần lót của Nhậm Tây An.
Vân da có lằn ranh rõ ràng ở ngay trước mắt, đánh vào thị giác khiến Trình Lê phản ứng chậm nửa nhịp.
Lâu lắm rồi không sờ qua, không phải là không muốn ra tay.
Giày vò lâu như vậy, cô cũng không ăn được.
Giờ phút này đối phương mở toang cửa, nhưng tứ chi của cô lại gần như tàn phế hết.
Thói đời này…
Không có công lý mà.
Trình Lê không hé môi, răng cắn chặt vào nhau.
Cô không phối hợp, Nhậm Tây An lặp lại lần nữa: “Há miệng.”
Tầm mắt Trình Lê dời lên trên, chuyển từ ngực anh sang khuôn mặt anh.
Trong sự giằng co này, Nhậm Tây An nhíu mày, tiện tay ném cái muỗng sứ một cái.
Âm thanh lanh lảnh lập tức vang lên bên tai Trình Lê.
Nhậm Tây An lại chợt vươn một tay ra sau gáy Trình Lê, gối đầu cô cao hơn, đưa cái chén sứ đến bên môi cô: “Uống đàng hoàng đi. Chờ tôi đút bằng cách khác thì sẽ không khách sáo như vậy đâu.”
Trình Lê cắn môi, cô lại muốn biết cách không khách sáo là như thế nào.
Nhưng bây giờ không phải là lúc ngang bướng, cuối cùng cô vẫn phối hợp uống hơn nửa chén nước gừng.
Khoảnh khắc Trình Lê uống xong, Nhậm Tây An kéo chiếc chăn bông đắp trên túi ngủ của cô lên, che mắt Trình Lê lại.
Trình Lê nín thở không nhúc nhích.
Anh sẽ không đi, Trình Lê khẳng định.
Nếu không thì anh sẽ không cởi.
Nhậm Tây An lại ném chén đi, liếc nhìn cái đường viền nhô lên dưới tấm chăn bông, nhanh chóng chui vào túi ngủ, nằm bên cạnh Trình Lê.
Kéo thân thể Trình Lê trong túi ngủ lại gần anh, rồi anh dịch chiếc chăn bông che mặt Trình Lê xuống một chút.
Trình Lê nói: “Lỏng quá, chặt một chút.”
Nhậm Tây An hiểu, cô chỉ cánh tay đang ôm cô của anh.
Trong túi ngủ chẳng ấm lắm, thân thể Nhậm Tây An đang ôm vẫn còn lạnh.
Trình Lê tự giác vùi đầu vào vai anh, nghiêng người kề sát vào anh.
Bây giờ chiếc áo giữ nhiệt mỏng manh trên người cô không ấm áp, ngược lại còn là vật cản trở cô sưởi ấm.
Thân thể Nhậm Tây An như lửa, mấy phút ở trong lều cũng không khiến anh lạnh đi.
Hơi thở nông của Trình Lê phả vào da thịt anh: “Cởi đi.”
Cô chỉ lớp quần áo cuối cùng trên người cô.
Trình Lê ngửa đầu, nhìn sắc mặt Nhậm Tây An.
Anh khựng lại, hừ khẽ: “Tay đã phế rồi, cô cởi bằng cái gì?”
Thân thể đưa tới mà còn cứng miệng, anh vẫn đang giãy giụa hấp hối.
Trình Lê không để bụng.
Gặp phải sự nguy hiểm này đã đẩy anh một cái, cô cảm thấy là niềm vui ngoài ý muốn.
Trình Lê không khách sáo: “Muốn anh… làm cái đó.”
Cánh tay Nhậm Tây An siết chặt eo cô, anh hừ khẽ: “Có chỗ dựa là không biết sợ là tật xấu.”
Trình Lê ừm một tiếng rất nhanh: “Em biết. Em còn phải theo đuổi tiếp, vẫn chưa theo đuổi được, em tự mình biết mình.”
Nhậm Tây An: “…”
Bàn tay anh mò đến bên eo Trình Lê, nắm chặt góc dưới áo trong của cô, giúp cô cởi áo.
Lòng bàn tay anh thỉnh thoảng sượt vào lưng Trình Lê.
Trình Lê cảm thấy chỗ được Nhậm Tây An sượt qua, nhiệt độ cơ thể chảy trở về rất nhanh.
Những da thịt đó rất nhạy cảm, sự lạnh lẽo cứng ngắc nhanh chóng tan đi.
Chẳng mấy chốc cởi áo ra, da thịt đã dính vào nhau, chặt chẽ không một khe hở.
Trình Lê cảm thấy cả người đều bị hơi thở của Nhậm Tây An bao bọc, quá trình thân thể từ lạnh lẽo đến nóng rực nhanh đến độ khiến vỏ đại não cô ngứa ran từng hồi.
Đối với Trình Lê lúc này mà nói, cách sưởi ấm nguyên thủy nhất này có hiệu quả cao nhất.
Một lát sau, Trình Lê nhúc nhích ngón tay.
Đã không còn cứng đến thế nữa, khá linh hoạt.
Trình Lê hỏi: “Ôm em có cảm giác thế nào?”
Nhậm Tây An ném ra một chữ: “Lạnh.”
Trình Lê lập tức nói: “Phương Tôn cũng lạnh.”
Còn một câu cô chưa nói xong, Nhậm Tây An có thể hiểu được: Sao anh không vào túi ngủ của cô ấy?
Con ngươi Nhậm Tây An trầm xuống, đột nhiên siết chặt cánh tay.
Bây giờ thân thể Trình Lê ấm trở lại, khi bị anh siết chặt thì trong thoáng chốc cảm thấy đau.
Trình Lê giãy một cái, Nhậm Tây An không buông.
Trình Lê tiếp tục giãy, Nhậm Tây An vẫn không buông.
Anh nói: “Không bị chết cóng nên muốn chọc tôi để tôi bóp chết phải không?”
Chữ bóp anh nói rất mạnh.
Trình Lê rụt lưỡi, lập tức nói cho qua chuyện: “Ừm, cái đó coi như là em làm càn, em lấy lại. Tiếp tục chung sống hòa bình.”
Thật sự xem cái đó như kim bài miễn tử à?
Nhậm Tây An lạnh giọng nói: “Tốt nhất là cô thật sự biết cô đang làm gì.”
Nói ngắn gọn, giọng của Nhậm Tây An cũng coi như dịu dàng hơn lúc nói chữ bóp chết một chút.
Nhưng nội dung Trình Lê nghe được từ câu đó vô cùng rối ren.
Cô cảm thấy Nhậm Tây An không chỉ nói về cái câu mà cô tùy ý thốt ra vừa rồi.
Chỉ về tai nạn tối nay nhiều hơn.
Trình Lê quyết định giải thích: “Em muốn sống thật khỏe mạnh, từ trước đến nay đều như vậy. Là ngoài ý muốn, cô bé ở ngay trước mặt, em không còn cách nào khác.”
Nhậm Tây An cười khẩy: “Thương hoa tiếc ngọc phải không?”
Trình Lê nói: “Nói thế cũng đúng.”
Nhậm Tây An thả lỏng tay, ánh mắt dừng trên sợi tóc mềm mại của Trình Lê.
Mùi thuốc lá nồng nặc trong chiếc xe việt dã bị chết máy kia dường như lại chui vào chóp mũi anh.
Đầu mày Nhậm Tây An giãn ra rồi nhíu lại, nói: “Kẻ nghiện thuốc cứu mỹ nhân, mấy năm nay cô đúng là có tiến bộ.”
Trình Lê: “…”
Mặt anh đen như vậy, không chỉ là vì cô sắp chết cóng, mà còn vì mấy điếu thuốc kia ư?
**
Trình Lê đàng hoàng một hồi, vô cùng yên lặng.
Nhậm Tây An tưởng cô đang ngủ, hơi thở truyền đến từ thân thể cô cũng ấm dần, anh muốn ra khỏi túi ngủ.
Anh vừa buông bàn tay ôm eo Trình Lê, Trình Lê mở mắt.
Trình Lê hỏi: “Phải đi sao?”
Nhậm Tây An nhìn cô: “Vươn tay cứu giúp xong, hâm nóng khối băng rồi.”
Nếu không thì sao? Tiếp tục nữa thì khối băng này chỉ có nước tan ra một mạch, đêm nay sẽ chẳng thể nào ngủ yên được.
Trình Lê hỏi: “Cứu giúp ư?”
Cô tiếp tục: “Khi anh nói câu này thì mặt không đỏ tim không đập đấy.”
Tay Trình Lê bắt đầu di động sau lưng Nhậm Tây An: “Em lạnh. Nhưng anh cởi là dụ dỗ em.”
Nhậm Tây An nhìn ánh nước dần nổi lên trong con ngươi cô, hờ hững nói: “Tùy cô nghĩ ra sao.”
Trình Lê nói: “Bây giờ đã khuya lắm rồi, người trong lều của anh đại khái không chuẩn bị tối nay anh còn về đâu. Bây giờ anh ra ngoài, họ cũng sẽ cho rằng anh ngủ với em rồi.”
Nhậm Tây An nheo mắt nhìn cô gần trong gang tấc.
Trình Lê nói: “Tin đồn có rất nhiều phiên bản đấy, liên quan đến em và anh.”
Bắt đầu từ hôm ở mỏ amiang, hoặc xa hơn là bắt đầu từ con đường mà họ đứng chung bên ngoài nhà hàng ở Korla.
Cô vừa nói tay vừa trượt xuống theo sống lưng Nhậm Tây An, di chuyển về phía viền chiếc quần lót duy nhất trên người anh.
Nơi đầu ngón tay Trình Lê chạm qua đều nổi lên ngọn lửa âm ỉ.
Khoảng đỏ lắng xuống trong con ngươi Nhậm Tây An dần dần nổi lên: “Trình Lê, cô sẽ hối hận đấy.”
Trình Lê không tin: “Không đâu.”
Cuộc đời này cô chỉ hối hận một chuyện, tối nay anh ở lại mà cũng chống đỡ được.
Không khí trong lều vẫn còn khá yên bình.
Nhậm Tây An vươn tay kéo chăn bông lên trên, che khuất tia sáng trên đỉnh đầu Trình Lê.
Trình Lê cảm giác được tay anh lướt qua lưng cô, dọc theo cột sống của cô đi thẳng xuống dưới, luồn vào quần lót cô.
Thân thể Trình Lê căng lên.
Nhậm Tây An cảm giác được sự thay đổi của cô, ngón tay đẩy về trước thêm một phần.
Tay Trình Lê bấu lưng anh càng ngày càng chặt.
Nhậm Tây An nói: “Chịu đựng một chút, đừng kêu.”
Anh chinh phạt về phía trước, thân thể khô cạn rất lâu của Trình Lê sau khi bị anh đánh thức vào hôm đó, lúc này vẫn nhạy cảm đến đáng sợ.
Khi ngón tay mang theo nhiệt độ mà cô quen thuộc của anh xuyên thủng phòng tuyến của cô, Trình Lê cắn môi, ngón chân cong hết lên, ở trong túi ngủ vô lực đạp một cái.
Cảm giác run rẩy tàn phá trong nháy mắt.
Trình Lê ngẩng đầu, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!