Trịnh Nguyễn Tranh Hùng - Kim Bất Hoán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


Kim Bất Hoán



Kim Bất Hoán

Ngẩng đầu nhìn sắc trời. Nguyễn Khắc Tuân ra lệnh

– Truyền lệnh bản tướng, toàn quân tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn cơm!

Quân lệnh rất nhanh truyền đạt đi xuống, trong đại doanh tướng sĩ quân Bắc Đại Việt đều ôm vũ khí nghỉ ngơi, hỏa đầu quân trong quân thì ào ào mang nước ra, chôn nồi làm cơm, một lát sau trước cửa thành Sùng Tả liền dâng lên khói bếp lượn lờ, trong cái nồi lớn cho hơn trăm miệng ăn của các chiến sĩ hành quân mùi thịt heo mỡ thơm ngào ngạt, không tí tướng sĩ đã thèm chảy nước miếng.

Trong lều lớn. Nguyễn Khắc Tuân cùng bộ khúc trầm mặc, không muốn ăn. Uống được mấy tuần rượu. Nguyễn Khắc Tuân thở dài,

– Nếu không hạ được Sùng Tả, thì toàn bộ vùng đất chiếm được trước đó, khó mà giữ nổi, nhưng mà thành này, tường cao hảo sâu, quả thực quá khó đánh

Nông Viễn Sơn gật đầu

– – Đại soái, thành này rất khó đánh, hơn nữa có tin báo, Đề đốc Vân Nam Ô Đại Kinh đang mang theo quân cứu viện, dưới tình hình này, nếu chúng ta không nhanh chóng quyết định rất có thể bị vây chết ở nơi này

Nguyễn Khắc Tuân trầm mặc sau một lúc lâu, lại đem ánh mắt hướng về Bằng Vũ, tên này trong quân cũng được coi có thể hạ được thành Sùng Tả.

Nguyễn Khắc Tuân đã nghĩ rất lâu, tường thành Sùng Tả cao như vậy lại có hào nước sâu,. Kênh hộ thành. theo tình hình trước mắt, tấn công trực diện dường như cũng không phải là cách hay, Hơn nữa Ô Đại Kinh bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến coi như không tiếc giá phải trả trực diện tấn công, cho dù may mắn chiếm được thành nhưng chỉ sợ cũng không có chút hơi sức dư nào để chống lại quân cứu viện.

Bằng Vũ nhăn mặt lắc đầu, , hắn cũng là vô kế khả thi. Lần này xem ra chỉ có thể từ bỏ lui về giữ Ninh Minh và Bằng Tường.

Chiều ngày hôm đó Nông Viễn Sơn đột nhiên hưng phấn chạy đến đại doanh:

– Đại Soái, có tin tốt

– Tin tốt

Nguyễn Khăc Tuân và đám bộ khúc cùng ngạc nhiên, giờ này, còn có tin tức tốt gì nữa, chẳng nhẽ, thành Sùng Tả đầu hàng chắc. Nông Viên Sơn bưng một chén trà lên uống một hơi cạn sạch rồi mới nói:

– Đại Soái, trong quân doanh của ta có một tên tổ tiên hắn là nghề săn bắn/

Nguyễn Khắc Tuân lạ càng không hiều đầu cua tai nheo ra sao, tổ tiên săn bắn thì có liên quan gì đến việc công thành, cho dù tài bắn cung của hắn có là bách bộ xuyên dương cũng vô tác dụng, lão đang định lên tiếng thì Nông Viễn Sơn lại nói

– Ta đã dẫn hắn đến đấy, đại soái hắn có cách đoạt thành.

– Cái gì

Cả đám đều ngạc nhiên đến rớt cả cằm xuống đất, có cách đánh thành Nông tướng quân, ngài đừng có đùa nha, Thành Sùng tả kiên cố như vậy cường công không được, vây hãm không được, chỉ là một tên tiểu tốt thì có cách gì. Hơi không tin tưởng nhưng Nguyễn Khắc Tuân vẫn nói

– Cho hắn vào đi

Từ ngoài doanh trướng, một tên lính cao gầy, trên vai hắn đậu một con chim ưng lớn đi vào, hắn quỳ một chân thì hành quân lễ,:

– Thuộc hạ Kim Bất Hoán tham kiến các vị tướng quân

Nguyễn Khắc Tuân nói:

– Miễn lễ, ta nghe Nông tướng quân nói, ngươi có cách vào thành

Kim Bất Hoán gật đầu,:

– Khởi bẩm tướng quân, tổ tiên thuộc hạ chính là người liêu (1), năm xưa bị đày đến xứ này, để tỏ lòng trung thành với đại việt nên đã đặt tên thuộc hạ là Kim Bất Hoán, nghĩa là không bao giờ trở về đất cũ,

Mặc dù nãy giờ chưa thấy câu nào liên quan đến việc phá thành, nhưng Nguyễn Khắc Tuân vẫn yên lặng nghe Kim Bất Hoán nói :

– Đại Soái, tổ tiên thuộc hạ, có kỹ thuật thuần dưỡng liệp ưng,

Hắn vừa nói vừa chỉ vào đầu hùng ưng trên vai mình, đây đích thị là một con quái điều, sải cánh của nó chí ít cũng dài 2m.

– Con chim này rốt cuộc liên quan gì đén việc công thành

Đám bộ khúc xung quanh Nguyễn Khắc Tuân đã bắt đầu mất bình tĩnh.

Lúc này Nông Viễn Sơn mới nói:

– bất hoán, biểu diễn cho các vị đại nhân xem.

– Vâng, Nông tướng quân

Kim Bất Hoán, móc trong người ra một sợi dây rồi đưa cho con liệp ưng, đợi nó ngâm sợi dây xong, hắn cấn một tiếng huýt dài, đầu hùng ưng lập tức sải cách, bay lên nóc trướng mang theo sợi dây, lộn một vòng rồi quay trở xuống, sợi dây đã được mắc vào xà trướng,

– Này!

Nguyễn Khắc Thanh lập tức vui mừng quá đỗi nói,

– Bá phụ, biện pháp này thật tốt, như này sẽ có thể thần không biết quỷ không hay, lẻn vào thành Sùng Tả.

Nguyễn Khắc Tuân đè nén nỗi hưng phấn nói:

– Kim bất Hoán, bản tướng nhỡ kỹ tên người, lần hạ thành này, tính cho ngươi công đầu

– Tạ ơn đại soái

……………………..

Trên tường thành Sùng Tả. tướng giữ thành là Hứa Lộc, đang cùng với các quan văn võ trong thành nhìn xuống,

Chỉ thấy quân Việt đang ở ngoài thành bận rộn cùng nhau làm một cái thang công thành, cùng với chặt vài súc gỗ để phá cổng, bọn chúng đang hò nhau đẵn thêm gỗ, loáng thoáng đám lính Đại Thanh nghe thấy rằng khi thang làm xong cũng chính là lúc công thành.

Trên đầu thành một tên Bách Hộ nhìn xuống rồi nhăn mặt hỏi

– Đây là cái gì bọn chúng định dùng cái này, vượt qua sông hộ thành của chúng ta hay sao

Viên Bách Hộ còn chưa nói hết, một tên Phó úy khác đã nói:

– La Bách Hộ không cần lo. Chúng ta chỉ cần cho một mồi lửa, cái thang này sợ là sẽ thành tro bụi.

Hứa Lộc không lạc quan như vậy. Nguyễn Khắc Tuân, ít nhiều cũng là bậc đại tướng . không thể không biết tạo ra cái thang lớn này bỏ công bỏ sức thật không nhỏ, quân Việt chỉ dựa vào mấy chục thợ thủ công, nếu muốn làm xong ít nhất cũng phải năm ngày, nhưng chắc chắn bọn chúng cũng phải biết đại quân của Ô Đại Kinh sắp đến, việc này chính là tự sát, chắc chắn có nguyên do gì đó.

Lập tức Hứa Lộc bảo với tên lính bên cạnh:

– Chặt chẽ theo dõi chiều hướng của quân Việt, mọi sự khác thường phải lập tức báo lại!. Mang thêm gỗ đá bịt chặt cổng thành, không có thủ lệnh bản tướng ai cũng không được ra ngoài.

– Rõ.

..

Dưới ánh lửa, Nguyễn Khắc Tuân và mấy vị tướng tá đang yên lặng đứng ở bên cạnh đất trống mà xem đám quân sĩ làm thang công thành, maasycais này chí ít cũng tiêu tốn năn sáu ngày, lúc đấy. chỉ sợ viện quân của Ô Đại Kinh đã sớm đuổi tới thành Sùng Tả.

Thế nhưng đòn sát thủ chân chính của Nguyễn Khắc Tuân không phải ở đây, lúc này ở mặt thành phía Nam sâu trong rừng rậm, có một toán lính khoảng năm trăm người, trên mặt ai nấy đều bôi đen, dẫn đầu chính là Nông Viễn Sơn, bên cạnh lão chính là tay Kim Bất Hoán, cùng đầu liệp ưng đang đứng.

Nguyễn Khắc Tuân đi đến trước mặt năm trăm người giơ tay phải lên.

– Thân nam nhi chết nơi sa trường, da ngựa bọc thây, các ngươi hãy cùng bản tướng tắm máu kẻ thù.

Nông Viên Sơn, quỳ một chân đáp lễ:-

– Đại soái yên tâm, năm trăm huynh đệ của mạt tướng bằng mọi giá xông lên, chết không ngừng chiến

Phía sau năm trăm quân ưu tú của đội quân Bắc Đại Việt cũng hô theo giống như trời long đất lở,

– Toàn Lực xông lên

– Chết không ngừng chiến.

Nguyễn Khắc Tuân hơi giơ lên tay phải, tiếng hô ngay lập tức dừng lại.

– các huynh đệ!. Ta sẽ đánh lạc hướng quân Thanh, các huynh đệ hãy cố gắng.

Hít vào một hơi thật sâu, Nguyễn Khắc Tuân lại lần nữa hét lớn:

– Quyết chiến đến cùng,

– Đại Việt tất thắng!

– Đại Việt tất thắng!

Nguyễn Khắc Tuân rút kiếm chỉ về phía trước. Kim Bất Hoán, dưới sự yểm trợ của bóng đêm lặp tức tiên lên, liệp ưng trên vai hắn cất cánh bay đi, một sợi dây được nó mang lên đầu thành, rồi lại một sợi nữa, một sợi nữa. đám quân sĩ của Nông Viễn sơn, dùng sợi dây này, buộc một đoạn chạc lớn vào, kéo lên đầu thành, rồi vòng quay xuống thắt nút lại, rất nhanh, đã có mười mấy sợi dây được kéo lên, đám quân sĩ ngậm đao vào miệng bắt đầu theo dây bò lên tường thành, tên lính đầu tiên bò lên được thành đầu đã bị một tên dân binh phát hiện, nhưng chưa kịp đợi hắn kêu lên thì đã bị một đao xiên ngập cổ họng, binh sĩ này nhanh chóng, cởi quần áo, thay sang quần áo của tên dân binh này sau đó nghênh ngang ngồi ngay xuống súc gỗ bên cạnh đó cảnh giói cho đồng bọn,n tiêu tốn hơn ba canh giờ đám người mới từ một góc khuất nẻo trèo vào trong thành đầu. mỗi một tên lính lên được thành đầu, đều nhanh chóng tìm chỗ ẩn thân

…………………..

Tại Cửa Bắc.

một tên tiểu tướng quân Thanh mang theo hai mười mấy binh lính trấn, bốn phía cắm đầy đuốc cành thông, cho dù là con kiến cùng đừng mong qua mặt bọn họ,

bỗng nhiên từ cuối đường, có hai mươi mấy quân sĩ, mặc áo giáp quân thanh xếp hàng đi đến.

Tên tiểu tướng quân Thanh trong lòng lập tức cảnh giác, đám này ở đâu ra, tuy rằng trong thành này có bốn ngàn quân sĩ, nhưng lại chưa hề gặp những gương mặt này bao giờ, chẳng phải Hứa đại nhân đã ra nghiêm lệnh

Cảm thấy có mùi không ổn hắn lập tức cảnh giác, lập tức rút kiếm quát:

– Đứng lại!

Tên tiểu tướng quân Thanh vừa hét lớn một tiếng, hai mươi mấy tên lính phía sau tuy rằng không hiểu xảy ra việc gì, nhưng một đám cũng rút binh khi sẵn sàng chiến đấu:

– Các ngươi thuộc doanh nào, tại sao lại ở đây

– Được lệnh của Hứa đại nhân, đến thay ca cho các vị huynh đệ!

Trong đám quân binh đột nhiên có một người giơ lên một khối sắt ròi nói

– ta có thủ lệnh ở đây

– Vớ vẩn

Tên tiểu tướng quân Thanh mắt lộ vẻ lạnh lùng.

gian tế, bọn này chắc chắn là gian tế! Quân coi giữ bên trong thành ai chẳng biết làm gì có chuyện thay ca/

không ngờ lại có gian tế trà trộn được vào thành, hắn lập tức liền lớn tiếng quát to:

– Thổi kèn, mau thổi kèn, bọn này là gian tế Đại Việt

Phía sau tên tiểu tướng quân Thanh, một tên lính cổ dài như cổ cò phản ứng cực nhanh, lập tức giơ tay với lấy cái tù và thổi một hơi thật dài, sau đó vứt tù và đi, vớ lấy cái dùi trước mặt gỗ liên hồi và cái trống da trâu.

Thấy sự việc bại lộ, Nông viễn SƠn lập tức mắt lộ ra hung quang, một mặt trở tay rút ra một thanh đại kiếm ra, một mặt lớn tiếng quát:

– Giết chết bọn chúng, tiếp ứng đại quân vào thành.

Phía ngoài thành Sùng Tả gần một vạn quân Bắc Đại Việt đã sẵn sàng chờ lệnh.

Nguyễn Khắc Tuân nắm chặt binh khí, thành hay bại tất cả đều phải trông chờ vào trận này.

Rốt cuộc không phụ sự kỳ vọng của Nguyễn Khắc Tuân, bên trong thành rốt cuộc vang lên tiếng huyên náo

– Động thủ!

Nguyễn Khắc Tuân gào lên, hăng hái dân đầu xông về phía trước.

(1)Là một triều đại phong kiến do người Khiết Đan kiến lập trong lịch sử Trung Quốc, vận nước kéo dài từ năm 907 đến năm 1218, dài 331 năm, đối kháng kéo dài với triều Tống ở phía nam. Ngày 27 tháng 2 năm 907, thủ lĩnh tộc Khiết Đan là Gia Luật A Bảo Cơ xưng là “Thiên hoàng đế”, đến ngày 17 tháng 3 năm 916 thì Gia Luật A Bảo Cơ đăng cơ, xưng là “Đại Thánh Đại Minh Thiên hoàng đế”, quốc hiệu là “Khiết Đan”. Năm 918, Gia Luật A Bảo Cơ định đô tại phủ Lâm Hoàng (nay là Nam Ba La thành, Ba Lâm Tả, Xích Phong, Nội Mông). Năm 947, Gia Luật Đức Quang nam hạ Trung Nguyên, diệt triều Hậu Tấn, sau đó cải quốc hiệu thành “Đại Liêu” năm 983 thời Liêu Thánh Tông thì đổi quốc hiệu thành “Khiết Đan”, năm 1066 thời Liêu Đạo Tông thì đổi về thành “Đại Liêu”, đến 25 tháng 3năm 1125 thì bị Kim tiêu diệt. Sau khi triều Liêu diệt vong, Gia Luật Đại Thạch suất dư chúng dời về phía tây, đến lưu vực sông Chuy ở Trung Á, lập ra Tây Liêu vào năm 1132. Năm 1211, Tây Liêu bị Khuất Xuất Luật soán vị, cuối cùng bị đế quốc Mông Cổtiêu diệt vào năm 1218.

Mong các vị huynh đệ tỷ muội like, share và đề cử cho em có động lực, xin đa tạ, hoặc theo dõi facebook cá nhân của em, ở dưới phần bình luận, xin cảm ơn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN