Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
Tuần phủ An Quảng
Tuần phủ An Quảng.
Nhiều ngày sau đó,
Sáng sơm tinh mơ,
Trịnh Cán thức dậy trên long sàng không khỏi có phần hoảng hốt. hắn mới đến đây chưa đầy một năm. Vậy mà đã trải qua bao nhiêu sự kiện, nguy hiểm trùng trùng, có thể nói hắn còn sống đến bây giờ chính là nhờ vận may, mà biết trước lịch sử, nhưng sa này, lịch sử không giống như vậy nữa, hắn liệu còn may mắn hay không, kết cục của hắn. hoặc là thống nhất giang san, hoặc là toàn quân bị diệt, hắn thở thật mạnh
Đến với thế giới này, hắn mới có chưa đầy 5 tuổi, người ngoài nhìn vào không khỏi cảm thấy hắn quá nhỏ bé không đủ sức để làm một vị vương gia dẫn đầu mười ba trấn, có thể nói ngôi vị Điện Đô vương này, hắn ngồi chưa vững. còn rất nhiều việc phải làm, tuy rằng hắn có Hoàng Đình Bảo, Lê Quý Đôn cùng các đại thần khác tương trợ, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, các vị này hoặc tuổi đã cao, hoặc là do tầm nhìn của thời đại này, không nhìn xa được, hắn cần phải tuyển thêm trợ thủ, nhưng tuyển ở đâu, đất nước tuy rộng lớn, nhưng muốn tìm đượcmột người có tài hoa không phải dễ…
tiếng ngọc bội leng keng cùng với tiếng hô the thé của viên thái giám vang lên mang Trịnh Cán trở về thực tại,
– Thái Phi đến
Đặng Thị Huệ mặc trang phục màu xám nhạt đã chầm chậm đi vào . Từ khi Trịnh Sâm qua đời, bà đã rời khỏi lầu Ngũ Long chuyển đến một gian nhà cạnh Thái Miếu ngày ngày ăn chay niệm phật, bình thường rất ít khi đến nơi này.
– Nhi thần tham kiến mẫu hậu
Trịnh Cán bước xuống giường nói
– Người đâu, mau giúp điện hạ mặc áo.
Đặng Thị Huệ ra lệnh cho đám cung nữ, một đám ba bốn người liền dạ ran, rồi nhanh chóng chạy lại giúp Trịnh Cán chải đầu, rửa mặt, vừa thắt cửu long ngọc đái, Trịnh Cán vừa hỏi:
– Mẫu hậu, người nên thường xuyên ra ngoài nhất định sẽ tốt cho sức khỏe.
Đặng Thị Huệ nhìn Trịnh Cán rồi gật đầu, trong mắt nàng đứa nhỏ này còn ít tuổi mà đã gánh vách trách nhiệm quá nặng nề, nhìn nó mà xem mới có năm tuổi mà đã không hề giống trẻ con một chút nào, nàng vừa buồn vì Trịnh Cán mất đi tuổi thơ, nhưng cũng vui vì con mình đã có thể đảm đương trọng trách. Nàng đợi hắn mặc quần áo xong rồi mới nói:
– Hôm nay ta đến chính là muốn nói chuyện về cậu của con.
Đặng Thị Huệ vừa nói dứt câu thì trong mắt Trịnh Cán đã hiện lên một tia dị sắc, cậu của hắn không ai khác chính là Đặng Mậu Lân, trong sử sách tên này này vốn là một tên hung bạo, từ khi Chị mình được chúa yêu dấu Lân lại càng ỷ vào thế chị để làm những việc càn rỡ. Hết thảy áo quần, xe kiệu của y, nhất nhất đều rập kiểu theo đúng như của vua chúa. Thường ngày, Lân vẫn đem theo vài chục tên tay sai, cầm gươm vác giáo đi nghênh ngang khắp kinh ấp. Gặp đàn bà con gái giữa đường, hễ người nào trông vừa mắt, tức thì Lân sai tay chân quây màn trướng ngay tại chỗ, rồi lôi người ấy vào hiếp liền. Ai không chịu, Lân xẻo luôn đầu vú. Chồng hoặc cha kẻ bị nạn, nếu dám hé răng kêu ca, lập tức Lân sai quân vặn gãy răng, hoặc cũng có người bị đánh đến chết. chính xác là không bằng cầm thú, hoàn toàn là một tên vô pháp vô thiên. Mấy năm trước hắn do dám to gan giết Sử Trung Hầu, lẽ ra phải bị tội chết, nhưng do Đặng Thị Huệ khóc lóc xin chết thay em, mà hắn bị Trịnh Sâm đầy đi An Quảng(1), nhưng Trịnh Cán biết rõ, tên này chẳng phải đi đầy gì, hắn ở nơi đó hống hách còn có phần hơn xưa, đám quan lại còn phải làm nhà cho hắn.
Trịnh Cán không nhanh không chậm hỏi:
– Mẫu hậu không biết cậu có chuyện gì?
Đặng Thị Huệ nói
– An Quảng chính là vùng biên thùy giá lạnh, thủy thổ khác xa kinh thành, cậu của con ở đấy cũng đã mấy năm, lần trước ta nghe nói hắn đã biết hối cải rồi, vương nhi xem có thể hạ chỉ, miễn tội cho hắn, để hắn cải tà quy chánh, mẫu hậu chỉ còn người thân duy nhất này chả nhẽ thấy chết mà không cứu
– Hối cải cái khỉ khô, trời cao, hoàng đế xa hắn còn hung ác hơn thì có.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng dù sao đây cung là mẹ mình, Trịnh Cán tuy rằng xuyên việt, nhưng cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói.
– Mẫu hậu, nhi thần cho rằng cậu nên tha, tuy nhiên về phía Ngọc Lan (2)hoàng tỷ cũng cần phải có chút an ủi, nếu không quần thần cho là chúng ta chuyên quyền đổi trắng thay đen, ảnh hưởng không nhỏ đến đại thế.
Đặng Thị Huệ nghe vậy thì gật đầu:
– Vậy được chuyện của Lan nhi, bản cung sẽ đích thân đi một chuyến, Hắn còn chưa làm gì nàng, tin rằng với tích cách của nó sẽ không để bụng,
Đặng Thị Huệ nói xong thì liền đứng dậy chuẩn bị hồi cung, một tên thái giám chạy đến đưa tay cho nầng vịn vào, TRịnh Cán cũng lên tiếng
– Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.
Đợi Thái Phi đi khỏi, Trịnh Cán đi đến thư phòng, vẫy tay gọi Tiểu Thuận Tử,
– Mau cho truyền Bùi Danh Toại (3),quả nhân có chuyện cần bàn
Theo hướng cung thành đi ra, ven con phố lớn dọc đường, ngựa xe rầm rộ, rộn ràng nhốn nháo, hộ vệ đi theo cùng tốn nhiều sức mới dẹp gọn đường phố, Vị Trung Thành Bá mới được sắc phong Lê Hữu Trác trang đang xuyên qua bức màn xe ngựa ra bên ngoài, chỉ thấy hai bên đường cửa hàng, tửu quán, quán trà, nhà trọ được xây dựng san sát nối tiếp nhau hai bên đường cái, cảnh tượng vô cùng phồn vinh, náo nhiệt
So sánh với những năm trước thì hiện giờ không khí buôn bán của Đại Việt sớm thay đổi đến chóng mặt.
Những năm trước, buôn bán chủ yếu của Kinh thành Thăng Long và các vùng lân cận chẳng qua chỉ là mấy thứ sản vật địa phương, như sách vở, rượu trắng, gia cầm, vải lụa hàng hóa lưu thông ở chợ cũng chẳng có gì. Thuế thương mại mà triều định Lê Trịnh thu được gần như không có. Nhưng hiện tại dưới chính sách chính trị mới của Trịnh Cán, buôn bán mậu dịch của Đại Việt đã cực kì đa dạng, ở Kẻ chợ, không có gì là không bán, không có gì là không mua, sự phồn vunh này đầu tiên phải kể đến, đó chính là Trịnh Cán bỏ chính sách trọng nông ức thương. Trước kia sĩ nông công thương, thương mại đứng hàng cuối cùng nhưng hiện tại, thương nhân được triều đình cho rất nhiều ưu đãi. Kẻ cả thương nhân bản địa, lẫn ngoại quốc, trước kia Nhà Lê không nói cấm buôn bán với người ngoại quốc, nhưng cũng không nói là cho phép, nhưng nay Trịnh Cán cho phép, thương nhân ngoại quốc chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện đều có thể buôn bán với Đại Việt. tiếp đến hắn bãi bỏ độc quyền muối của triều đình, ai ai cũng có thể buôn bán muối, đồng thời hắn nhớ lại phương pháp phơi muối của thời hiện đại dạy cho dám diêm dân.
Cùng với sự cải cách này và nhiều cải cách về thể chế chính trị khác, thuế buôn bán cũng tăng trưởng nhanh chóng.
Thời Lê Trịnh thu thuế buôn bán chẳng qua cũng chỉ là vài chục ngàn thạch(4), nhưng hiện nay, thu thuế buôn bán củ Đại Việt tính bằng lương thực đã hơn một triệu thạch, thuế buôn bán đã vượt qua thuế ruộng trở thành tài nguyên thu nhập chủ yếu của hắn, tiền mua súng ống, tiền nuôi quân, tiền khao thưởng, tiền lương bổng, cái gì mà lại không dùng tiền, cho nên nếu chỉ trông chờ vào thuế ruộng, hắn đã sớm đói hơn cả ăn mày.
Cải cách thương mại và thuế khóa mang lại rất nhiều lợi ích cho dân chúng. Có những thứ thuế vô lý như thuế muối, thuế sắt…. hắn đều bỏ hết, bá tính một năm chỉ phải nộp một lần thuế ruộng đất, và thuế đinh mà thôi hơn nữa cũng không phải nộp vô tội vạ như trước mà mỗi phủ có một nơi thu thuế độc lập, toàn dân của phủ đó nộp cho trưởng làng, rồi trưởng làng sẽ nộp lên cho châu phủ. Còn lại đám thương nhân cũng không cần nộp nhiều loại thuế như trước nữa, nhờ vậy buôn bán vô cùng phát triển.
Nhìn đám bá tính đang đi lại mặc cả mua bán nhộn nhịp trước mắt. Lê Hữu Trác đưa tay day day trán, việc cải cách thương nghiệp này đã gần như ổn thỏa, nhưng còn chỗ thống kê nhân khẩu để thu thuế đinh thì thực là khó giải quyết, lão cũng là một trong các thành viên của hội đồng cải cách, mặt mà lão lo chính là đào tạo lượng lớn quân y, Trịnh Cán đã hạ lệnh thành lập một quân y doanh. Mà do thống kê nhân khẩu nhiều trấn còn gian dối, nên lão không có tráng đinh để mà huấn luyện, ở thôn xóm có rất nhiều người, nhưng khi tra sổ nhân khẩu thì lại không có tên họ, không là tá điền phủ này, lại là gia nô phủ nọ. vì việc này mà đám đại thần đau đầu mấy hôm nay. Tối nay Huy Quận Công Hoàng Đình Bảo mở tiệc tại phủ cho mời hết đám đại thần để thương nghị chuyện này, Lão chính là đang trên đường đến phủ của Quận công gia dự tiệc
Trước cổng phủ quận công đèn đuốc sáng choang, từ lính gác của cho đến đám lính nghi trượng đều nghiêm trang đón khách, ghi chép lễ vật, phía bên trong phủ đàn sáo du dương, tiếng cười nói xôn xao, vang lên không dứt. Từ ngày được Trịnh Cán tin tưởng giao đại quyền cải cách thể chế chính trị, Hoàng Đỉnh Bảo tuy bị tước hết binh quyền nhưng lại thăng lên đến đỉnh phong văn thần, vì việc nhân khẩu, và một số vấn đề cải cách khác đang gặp phải lực cản, hôm nay lão đặc biệt tổ chức tiệc rượu, các tân khách cũng không ai là không dám tới dự, đều tay bắt mặt mừng, trò truyện không dứt
Những quan viên có tuổi còn có chút câu chấp, nhưng đám trẻ, ai nấy đều cười nói hả hả, thậm chí còn trêu ghẹo cả nha hoàn trong phủ.
Hoàng Đình Bảo năm nay mới có bốn mươi, đúng theo lịch sử hai năm nữa lão sẽ bị giết, nhưng nay với việc Trịnh Cán năm vững quyền bính, rất có thể lão sẽ sống thọ đến già. Lão có khuôn mặt tuấn tú nho nhã, , thân mặc trường sam màu xanh, chân đi giày vải. lúc này tay lão đang cầm chén rượu, chuyện trò vui vẻ cùng các vị tân khách, kẻ mới đến kinh thành có lẽ sẽ nhầm lão với một tay nhà giàu mới nổi, hơn là một vị Thái Tử Thái Bảo, Quận Công quyền khuynh triều dã.
Quan viên lớn nhỏ lục tục mời rượu lão, lão cũng nhất nhất đáp lại,
Nghĩa Phái Hầu Lê Quý Đôn, Vũ Quốc Công Đinh Tích Nhưỡng, Tạo Quốc Công Phạm Ngô Cầu, Phụng Thiên Hầu Nguyễn Hữu Chỉnh, Cùng vài vị đại thần khác ngồi sát bên cạnh Hoàng Đình Bảo. Bọn họ nếu không phải là đồng môn bạn học vậy cũng là tri giao hảo hữu còn lại chính là một đám biết thời biết thế, lúc này Hoàng Đình Bảo nghiễm nhiên đã là người dưới một người trên vạn người,.
Trung Thành Bá Lê Hữu Trác, đang đứng cùng đám Nguyễn Hữu Du, một vài vị ngự sử, đám lục bộ cửu khanh, đều có mặt trong đám tân khách, sắc mặt ai nấy lộ vẻ vui mừng, hoặc lo lắng….
– Danh Toại, nào nào . lại đây lại đây
Lê Hữu Trác tươi cười dắt tay Bùi Danh Toại đến một bàn rượu.
– Lệnh chỉ bổ nhiệm Tuần Phủ An Quảng đã xuống đến nơi, sáng mai sẽ phát đi, ngươi đã biết chưa.
Bùi Danh Toại chính là con trai của danh tướng Bùi Thế Đạt, vợ hắn lại là công chúa Ngọc Lan, tính ra hắn còn là anh rể của Trịnh Cán, trong triều toàn là huynh đệ bằng hữu thân thiết của y, việc này hắn đã sớm biết, hắn ngồi vào bàn cười ha hả
– Đa tạ, đa tạ, Lê Bá gia, cùng các vị đại thần cất nhắc hạ quan, hạ quan cảm tạ vô cùng, lát nữa sẽ có một phần lễ vật An Quảng đưa đến quý phủ.
Nguyễn Hữu Du ngồi cạnh không nhịn được cười khung khục, con bà nó, gã này còn chưa đi đến An Quảng, lấy đâu ra đặc sản. đây chắc hẳn hẳn là vàng miếng bạc nén..
Lê Hữu Trác cùng với Phạm Ngô Cầu uống hết một chén rượu rồi nói:
– Thôi đặc sản đó, bản công không thiếu, Danh Toại, ngươi có biết vì sao điện hạ lại cho ngươi làm Tuần Phủ An Quảng không?
Bùi Danh Toại ngước đôi mắt lờ đờ gật đầu nói:
– Điện hạ có nói rằng, đến đó âm thầm chiếu cố cho em trai của Thái Phi, cái này hạ quan nhất định làm tốt.
tên đốn mạt đấy lại còn cần chiếu cố hay sao?. Tiếng ác của hắn thấu ba tầng trời ấy chứ. Phạm Ngô Cầu phun rượu phì phì, tên này chìm nổi quan trường bao năm sao lại nhạy cảm chính trị kém như vậy. Lão đổi chén rượu sang tay phải, đánh mắt cho Nguyễn Huy Bá.
Nguyễn Huy Bá thấy Tạo Quốc Công nhìn đến không có cách nào khác, đành phải khéo léo mớm lời.
– Bùi thế huynh, phu nhân của huynh chẳng phải là thân tỷ tỷ của Ngọc Lan công chúa hay sao.?
Bùi Danh Toại gật đầu lia lịa tuy rằng lão là con của danh tướng lại quan cao lộc hậu, nhưng chẳng qua đó là nhờ ân ấm tổ tiên, còn lại sự nhạy bén của lão cũng chẳng có mấy. Nguyễn Huy Bá hỏi đến chuyện này, lão không khỏi có vẻ khó hiểu
– phu nhân của ta, đúng là tỷ tỷ của Ngọc Lan công chúa, nhưng lâu rồi cũng không thấy nàng đến phủ
Phạm Ngô Cầu lúc này đã sắp hết kiên nhẫn, lão nói:
– Ta nghe nói năm xưa, khi Ngọc Lan Công Chúa bị nạn, phu nhân đã quỳ ở chính phủ mấy canh giờ liền xin tiên vương giết chết Đặng Mậu Lân.
– Ừm, đúng là có chuyện này, năm đó nàng cầu xin, tiên vương …
Bùi Danh Toại gật đầu, nói , năm đó chính hắn ra khuyên bảo vợ mình đi về sao lại không nhớ.
Phạm Ngô Cầu làm như cố nhớ lại,
– Bản quan năm đó, nghe nói năm đó, phu nhân đã nói rằng, có cơ hội sẽ giết chết Đặng Mậu Lân, báo thù cho muội muội.
Bùi Danh Toại đưa tay gãi gãi đầu, ngơ ngơ ngác ngác. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi mới vỗ thật mạnh xuống bàn,
– a
Lê Hữu Trác cười hì hì, tốt tốt, rốt cục cũng nghĩ ra rồi.
Năm đó vì Trịnh Sâm sai Sử Trung Hầu, bảo vệ công chúa khiến cho Mậu Lân lấy công chúa đã lâu mà không làm gì được, hắn bực tức vô cùng, hắn bèn dẫn gia nô đến chém chết Sử Trung Hầu, rồi toan làm hại công chúa. một thị nữ chui qua một lỗ hở nhỏ chạy về phủ chúa báo tin. Trịnh Sâm nổi trận lôi đình, sai viên quan hầu đốc thúc một toán lính đến bắt Lân. Lân cầm gươm lăm lăm, đứng trước cửa doạ giết. Trịnh Sâm thấy không ổn, phải sai Hoàng Đình Bảo đem quân đến mới bắt được, Đình thần họp bàn mãi…sau cùng xin Đặng Thị Huệ đầy Lân ra ở An Quảng. Lân xếp dọn nhà cửa, mặc áo tù đi ra khỏi kinh, nhà chức sự sắm sẵn xe thuyền ở bến sông Nhị Hà, y đem theo nàng hầu vợ lẽ rất nhiều, tiếng đàn sáo véo von không dứt. Ra đến nơi, quan địa phương phải làm nhà cửa cho y ở. Có thể nói còn hơn thiên tử tuần thú. Tuy mang tiếng là đi đầy nhưng hắn vẫn hoành hành bất pháp, chiếm đoạt đất dân, nuôi dưỡng môn khách, khiến cho dân chúng An Quảng oán khí ngất trời.
Dân chúng An Quảng chịu khổ bị hắn thâu tóm ruộng đất, ức hiếp con gái nhà lành, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, rất nhiều người đã muốn giết chết hắn cho hả giận. chỉ vì hắn chính là em của Thái phi nên mới có thể sống đến giờ, nhưng nay tiên vương đã băng hà thì đó lại là chuyện khác.
Bùi Danh Toại nghĩ tới đây nhất thời thông suốt tại sao điện hạ lại cho hắn đi An Quảng, Hắn đã hiều được ý từ mà Phạm Ngô Cầu muốn nói , hắn vội vã mời rượu rồi cười hắc hắc.
– hạ quan nên làm thế nào cho phải.
Phạm Ngô Cầu uống một hơi hết ly rượu rồi nói khẽ
– Ngươi cứ phóng tay mà làm, dù trời có sập điện hạ cũng sẽ đỡ cho ngươi.
Bùi Danh Toại nghe vậy mừng rỡ, đây chính là nói rõ điện hạ và đám đại thần dù thế nào cũng sẽ che chở cho mình, dù có bị điện hạ mang ra làm vật hy sinh, nhưng những thứ tốt nhận lại không hề ít.
Bỗng nhiên giọng của Hoàng Đình Bảo vang lên ngay sau lưng,
Bùi Danh Toại, ngươi cứ làm việc này ổn thỏa, tương lai trong triều chính mới không thiếu chỗ của ngươi, thế nào.
Thì ra Hoàng Đình Bảo không biết đã đến phía sau hắn từ lúc nào. Đám quan lại vội vã đứng lên đón tiếp
– ha ha ha Chúc mừng Hoàng Quận Công vinh thăng Thái Tử Thái Bảo, từ nay thi triển thủ đoạn trị quốc bình thiên hạ. tương lại ắt hẳn một bước lên trời,
Bùi Danh Toại cũng đứng lên cung kínhl
– Hạ quan nhờ Hoàng Thái Bảo cất nhắc, nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Đám người Lê Hữu Trác, Lê Quý Đôn, Phạm Ngô Cầu… nhất tề nâng chén:
– Ha Ha ha, trung hưng Đại Việt, Hoàng Thái Bảo mời.
Đám quan lại nhỏ đã nhìn ra chút manh mối, âm thầm chắc lưỡi ái chà chà. Phen này xem ra, điện hạ muốn mượn chuyện Đặng Mậu Lân để lấy An Quảng làm nơi khai đao, cho chính sách nhập hộ khẩu toàn dân, phen này có lẽ điện hạ đã quyết tâm không gì lay chuyển được. Hôm nay là An Quảng ai biết ngày mai có đến Thanh Hoa, Nghệ An hay không, hình như điện hạ cũng không nể mặt tam phủ như thời trước.
……………….
(1)An Quảng: Nay chính là Thị xã Quảng Yên của tỉnh Quảng Ninh
(2)Ngọc Lan: Công chúa này tên chữ là Ngọc Thuyên, là cô con gái yêu quý nhất của chúa Trịnh Sâm. Nguyên chính phi Hoàng Thị Ngọc Khoan sinh ra, đây chính là chị của Trịnh Cán
(3)Bùi Danh Toại: hay là Bùi Thế Toại con trai của danh tướng Bùi Thế Đạt Trấn thủ Nghệ An ông có tước Đương Trung Hầu chồng của Ngọc Anh công chúa chị gái của Ngọc Lan
(4)Thạch: đơn vị đo cổ 1 thạch = 10 đẩu = 103,544 lít
1 đẩu = 10 thăng = 10,354 4 lít
1 thăng = 10 hộc = 1,035 44 lít
1 hộc = 10 chước
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!