Tiếng chuông lắng đọng khơi mở công tắc ký ức, nó đưa Khương Ly về thế giới kia, ánh mắt cậu có hơi rã rời, sau lại thanh tỉnh ngay tức khắc.
Cậu nhìn Giang Lẫm đưa tay muốn dắt mình đi.
Ngôi chùa xưa, tiếng chuông ngân vọng, khách hành hương, tuyết trắng.
Rõ ràng diện mạo hai người khác nhau hoàn toàn nhưng lại khiến Khương Ly bất giác hoảng hốt, hình như cậu đang gặp lại thiếu niên hòa thượng kia.
Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành rồi giờ là Huyền Thanh, cậu ngắm nhìn người đang muốn nắm tay mình, lòng ngỡ nở hoa, trái tim được sưởi ấm chẳng còn biết ngày tuyết lạnh đến đâu nữa.
“Sao thế?”
Nghe Giang Lẫm hỏi, Khương Ly làm lơ bàn tay đang muốn dắt mình, kéo khẩu trang xuống rồi mỉm cười: “Hòa thượng nhỏ, xin người tự trọng.”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Nghe Khương Ly ngâm nga cười, Giang Lẫm biết cậu đã nhớ ra Huyền Thanh rồi.
Vì có Giang Trạm với Trì Phóng lót đường trước, Giang Lẫm không quá ngạc nhiên như ngày đầu nữa, chỉ thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Thấy Khương Ly mấp máy môi như đang muốn nói điều gì, Giang Lẫm linh cảm chắc chắn chẳng phải lời dễ nghe cho cam, thế nên hắn nhanh tay che miệng cậu lại: “Ngoan, im nào.”
Khương Ly đột nhiên bị hắn bịt miệng, cậu ậm ờ hai tiếng, sau đó chớp chớp mắt.
Giang Lẫm thấy trái tim mình như muốn nhũn ra, đang muốn buông tay thì ngay giây sau, lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại ẩm ướt lướt qua.
Khương Ly đang thè lưỡi liếm láp lòng bàn tay hắn.
Đầu lưỡi Khương Ly truyền tới khiến tay Giang Lẫm tê dại, hắn chưa kịp phản ứng thì cậu đã kéo tay hắn xuống, nghiêm trang nói: “Chốn Phật thanh tịnh, hòa thượng nhỏ đừng có động tay động chân lưu manh vậy nha.”
Giang Lẫm: “.
.
.” Em được lắm, không hổ danh diễn viên nổi tiếng.
Trong khi hai người đứng đùa giỡn nhau, Thẩm Dự đã hăng hái chạy trước chụp ảnh, quay đầu thấy hai người chưa nhúc nhích thì giơ máy ảnh lên chụp cho hai người một tấm, sau mới cao giọng gọi: “Hai người còn đứng ngốc ra đó làm gì, nhanh chân lên coi.”
Nói rồi Thẩm Dự lại tiếp tục chụp ảnh, chụp chú sóc nhỏ trên đầu tường, chụp giọt nhũ long lanh đọng trên đầu lá thông, phong cảnh nào cũng được lưu lại trọn vẹn trong từng bức ảnh.
Phải công nhận rằng Thẩm Dự chụp ảnh rất đẹp.
Khương Ly và Giang Lẫm nắm tay nhau tới thăm chùa, hai người vừa đi vừa khẽ giọng trò chuyện.
Giang Lẫm hỏi có phải Khương Ly đã nhớ ra Huyền Thanh rồi phải không, cậu lắc đầu: “Em nhớ được chút chút thôi à, chưa nhớ hết đâu.”
Giang Lẫm nghe vậy cũng không giục giã, chỉ thấp giọng an ủi một câu: “Nhớ không ra cũng không sao, em cứ từ từ thôi.”
“Ừm.” Khương Ly mỉm cười, dù sao họ vẫn còn cả đời này cơ mà.
Bước qua cổng chùa, Khương Ly phát hiện cảnh tượng ở đây có hơi quen mắt, nghĩ lại mới nhớ nơi đây bài trí hệt ngôi chùa Gia Khánh trong thế giới kia.
Không, phải ngược lại mới đúng, chùa Gia Khánh được mô phỏng hệt như ngôi chùa Lâm An này.
Từng cây tùng, từng bàn đá, ngay cả hoa văn trang trí bậc thang cũng giống y đúc.
Có điều chùa Lâm An lớn hơn chùa Gia Khánh nhiều, khách dâng hương cũng đông đúc nhộn nhịp vô cùng.
Hiển nhiên Giang Lẫm và Thẩm Dự cũng nhận ra điều đó.
Thẩm Dự dừng chụp ảnh, hoài niệm quan sát bốn phía: “Cảm giác ngược dòng thời gian này hay ghê!”
Tuy Giang Lẫm không nói gì nhưng từ ánh mắt sâu thẳm của hắn cũng đủ hiểu rằng hắn cũng có cảm giác hệt như Thẩm Dự.
Ở thế giới giả tưởng, Huyền Thanh đã sống trong chùa Gia Khánh những mười chín năm.
Tuy sau này theo Khương Ly xuống núi hoàn tục, nhưng năm nào hai người cũng về thăm trụ trì Huyền Mẫn và các huynh đệ nơi đó.
Thời điểm tu tập hắn chẳng thân thiết với các tăng nhân là bao, nhưng sau khi hoàn tục, hai bên ngày càng thân hơn.
Thậm chí các tăng nhân còn thường xuyên viết thư báo tình trạng sức khỏe của trụ trì Huyền Mẫn cho hắn biết hoặc kể một vài chuyện vụn vặt trong chùa.
Ba người họ, Giang Lẫm từng là một hòa thượng ăn chay niệm Phật mà lớn, tuy Thẩm Dự là một đạo sĩ nhưng suốt ngày tới chùa Gia Khánh tìm Huyền Thanh chơi, thế nên giờ hai người hạ bút là viết ra kinh Phật ngay được.
Sau này Khương Ly thường xuyên lên chùa Gia Khánh chơi, rồi thì ba người cùng nhau thuộc kinh Phật nằm lòng, lễ nào cũng biết.
Ba người vào điện chính thắp hương cầu bình an, sau đó dạo quanh chùa một vòng coi như thăm chốn cũ.
Đa số điểm trong chùa đều mở cửa cho du khách tham quan, nhưng muốn vào hậu viện hay phòng thiền đều phải xin phép.
Khương Ly và Giang Lẫm rất tò mò không biết bên trong có bài trí giống chùa Gia Khánh hay không, thế nên đi tìm chú tiểu quyên tiền rồi xin phép cho thăm thú luôn.
Quy mô chùa Lâm An khá lớn, tăng nhân cũng nhiều, phòng thiền chẳng bao giờ thiếu.
Hai người theo chú tiểu đi dạo, mới vào viện Bắc đã thấy cảnh cũ thân thuộc.
Chào hỏi chú tiểu xong xuôi, hai người vào viện Bắc tìm gian phòng thiền kia.
Đó là nơi Khương Ly gặp trụ trì Huyền Mẫn năm ấy.
Gặp lại khung cảnh quen thuộc, Khương Ly khó nén nổi cảm xúc nhớ nhung vị trụ trì hiền từ cơ trí kia.
Tuy biết rõ căn bản ông ấy không tồn tại, chỉ là một chuỗi số liệu trong thế giới giả tưởng nhưng lòng tôn kính và sự biết ơn của Khương Ly dành cho ông vẫn chưa bao giờ biến mất.
Khương Ly nhắm chặt mắt, hơi cúi người chắp tay niệm một câu “A di đà Phật.”
Mà Giang Lẫm bên cạnh càng xúc động nôn nao hơn.
“Công lược toàn năng” tuy chỉ là một trò chơi nhưng đối với Giang Lẫm, đó chẳng khác nào một phần trong cuộc đời hắn.
Khi Giang Lẫm còn là Huyền Thanh, trụ trì Huyền Mẫn chẳng khác nào một người cha nuôi dưỡng hắn trưởng thành.
Mãi đến ngày trụ trì viên tịch, hắn và Khương Ly đã cùng nhau ra roi thúc ngựa mau chóng về gặp ông lần cuối.
Vị trụ trì đáng kính đã hơn trăm tuổi, thời khắc sinh mệnh dần kết thúc, hai mắt ông vẫn sáng trong như cũ.
Trụ trì vốn đã nhìn thấu sinh tử từ lâu, ông không sợ luân hồi, nhưng khi thấy đồ đệ yêu của mình về thăm, ông vẫn cầm lòng không đặng mà rơi nước mắt.
Bên tai Giang Lẫm vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của vị trụ trì kia, ông chỉ mỉm cười lặp đi lặp lại một câu: “Vẫn còn cơ hội thấy các con về đây, thật tốt!”
Nhìn từng nhành cây ngọn cỏ thân quen, dường như Giang Lẫm có thể nhìn xuyên cửa gỗ tưởng tượng ra cảnh bên trong phòng thiền.
Hắn thấy ngài trụ trì đáng kính vẫn thẳng lưng ngồi đó đun nước pha trà, thấy hắn đang ngồi uống trà đánh cờ bên ông.
Cảnh còn người mất.
Hốc mắt Giang Lẫm bất giác nóng lên, hắn chắp tay trước ngực, nhắm mắt cúi người thầm niệm: “Trụ trì, đệ tử Huyền Thanh về thăm người đây.”
Ra khỏi viện Bắc, Khương Ly kể lại ngày đầu tiên mình gặp trụ trì Huyền Mẫn cho Giang Lẫm nghe, nói ông đã biết cậu là một linh hồn du đãng không thuộc về thế giới đó ngay từ khoảnh khắc đó.
Biết chuyện, Giang Lẫm không cảm thấy kinh ngạc cho lắm.
Tục ngữ dạy vạn vật đều có linh tính, tuy thế giới trong trò chơi chỉ là giả thuyết nhưng khi thực sự trải qua mọi điều ở đó, sao có thể phân rõ thực ảo?
Khương Ly không quan tâm đâu là thật đâu là ảo, cậu chỉ muốn biết trò chơi này từ đâu mà đến hơn, và vì sao cậu lại bị hệ thống trói định nữa.
Hơn nữa, không biết cậu còn cơ hội gặp lại người bạn Tiểu Khả Ái kia không, nó và cậu đã thân nhau suốt bao kiếp rồi.
“Anh biết không?” Khương Ly hỏi Giang Lẫm.
Giang Lẫm gật đầu: “Về tôi sẽ kể em nghe.”
Vì lên kế hoạch thăm thú hậu viện hơi gấp nên hai người không đi dạo quá lâu, mau chóng đi tìm Thẩm Dự rồi chơi hồi nữa, sau đó xuống núi.
Dọc đường xuống núi, có một vài fans nhận ra Khương Ly nhưng đều là người rất có tố chất, họ không làm khó cậu, chỉ xin ký tên và chụp chung rồi tản đi.
Tới chân núi, ba người tìm một nơi ăn cơm tối rồi về thành phố.
Thời điểm lên lầu, Thẩm Dự lên xem từng bức ảnh hôm nay chụp, vừa xem vừa khoe khoang trình độ mình chẳng khác nào nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Chưa hết, Thẩm Dự gửi chục tấm ảnh cho Khương Ly, kêu cậu khỏi cần chỉnh sửa mà đăng lên Weibo luôn cũng được, đẹp miễn chê.
Giang Lẫm cười nhạo: “Vì em ấy đẹp, liên quan gì tới trình độ chụp ảnh của mày?”
“Đúng là đẹp thật, nhưng tao chụp cũng giỏi mà!” Thẩm Dự không phục phản bác: “Không tin mày nhìn coi.”
Giang Lẫm nghiêng đầu muốn xem, Thẩm Dự giật máy ảnh về ngay tức thì, hả hê nói: “Chê tao chụp dở thì đừng hòng coi.”
Giang Lẫm: “.
.
.
Mày điên à?”
Khương Ly đứng xem xiếc khỉ đấu võ mồm mãi cũng chán, cậu giật lấy máy ảnh từ tay Thẩm Dự rồi vẫy Giang Lẫm: “Lại đây.”
Giang Lẫm khinh bỉ liếc mắt nhìn Thẩm Dự, sau lại thản nhiên đi tới cạnh Khương Ly cùng nhau xem ảnh.
Thẩm Dự: “.
.
.” Chó độc thân cũng cần được đối xử bình đẳng mà!
Thang máy dừng tại tầng 22, ba người ra ngoài, Thẩm Dự đến cửa mới phát hiện mình không có chìa khóa, thấy Giang Lẫm lại tò tò đánh lẻ vào nhà Khương Ly thì vội gào lên: “Ấy ấy ấy! ! ! Để chìa khóa lại cho tao!”
Giang Lẫm móc chìa khóa ném cho Thẩm Dự, sau đó theo Khương Ly vào phòng.
Khương Nhu Mễ vẫn luôn là thế, vẫn ngồi ngay trên giá giày chờ họ trở về.
Cửa vừa bật mở, nhóc mèo đã nhào ngay vào lòng Khương Ly.
Khương Ly thuần thục đỡ lấy nó, vẫn quen miệng mắng mỏ: “Nói bao lần rồi, nếu nhóc ngã thì sao đây hả?”
“Meow ~”
Khương Nhu Mễ lủi thủi nguyên ngày trời đã chán muốn điên rồi, được Khương Ly ôm, nó thỏa mãn kêu “meow meow” mãi thôi.
Khương Ly mới từ ngoài về, sợ hơi lạnh trên người ảnh hưởng tới nhóc mèo nên cậu chỉ dỗ ngọt vài câu rồi buông ra ngay.
Để tiện sống chung, chỗ đồ ăn và đồ chơi của Khương Nhu Mễ đã chuyển hết sang nhà Khương Ly.
Giang Lẫm thay giày xong xuôi rồi bắt tay vào thay nước uống và đồ ăn ngay cho nó.
Khương Ly cởi bỏ áo khoác và mũ len, Giang Lẫm xoa xoa tay cậu, thấy có hơi lạnh nên ủn Khương Ly đi tắm: “Em phải đi tắm nước ấm ngay thôi, cảm lạnh mệt lắm đó.”
Khương Ly cũng đang định đi tắm, cậu gật đầu: “Em đi tắm nhé, anh nhớ trông Khương Nhu Mễ giúp em.”
Giang Lẫm đồng ý, hắn kéo ghế ngồi cạnh Khương Nhu Mễ xem nó ăn uống.
Khương Nhu Mễ bỗng ngừng ăn, nó giơ giơ móng vuốt với hắn.
Nuôi Khương Nhu Mễ bao năm, sao hắn lại không hiểu ý nó cơ chứ.
Giang Lẫm cúi người chìa tay ra, chỉ thấy nhóc mèo đập móng vuốt nần nẫn thịt vào lòng bàn tay hắn như đập tay chào mừng về nhà.
Thủ tục xong xuôi, nhóc mèo mới hài lòng cắm cúi ăn tiếp.
Khương Ly về phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa, tới cửa chợt nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người hỏi Giang Lẫm: “Anh có muốn qua đây sống với em không?”
Khương Ly đã nhớ ra mọi việc thì hà cớ gì phải ở riêng nữa, dù sao họ sống bên nhau đã lâu.
Cho dù Khương Ly không nhắc thì Giang Lẫm cũng muốn dọn qua đây lâu rồi: “Chốc nữa tôi sẽ qua với em.”
“Vâng.” Khương Ly gật đầu, hài lòng vào tắm rửa.
Cho Khương Nhu Mễ ăn xong, Giang Lẫm lục tục về nhà dọn đồ mình sang.
Thật ra Giang Lẫm cũng mới chỉ dọn qua phố này chưa đầy hai ngày, ngoại trừ quần áo thì chỗ đồ trong rương hắn chưa kịp dọn ra nữa.
Giang Lẫm vơ hết đống quần áo của hắn ném vào vali rồi trực tiếp kéo sang, vô cùng nhanh gọn lẹ.
Khi Khương Ly tắm rửa xong cũng là lúc Giang Lẫm kéo rương thứ hai qua nhà cậu.
Hai vali màu đen nằm chễm chệ ngay giữa phòng khách trông vô cùng bắt mắt.
Khương Ly giúp hắn kéo vali vào phòng để quần áo, sau đó cầm một bộ đồ ngủ đưa cho Giang Lẫm thay.
Khương Ly mở vali ngồi phân loại quần áo cho Giang Lẫm, nào là sơmi, quần tây rồi áo lông, áo da.
.
.
Sửa soạn xong xuôi, Khương Ly tìm thấy một chiếc hộp ngay đáy vali.
Hộp màu đen thuần, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Khương Ly tưởng đó là hộp đựng kẹp cà vạt hay ghim áo, tiện tay mở ra, thấy thứ bên trong mới ngỡ ngàng sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Khương Ly mỉm cười sờ sờ vật bên trong, chậc lưỡi một tiếng.
Giang Lẫm tắm xong đi ra, hắn lau người rồi mặc quần áo tử tế.
Giang Lẫm vừa đi vừa lau tóc, hắn lên tiếng: “Để tôi.
.
.”
Nhìn thứ trên tay Khương Ly, Giang Lẫm bất giác im bặt.
Trên tay Khương Ly là một đôi tai mèo nhung, cậu quơ quơ nó trước mặt hắn rồi cười đầy ranh mãnh: “Ngài Giang của em, anh cũng biết chơi quá nhỉ?”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Nói bậy, em mới là người biết chơi đấy, chơi tôi! ! !
Viên tịch: cách nói trang trọng về cái chết của nhà sư.
——oOo——