Trong tay Khương Ly là một đôi tai mèo nhung đen Giang Lẫm tìm người thiết kế riêng, nó giống hệt với phần thưởng hệ thống tặng ngay thế giới trò chơi đầu tiên.
Xách hành lý từ thành phố C tới, Giang Lẫm thuận tay cầm theo, chính hắn cũng quên béng mất, ai ngờ chưa gì Khương Ly đã phát hiện ra rồi.
Thấy Khương Ly cười ranh mãnh trêu chọc mình, Giang Lẫm chỉ cảm thấy tai hắn nóng tới mức sắp nhỏ máu đến nơi.
Hình như hắn làm chuyện xấu bị phát hiện rồi, đưa tay muốn cướp lấy tai mèo từ tay Khương Ly: “Trả lại cho tôi!”
“Trả cho anh?” Khương Ly nhanh tay lẹ mắt tránh đi, sau lại lui một bước cười: “Nó là của em mà?”
“Ngoan nào!”
“Của em thật mà?” Khương Ly đeo tai mèo lên: “Lúc này thích hợp lắm.”
Đôi tay Giang Lẫm cứng đờ, ánh mắt dừng ngay trên đầu Khương Ly.
Khương Ly khẽ cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đẹp không anh?”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Giang Lẫm vẫn luôn nhớ rõ lần đầu tiên hắn được ngắm nhìn Khương Ly đeo tai mèo, cậu cũng như ngày hôm nay, cũng nghiêng đầu hỏi hắn “Đẹp không?”.
Lúc đó hắn biết trái tim hắn thuộc về người này rồi, đã không thể tự khống chế theo ý mình được nữa.
Không chỉ đẹp mà còn vô cùng đáng yêu.
Vì muốn ngắm nhìn Khương Ly đeo tai mèo ở thế giới thực, Giang Lẫm mới kêu người làm riêng cho hắn một đôi tai mèo y hệt ngày đó.
Lúc đặt làm Giang Lẫm còn thầm nhủ hắn sẽ không vã như trong trò chơi nữa đâu, chỉ là một đôi tai mèo thôi, có gì ghê gớm đâu mà sợ?
Nhưng khi Khương Ly thực sự đeo tai mèo lên, Giang Lẫm phát hiện hắn còn vã hơn trước nhiều, tim đập mạnh muốn rớt luôn ra ngoài, não bộ cũng chết máy ngay tức khắc.
Chờ Giang Lẫm bừng tỉnh, hắn mới nhận ra mình đã đè Khương Ly xuống thảm và lột quần áo cậu ra rồi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xong việc, Giang Lẫm bế Khương Ly vào phòng tắm cùng nhau ngâm bồn.
Khương Ly bị hắn ôm rịt vào lòng, lúc này cậu chỉ có thể tựa trán vào vai hắn, lại ngửa đầu hỏi: “Đồ chó, tối qua anh hành hạ em hai lần, đêm nay còn làm nữa.
Quá đáng!”
Giang Lẫm khẽ hừ một tiếng: “Em quyến rũ tôi trước!”
Hắn nói là vậy nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Khương Ly.
“Đôi tai mèo kia giống phần thưởng em đạt được từ hệ thống lắm, anh có thể mang đồ từ trò chơi ra luôn hả?” Khương Ly tò mò hỏi, chiếc tai mèo ấy hai người dùng không biết bao lần, sao quên nổi cơ chứ.
“Không.” Giang Lẫm đáp: “Tôi đặt làm riêng đấy.”
“Vậy luôn hả?” Khương Ly bật cười.
Tuy Khương Ly đang cười nhưng Giang Lẫm nghe rõ có sự mất mát trong đó, hắn quan tâm hỏi: “Em sao thế?”
“Trong trò chơi em có một người bạn, nó là hệ thống tên Tiểu Khả Ái.”
Khương Ly kể mọi chuyện về hệ thống Tiểu Khả Ái cho Giang Lẫm nghe, nó là người bạn chịu nói chuyện phiếm với cậu mỗi khi nhàm chán, là người bạn thấy cậu đau khổ thì an ủi hết lòng.
Thực sự Khương Ly chẳng nỡ chia tay hệ thống nhà mình chút nào.
Trong lòng Khương Ly, hệ thống là một người bạn vô cùng quan trọng, thậm chí là người thân, người nhà.
Nhớ tới “Trò chơi công lược toàn năng”, Khương Ly sẽ bất giác nhớ tới Tiểu Khả Ái.
Cứ nghĩ tới chuyện không thể gặp lại hệ thống đáng yêu bầu bạn bên cậu mấy trăm năm kia, Khương Ly lại buồn bã vô cùng.
“Em có thể gặp lại Tiểu Khả Ái không?” Khương Ly hỏi.
Giang Lẫm nhìn đôi mắt chờ mong của Khương Ly, hắn không đành lòng nhưng vẫn phải nói: “Không thể đâu em.”
Ngay khi Khương Ly tỉnh lại ở thế giới thực, kết nối giữa họ và trò chơi kia đã hoàn toàn biến mất.
Nếu không phải những ký ức trong trò chơi vẫn được giữ nguyên, thậm chí hai người còn chẳng biết trên đời từng có một trò chơi như vậy.
“Em hiểu rồi.” Khương Ly gật đầu, thật ra cậu cũng đoán trước được đáp án này, nhưng vẫn không kìm lòng nhen nhóm hy vọng.
Chỉ một lần nói chuyện với hệ thống đáng yêu kia thôi cũng được, cậu muốn chào tạm biệt nó cho thật tử tế, chào tạm biệt bạn thân cậu.
“Không sao, em chỉ.
.
.
buồn chút thôi.” Khương Ly mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Khả Ái là một người bạn vô cùng tốt.”
Không có cơ hội gặp lại thật ư?
Khương Ly gục đầu lên vai Giang Lẫm, thủ thỉ hỏi chuyện hắn về trò chơi.
Giang Lẫm vuốt ve lòng bàn tay cậu như lời an ủi, vừa xoa vừa kể mọi chuyện về trò chơi cho cậu nghe.
Đúng như thông tin Tiểu Khả Ái cung cấp ngay khi Khương Ly tham gia trò chơi, thứ tên “Công lược toàn năng” này là một trò chơi tới từ tương lai, nhưng tương lai bao xa thì không một ai biết, kể cả Giang Lẫm.
Thế giới này còn rất nhiều điều khoa học không thể giải thích được.
Không giống Khương Ly đánh bậy chọc bạ tiến vào trò chơi, Giang Lẫm là người đích thân được hệ thống chủ chọn, hắn có quyền lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối trò chơi này.
Giang Lẫm tham gia trò chơi trước thời điểm Khương Ly gặp tai nạn một khoảng, lúc đó hắn mới kết thúc một chuyến công tác dài ngày về, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một âm thanh máy móc vô cùng kỳ lạ.
Đó là giọng hệ thống chủ.
Ban đầu Giang Lẫm không hứng thú, thậm chí vô cùng bài xích trò chơi này.
Mãi khi hệ thống chủ đưa ra điều kiện nếu Giang Lẫm hoàn thành trò chơi, y có thể thỏa mãn một nguyện vọng của hắn thì Giang Lẫm mới chịu đồng ý.
Đặc biệt, riêng hắn được chính hệ thống chủ đích thân đưa tới các thời không.
Năm Giang Lẫm lên tám, đối thủ làm ăn của cha mẹ hắn lâm cùng đường, bỗng một ngày trên đường đi học về Giang Lẫm bị chúng bắt cóc, muốn lợi dụng hắn uy hiếp cha mẹ.
Không ngờ dọc đường đi, xe của bọn bắt cóc gặp tai nạn, chúng chết sạch và may mắn là Giang Lẫm không sao, nhưng hai chân hắn bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
“Chân của anh sao cơ!? Nghiêm trọng tới cỡ nào!?”
Nghe tới đây, Khương Ly hoảng hốt cắt ngang, cậu ngồi bật dậy khỏi lồng ngực hắn, xoay người sờ nắn chân Giang Lẫm.
Suốt hai ngày bên nhau, Khương Ly thực sự không nhìn ra hắn có gì bất thường.
Giang Lẫm nắm tay Khương Ly kéo trở lại lòng mình, đôi tay ôm chặt eo cậu an ủi: “Tôi không sao nữa rồi, em đừng lo lắng.”
Khương Ly đưa tay nắn vuốt một hồi, xác nhận chân hắn không còn trợ ngại khá lớn mới quay sang hỏi: “Thật không đó?”
“Thật mà.” Giang Lẫm cúi đầu dỗ dành hôn hôn lên chóp mũi cậu.
Sau vụ bắt cóc đó, Giang Lẫm gần như sống với xe lăn, hắn không để đứng lên đi lại như người bình thường được nữa, cha mẹ hắn có dốc bao công sức tiền của vào cũng không chữa nổi.
Năm Giang Lẫm mười hai tuổi, bất hạnh thay, cha mẹ hắn gặp tai nạn máy bay nối gót nhau rời đi, hắn về sống với ông ngoại.
Tháng ngày bi kịch chưa dừng lại, đúng năm Giang Lẫm hai mươi tuổi, ông ngoại mất, và từ đây hắn cũng chính thức tiếp nhận sự nghiệp cha mẹ để lại.
Từ năm lên tám đến ba mươi tư, 26 năm trời không lúc nào hắn được phép rời khỏi chiếc xe lăn.
Hai chân yếu ớt hành hạ Giang Lẫm ngày đêm, không lúc nào hắn thôi nuôi hy vọng có thể đứng lên lần nữa, nhưng tiếc rằng có đổ bao nhiêu tiền tài với nhân lực cũng công cốc hết.
Hai chân hắn bị thương quá nghiêm trọng, chưa phải cắt bỏ hoàn toàn đã là may mắn lắm rồi.
Đối với một người tàn phế hơn hai chục năm trời mà nói, có thể đứng dậy là một giấc mơ vô cùng xa vời.
Hệ thống chủ quá hiểu khát vọng của Giang Lẫm, thế nên y lợi dụng điều đó thuyết phục hắn, và hắn đã mạo hiểm lựa chọn tiến vào trò chơi.
Và ngay trong thế giới thứ nhất, Giang Lẫm hắn may mắn gặp được Khương Ly.
Nghe nguyên do sâu xa vì sao hai chân Giang Lẫm bị thương, Khương Ly đau lòng hất tay hắn ra, quỳ gối ngay trong bồn tắm đầy nước tỉ mỉ kiểm tra lại thêm lần nữa.
Cứ nghĩ tới chuyện người cậu yêu phải ngồi trên xe lăn suốt bao năm, Khương Ly lại vô cùng khó chịu, giá như cậu có thể sớm gặp hắn thì tốt, dù sao cậu cũng có thể giúp hắn chia sẻ bớt nỗi buồn cũng như nỗi đau đớn như thể vô tận này.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối Giang Lẫm, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi khẽ: “Anh còn đau nữa không?”
Giang Lẫm lắc đầu: “Không đau.”
Quãng thời gian đau đớn nhất đã qua rồi, hắn cũng không muốn nói nhiều về những di chứng sau đó cho Khương Ly biết.
Khương Ly bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Giang Lẫm, cậu đột nhiên cúi người, mân mê hôn lên đầu gối hắn.
Nụ hôn của Khương Ly rất nhẹ, gần như dành hết sự trân trọng dành cho Giang Lẫm.
Giang Lẫm giật mình, hắn bật cười, xốc Khương Ly lên ôm lấy hôn hôn lên vành tai cậu đầy cưng chiều.
“Tôi thực sự ổn rồi.”
Giang Lẫm dịu dàng hôn má cậu, nhẹ giọng trấn an: “Tin tôi.”
Khương Ly nghiêng đầu chớp mắt, đưa tay ôm cổ Giang Lẫm rồi hôn lên môi hắn.
Hai người hôn sâu hồi lâu, thi nhau thở dốc một hồi rồi mới hỏi chuyện về Khương Nhu Mễ và Thẩm Dự.
“Không giống tôi giao dịch với hệ thống chủ, Thẩm Dự là tự nguyện vào trò chơi, tính cách cậu ta là vậy đấy, thích những trò mới mẻ kích thích.
Ngay khi nhận được lời mời là cậu ta đồng ý ngay, có thèm quan tâm gì đâu.”
Ngày hệ thống chủ đưa ra lời mời, Giang Lẫm chưa kịp suy tính thì Thẩm Dự đã ý ới gọi sang nói mình mới đồng ý tham gia một trò chơi vô cùng mới lạ, hỏi hắn có hứng thú chơi cùng không.
Khương Ly bật cười, với tính cách cà lơ phất phơ của Thẩm Dự thì điều này cũng dễ hiểu thôi.
“Vậy Khương Nhu Mễ thì sao?” Khương Ly hỏi.
“Khương Nhu Mễ là tôi yêu cầu riêng với hệ thống.” Giang Lẫm nói.
Người chơi được hệ thống chủ đích thân chọn sẽ có quyền mời các người chơi khác, Thẩm Dự mời Giang Lẫm nhưng hệ thống chủ đã mời hắn vào trước nên không tính, cơ mà đối tượng được mời phải tham gia một bài kiểm tra, đạt yêu cầu mới được tiến vào trò chơi.
Trùng hợp rằng cả hai đều muốn đem Khương Nhu Mễ theo.
Khương Nhu Mễ – một nhóc mèo Ragdoll sáu tháng tuổi, thân là con trai của mèo cưng nhà ông ngoại Giang Lẫm sinh, ông ngoại cho hắn nuôi bớt cô đơn.
Mèo khác người, Khương Nhu Mễ không phải trải qua kỳ kiểm tra, chơi cùng hắn và Thẩm Dự là được.
Tuổi thọ loài mèo có hạn, sau khi Khương Nhu Mễ kết thúc thế giới, nó sẽ về thế giới thực trước chờ Giang Lẫm, sau một người một mèo lại cùng nhau tới thế giới tiếp theo.
“Đúng rồi, trước đó tên của Khương Nhu Mễ là gì vậy?” Khương Ly tò mò hỏi, cái tên “Khương Nhu Mễ” chắc hẳn sau khi gặp cậu mới có.
Trước đó cậu không biết gì về Giang Lẫm, thế nên đó vốn chẳng phải tên ban đầu của nhóc mèo.
“Giang Nhu Mễ.”
Giang Lẫm viết từng nét chữ “Giang” vào lòng bàn tay Khương Ly, kết thúc nét cuối cùng, cậu khép lại nắm lấy ngón tay hắn lắc lắc: “Ô, thế vì em nên nhóc con mới phải đổi họ hả? Ngại quá đi mất.”
“Sửa cũng có sao đâu.” Giang Lẫm tặc lưỡi: “Giang hay Khương đều thế cả, như nhau như nhau.”
Đúng thế, dù nhóc mèo có theo họ “Giang” hay họ “Khương” thì nó đều là đứa con cưng của hai người.
Tình yêu thương của họ dành cho nó sẽ mãi không thay đổi, không thể nghi ngờ.
Lúc này, bên ngoài phòng tắm chợt nghe tiếng cào cửa, hóa ra nhân vật chính đã tới.
Nhân vật chính Khương Nhu Mễ có vẻ rất cáu kỉnh,
Cũng đúng thôi, hai người quấn quýt trong phòng tắm ngó lơ nhóc mèo quá lâu rồi mà.
Khương Ly nhéo eo Giang Lẫm: “Đến lúc chúng ta ra ngoài rồi đó, Khương Nhu Mễ nghịch nữa kìa.”
Giang Lẫm đứng dậy trước, hắn dậy lấy khăn tắm lau người.
Khi Giang Lẫm bước đi, Khương Ly tập trung quan sát chân hắn xem thực sự đã khỏi hẳn như lời hắn khai không, thấy từng bước vững chãi, lúc này cậu mới chịu thở phào nhẹ nhõm.
Chính thế Khương Ly bỗng dưng tò mò hệ thống chủ đã dùng thứ gì chữa chân cho Giang Lẫm đây? Dùng thuốc thần ư.
.
.
Thuốc thần?
Khương Ly giật mình, năm chữ “Thuốc sinh gân phục cốt” chợt nảy lên trong đầu cậu.
Thứ thuốc này có tác dụng nối lành gân cốt, hình thành khung xương mới, chữa trị hoàn mỹ không để lại dấu vết.
Mỗi ngày một viên, hòa tan trong nước, sau ba mươi ngày sẽ có hiệu quả.
Tay Khương Ly bất giác siết chặt thành bồn tắm.
Giang Lẫm cầm khăn tắm mới tới muốn lau người cho Khương Ly, ai ngờ vẫn thấy cậu nhìn chằm chằm chân mình.
Hắn tưởng Khương Ly vẫn còn lo lắng, đang muốn giải thích thì nghe cậu nói: “Cho nên là do hy vọng của hệ thống chủ giúp ngài chữa chân chứ không phải em hả, thưa Thái tử điện hạ?”
Giang Lẫm: “.
.
.”
Không, là nhờ em đó cục cưng, đừng suy nghĩ lung tung! ! !
——oOo——