Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Chương 24
Cái nắm tay thân mật này, chẳng lẽ không phải là cái kia mà là chị dâu?
Đối với ánh mắt nghiên cứu của bọn họ, Khương Ly vẫn giữ bình tĩnh, tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, tôi là Khương Ly.”
Nếu là người bình thường chào hỏi thì Thẩm Ngọc Chi còn không thèm nhìn hoặc chỉ ậm ừ đáp lại.
Thế nhưng Khương Ly bất đồng, cậu là do Giang Trạm mang tới, hơn nữa còn dùng phương thức ra mắt kỳ lạ tới nữa, Thẩm Ngọc Chi có cảm tưởng như anh em đang dẫn người yêu tới làm quen bọn họ.
Với ý nghĩ như thế, ba người đều đáp lời khá lịch sự với Khương Ly.
“Thẩm Ngọc Chi.”
“Triệu Quan Vũ.”
“Tôn Trạch Lâm.”
Ba người vừa nói tên khiến Khương Ly rất sửng sốt, ánh mắt vòng vòng ba người, ngữ khí có chút vi diệu: “…Thì ra là các anh à?”
“Hề hề.” Thẩm Ngọc Chi cười, “Không gặp không về.”
“Các người quen nhau?” Giang Trạm hỏi.
“Không tính là quen.” Khương Ly tựa cười như không cười nhìn ba người Thẩm Ngọc Chi, “Nhờ phúc ba vị đại thiếu gia đây nên tôi mới được lên hot search.”
Giang Trạm không biết chuyện ba người Thẩm Ngọc Chi share weibo Khương Ly, nghe vậy thì nhìn họ: “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì, không có gì.” Triệu Quan Vũ phất tay rồi kể chuyện ba người đưa Khương Ly lên hot search thế nào, “Chỉ là ở trên mạng ủng hộ Khương Ly, tăng nhiệt cho cậu ấy. Dù sao cũng là người kia của ông mà, tụi tôi đương nhiên cũng phải nâng đỡ một chút.”
“Người kia?” Khương Ly nghe không hiểu ý của người kia, nhìn về phía Giang Trạm: “Người kia là người nào?”
“Không có gì.” Giang Trạm đẩy vai cậu ngồi xuống ghế.
Thẩm Ngọc Chi nhìn thấy thế thì liếc hai người kia – có vấn đề.
Đêm nay là vì Giang Trạm tới tụ hội nên ba người không gọi người tới bồi, chỉ gọi hai người phục vụ rót rượu cùng ca hát một chút.
Mọi người ngồi xuống xong, Tôn Trạch Lâm mắng Giang Trạm đến trễ khiến ba người họ chờ sắp thành cá mắm luôn rồi, phải tự phạt ba ly đầy.
Đến trễ là Khương Ly quay phim nên không thể để Giang Trạm gánh được nên cậu chủ động cầm lấy ly rượu, nói với ba người: “Giang tổng đến muộn là vì chờ tôi. Đều tại tôi khiến mọi người phải đợi nên ly này tôi uống. Tôi mời mọi người một ly.”
“Được lắm!” Triệu Quan Vũ vỗ tay, nâng ly rượu mình lên, “Tôi uống với cậu”
Khương Ly cùng hắn ta cụng ly, đang định ngửa đầu uống thì đột nhiên Giang Trạm ngồi ở bên cạnh đoạt lấy ly rượu trong tay của cậu rồi uống cạn ly, đặt ly lên bàn.
Động tác của hắn quá nhanh, vừa uống xong ly này đã uống hết ly thứ hai, lúc Khương Ly phản ứng lại là hắn đã cầm lên ly thứ ba, nên vội vã kéo tay hắn: “Ly này để tôi.”
Giang Trạm nhìn cậu, tay cầm ly rượu dừng lại rồi nói với Khương Ly: “Cho tôi, tôi đang khát nước.”
Thẩm Ngọc Chi: “…” Đờ mờ nhà nó chứ tôi nhường cái phòng này cho hai người đấy, chói quá mù mắt chó rồi.
Cuối cùng ly rượu cuối vẫn là Khương Ly uống.
Ba ly uống xong, Tôn Trạch Lâm đổi một ly khác lớn hơn rồi rót đầy ly để trước mặt Giang Trạm, lớn tiếng nói: “Chỉ là uống rượu mà thôi, mấy người đừng khiến tôi có cảm giác như mình rót thuốc độc hay gì chứ.”
“Đúng vậy, nơi này của tôi làm ăn rất trong sáng, không có bỏ thêm thứ gì không sạch đâu.” Thẩm Ngọc Chi cũng lên tiếng.
Khương Ly bị chọc cười, cũng không ngăn Giang Trạm nữa, dù sao đang là đi chơi mà, chủ yếu là vui vẻ thôi.
Giang Trạm uống hết ly rượu lớn kia, Tôn Trạch Lâm mới tạm buông tha hắn nhưng vẫn không quên xỉa xói hắn dạo này tu thân dưỡng tính, mỗi ngày về nhà đúng giờ, hoàn toàn không có nhậu nhẹt gì cả, muốn gặp hắn còn phải đến công ty đặt lịch hẹn trước.
“Gần đây hơi bận.” Giang Trạm nói, “Bên công ty đang làm giấy tờ cho miếng đất kia, nếu nhanh thì cuối năm có thể khởi công xây dựng được rồi.”
Chuyện Giang thị tiến quân vào bất động sản, mấy người Thẩm Ngọc Chi đều biết cả, lúc trước Giang Trạm có bàn chuyện này với họ. Lúc Giang Trạm lấy được miếng đất đó đã nhắn tin cho họ rồi. Còn bận thế nào cũng không tới mức không thể rảnh được một buổi tối, mọi người đều hiểu ở trong lòng là ban ngày thì hắn ở công ty, còn buổi tối thì dành hết thời gian cho ai đó.
“Cả tối cũng rất bận nha~” Triệu Quan Vũ cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt ám muội nhìn Khương Ly một cái, ý tứ là tôi hiểu quá mà.
Giang Trạm liếc hắn ta một cái, dùng chân đạp một cái, ngữ khí hờ hững: “Người rảnh rỗi như ông thì làm sao mà hiểu.”
“Má nó, ai không hiểu? Tôi tối nào cũng rất bận rộn đó!” Triệu Quan Vũ cười mắng lại nhưng không tiếp tục chọc hai người nữa.
Bọn họ đã chơi với Giang Trạm nhiều năm như vậy, tính cách nhau thế nào đều hiểu tương đối rõ. Từ hành động đoạt ly rượu ban nãy, chắc chắn hắn rất để ý Khương Ly, tuy không biết nhiều tới đâu nhưng Giang Trạm là người rất bao che khuyết điểm, hắn sẽ không vui khi nhìn người khác trêu chọc người của mình.
Khương Ly ngồi cạnh ăn đồ ăn, tỏ vẻ không hiểu ý của Triệu Quan Vũ, buổi chiều bận diễn, tối chỉ tùy tiện ăn thức ăn nhanh nên ban nãy Giang Trạm đã gọi người chuẩn bị đồ ăn tới.
Thẩm Ngọc Chi thấy cậu vùi đầu ăn thì gọi nhân viên bên cạnh lấy thêm mấy món điểm tâm tới.
Chờ cậu ăn no no rồi, Thẩm Ngọc Chi mới đem micro ném cho cậu: “Khương Ly ăn no rồi thì hát một chút cho tiêu cơm. Mấy người chúng tôi ban nãy hát khô họng rồi, đúng lúc tôi cũng muốn nghe cậu hát.”
“Được.” Khương Ly không ngại, nghiêng đầu hỏi Giang Trạm, “Anh muốn hát không?”
Động tác uống rượu của Giang Trạm dừng lại: “Không.”
“Đừng để cậu ta hát!” Tôn Trạch Lâm ở bên cạnh nói, “Ca hát chưa bao giờ là thế mạnh của A Trạm cả. Đừng nói là cậu, ngay cả thiên vương cũng phải chào thua với sức gáy của cậu ta. Đảm bảo là trình độ của cậu ta đã vượt xa loài người rồi.”
“…” Giang Trạm bị hắn ta nói xấu trước mặt Khương Ly, hắn lấy khăn ướt trên bàn rồi ném vào mặt Tôn Trạch Lâm, “Ngậm miệng.”
“Ồ?” Khương Ly hứng thú nhìn Giang Trạm, “Thật sự khó nghe vậy sao? Tôi chưa nghe bao giờ, nếu không thì hát thử tôi nghe một chút?”
“Không hát.”
“Hát một bài thôi?”
“…” Giang Trạm đẩy cậu ra, không nhịn được nói, “Đã nói là không hát mà, sao cậu phiền thế?”
Đèn trong phòng hơi tối, mà vì khoảng cách hai người khá gần nên Khương Ly vẫn thấy được sắc mặt Giang Trạm không được tự nhiên, hiển nhiên là kháng cự với chuyện ca hát nên cũng không chọc hắn nữa, chỉ là ghé sát tai hắn, thấp giọng nói: “Vậy khi về nhà, hai chúng ta hát cùng nhau, không để họ nghe, được không?”
Lời này giống như đang dỗ dành hắn vậy, hơi thở phả lên tai khiến Giang Trạm hơi ngứa, tâm trạng có chút bay bay, không đồng ý cũng không từ chối.
Tôn Trạch Lâm ngồi cạnh nhìn hai người kia thân mật nửa ngày mà vẫn chưa hát nên tự mình bật bài “Cao nguyên Tây Tạng” rồi cầm micro lên.
Thẩm Ngọc Chi thấy thế vội vã gọi Khương Ly ở gần cậu ta nhất: “Đừng để cậu ta hát, Khương Ly mau ngăn…”
“Là ai mang tới tiếng vẫy gọi xa xưa! Là ai đã lưu lại điều mong mỏi ngàn năm!…”
Thẩm Ngọc Chi còn chưa nói xong thì đã bị giọng hát chấn động màng nhĩ hệt Chai-en năm nào lấp đầy.
Đó là giọng hát rất khỏe khoắn, vừa mở miệng đã kéo giai điệu lên tới âm cao nhất, Khương Ly ngồi gần nhất là bị rung động lớn nhất, tiếng ca còn mãnh liệt hơn tiếng lợn bị chọc tiết khiến màng tai của cậu rung lên bần bật.
Tiếng ca như vậy mà còn nói Giang Trạm hát không hay?
Lúc cậu đang bị giọng hát trời ban kia làm cho đau đầu thì Giang Trạm dùng tay che bên tai của cậu rồi kéo cậu áp lên ngực mình, đôi chân thon dài nâng lên đạp mông Tôn Trạch Lâm một cái.
“Là ai ngày đêm nhìn về phía bầu trời xa xăm kia? Là ai đã mong ước sự vĩnh cửu?… Á!”
Tôn Trạch Lâm bị hắn đá lảo đảo một chút, tiếng ca cũng ngừng lại, Thẩm Ngọc Chi nhân cơ hội tắt bài đi.
Tôn Trạch Lâm: “…”
Tôn Trạch Lâm ném micro đi rồi vồ tới Thẩm Ngọc Chi đè cậu ta lên sofa hành hung, Triệu Quan Vũ ngồi cạnh vỗ tay cổ vũ.
Khương Ly bị bọn họ quấy phá chọc cho buồn cười, định hát một bài thì điện thoại rung lên, cúi đầu nhìn thấy mẹ Khương gọi tới.
Lúc này đã nửa đêm rồi, mẹ Khương bình thường rất ít khi gọi điện muộn như thế vì sợ ảnh hưởng lúc cậu đang nghỉ ngơi. Lúc này gọi tới chắc hẳn là có chuyện.
Khương Ly cầm điện thoại lên nói với Giang Trạm mình ra ngoài nghe điện thoại.
Giang Trạm ngồi cạnh cậu, tiếng chuông vừa vang cũng nhìn thấy có cuộc gọi tới nên gật đầu.
Khương Ly ra ngoài tìm góc khuất nhấn nút nghe.
“Mẹ.”
Bên kia truyền tới giọng nói của mẹ Khương mang theo sự lo lắng: “Tiểu Ly à? Con đang ở đâu?”
“Con đang chơi với bạn con ở bên ngoài.” Khương Ly nghe thấy thanh âm của bà không đúng, “Sao mẹ còn chưa ngủ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là mơ thấy con xảy ra chuyện nên hơi lo.” Mẹ Khương cười nói, có chút thở phào nhẹ nhõm, “Không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Khương Ly nghe thấy thanh mệt mỏi của bà, nghĩ tới việc bà từ trong ác mộng tỉnh lại, vội vàng gọi điện cho con trai mình để xác nhận xem con có bình an không, trong ngực cậu khó chịu vô cùng, không dám nói cho bà biết thật ra con trai bà đã không còn nữa.
“Con không sao, mẹ đừng lo.” Khương Ly an ủi, “Mấy ngày nữa con sẽ về thăm mẹ. Mẹ mau nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được được được.” Mẹ Khương đáp liên thanh, dặn cậu về sớm.
Cúp điện thoại, Khương Ly hít một hơi thật sâu, đem cảm xúc chua xót đè xuống, chuẩn bị về phòng riêng thì đột nhiên bị người từ phía sau kéo một cái, đứng vững xong thì thấy Trương Tử Dương.
“Anh làm gì?” Khương Ly cau mày đẩy tay gã ra.
“Tiểu Ly.” Trương Tử Dương gọi tên cậu, trên mặt không còn lệ khí giống bữa trước mà nhiều thêm tia lấy lòng, “Anh mới nghe được em gọi điện với dì Khương phải không? Em sắp về thăm bà phải không? Hay là anh và em cùng về?”
Khương Ly không biết tại sao gã đột nhiên thay đổi thái độ, rõ ràng là ngày hôm qua còn bộ dạng sát khí đằng đằng muốn giết cậu cơ mà, nhưng cậu không để ý, lui hai bước né tránh gã muốn đưa tay tới: “Không cần.”
Nói xong cậu xoay người muốn đi nhưng lại bị Trương Tử Dương kéo lần nữa.
Trương Tử Dương khẩn cấp cầm tay cậu: “A Ly, anh biết lần trước là anh không đúng. Anh không nên uy hiếp em như vậy, anh sẽ xóa hết nhật ký chat đi. Em có thể xem như không có chuyện gì xảy ra được không?”
“Anh đang làm trò mèo gì vậy?” Khương Ly không hiểu nổi, cũng không muốn dây dưa với gã, nghĩ tới Giang Trạm còn đang chờ cậu nên bỏ mặc gã muốn đi.
Trương Tử Dương chưa từ bỏ ý định muốn chặn cậu, vừa muốn đem cậu đẩy vào góc vừa nói: “Anh biết ban đầu là anh không đúng nhưng tình cảm của chúng ta nhiều năm như thế đâu phải là giả. Không phải em nói thích anh sao? Vậy em nói với Giang tổng để anh ký với công ty của hắn được không?”
Giang tổng? Giang Trạm?
Khương Ly hiểu ra nguyên nhân tại sao gã thay đổi thái độ, đoán chừng là thấy mình đi cùng với Giang Trạm nên mới như vậy, dù sao trong giới giải trí ai cũng biết sức ảnh hưởng của Giang Trạm.
Trương Tử Dương thấy cậu không lên tiếng, cho là cậu mềm lòng, nhân cơ hội lôi kéo tay cậu: “Tiểu Ly, anh biết lúc trước anh bắt em thay anh bồi Giang phó đạo là anh sai nhưng anh cũng chỉ vì tương lai của hai chúng ta. Không phải chúng ta đã đồng ý sẽ cùng nhau về quê sinh sống sao? Em…”
“Mày vừa nói cái gì?”
Một thanh âm lạnh lẽo ngắt lời gã, hai người nhìn về phía sau thì thấy Giang Trạm đang đứng ở sau lưng, hiển nhiên là hắn đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Sắc mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Trương Tử Dương, gằn giọng nói: “Đem lời vừa nãy của mày lặp lại từng chữ từng câu cho tao!”
Khương Ly thấy thế, trong lòng liền rơi lộp bộp.
Xong rồi tiêu rồi ngủm rồi, Giang tổng tức giận rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!