Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 25


Edit: Mều

Chương 25:

Giang Trạm thấy giờ đã trễ mà mẹ Khương còn gọi điện nên đoán chừng có chuyện gì gấp nên vẫn luôn để ý. Đợi một hồi lâu lại thấy Khương Ly chưa quay lại, lo lắng cậu gặp phải chuyện không xử lý được nên đi ra ngoài tìm người.

Từ hôm qua ý thức được mình thích Khương Ly, cả ngày hôm nay hắn luôn nhớ tới nhóc khốn nạn này, nghĩ chờ cậu đóng phim xong thì dẫn cậu đi du lịch để thư giãn một chút.

Tưởng tượng thật đẹp rồi lại bị hiện thực tát cho tỉnh người.

Mới đầu thấy có người chặn đường Khương Ly, hắn đang định ngăn cản thì nghe thấy đối phương nói cái gì mà “Không phải em thích anh sao, để anh ký với công ty của hắn”.

Nghe thấy từ “thích” khiến hắn theo bản năng dừng bước thì nghe thấy đối phương còn nói: “…Anh biết lúc trước anh bắt em thay anh bồi Giang phó đạo là anh sai… Không phải chúng ta đã đồng ý sẽ cùng nhau về quê sinh sống sao?…”

Nghe tới đó, hệt như có viên đá phá tan mặt nước, hắn không nhịn được lên tiếng ngắt lời đối phương.

Thanh âm của hắn cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, lúc quay đầu lại thì trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc, không hề ngờ tới sự xuất hiện bất ngờ của hắn.

Tầm mắt của hắn rơi xuống bàn tay đang nắm lấy Khương Ly của Trương Tử Dương. Ánh mắt hắn hệt như dao găm khiến Trương Tử Dương cả kinh buông tay.

Trương Tử Dương hoàn toàn không nghĩ tới Giang Trạm sẽ xuất hiện ở đây nên toàn thân bối rối không biết làm sao.

Tối nay là gã nhờ người tìm quan hệ để tiến vào đoàn phim, nói chuyện to nhỏ với lãnh đạo mấy vòng khiến gã choáng váng nên đi ra ngoài hít thở. Đúng lúc thấy Giang Trạm và Khương Ly đi từ thang máy đi ra.

Nhìn hai người cùng nhau đi vào lô ghế riêng, gã cực kỳ khiếp sợ.

Gã đoán người chống lưng cho Khương Ly có thể là cấp trên nào đó của tập đoàn Giang thị, bằng không thì một người không có kinh nghiệm ca hát hay đóng phim sao lại có thể ký hợp đồng với tập đoàn Giang thị được, lại còn có thể lấy được tài nguyên tốt như vậy nữa.

Chỉ là gã không ngờ tới người đó lại chính là Giang Trạm. Người này chính là người nắm được hơn nửa số tài nguyên của giới giải trí, là người đứng đầu của tập đoàn Giang thị mà gã mơ ước.

Chẳng trách lúc trước phó đạo diễn Giang lại đối xử với gã như thế, chỉ sợ là lo vì Khương Ly mà bị Giang Trạm giận chó đánh mèo.

Vừa nghĩ tới chuyện hôm qua chính mình còn uy hiếp Khương Ly khiến Trương Tử Dương đổ mồ hôi lạnh. Nhìn Giang Trạm chủ động nắm tay Khương Ly nên chắc chắn hắn rất sủng ái Khương Ly, chỉ cần cậu thổi chút gió bên tai hắn thì Giang Trạm có giẫm chết gã thì chẳng khác gì là giẫm chết một con kiến cả.

Nghĩ tới mà sợ, Trương Tử Dương canh ở bên ngoài xem thử có cơ hội nào gặp Khương Ly không. Đợi lúc lâu mới thấy Khương Ly ra ngoài nhận điện thoại, vừa thấy cậu cúp điện thoại thì không đợi được nữa mà đi lên đánh bài tình cảm.

Trong ấn tượng của Trương Tử Dương, Khương Ly vẫn luôn móc tim móc phổi đối đãi với gã, chuyện gì cũng làm vì gã, cho dù là hai người từng có xung đột, gã tin chắc Khương Ly là vì chuyện giao dịch nên quá mức thương tâm, do đó mới bỏ mặc gã. Chỉ cần gã nhận sai, dỗ dành vài câu thì Khương Ly khẳng định sẽ mềm lòng, dù sao tình cảm mười mấy năm của hai người vẫn còn ở đó, tại thành phố này, có thể nói gã chính là người thân nhất của Khương Ly.

Chỉ là lời còn chưa nói hết, Giang Trạm đã đột nhiên tới đây.

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm đằng đằng sát khí của đối phương, Trương Tử Dương không tự chủ mà lui về sau mấy bước.

“Giang…Giang tổng…”

Trên người Giang Trạm tỏa ra hàn ý bức người khiến gã run rẩy: “Chào ngài, tôi là Trương Tử Dương… Lần đầu gặp, tôi là…”

“Trương Tử Dương?”

Giang Trạm ngắt lời gã, lặp lại cái tên này, cảm thấy có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu đó, kết hợp với lời vừa nãy nói Khương Ly thay gã đi bồi đạo diễn, trong đầu chợt nhớ tới chuyện mà hắn đã quên.

¾ Tôi muốn vai diễn Liễu Truyền Đăng của Trường Hà Lạc Nguyệt, nhưng là cho tôi chứ không phải cho Trương Tử Dương.

¾ Là anh gọi tôi tới, anh và Trương Tử Dương đã làm giao dịch gọi tôi tới đây.

Cho tới nay, Giang Trạm vẫn luôn nghĩ lúc trước Khương Ly tìm đạo diễn quy tắc ngầm là vì cậu không lấy được tài nguyên tốt nhưng chưa từng nghĩ cậu lại vì người trong lòng! Lấy thân thể của cậu đổi một vai diễn cho một tên phế vật!

Ý thức được Khương Ly có người mình thích, thậm chí còn vì đối phương mà dùng thân thể mình làm giao dịch, hai người còn có ước hẹn sau đó cùng nhau về quê sinh sống nữa, Giang Trạm chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt, loại cảm giác bị người khác đùa bỡn khiến hắn phẫn nộ như núi lửa sắp bạo phát.

Lúc nãy cái tên Trương Tử Dương kia còn nhờ Khương Ly giúp gã tiến vào công ty hắn khiến Giang Trạm tức tới bật cười, khoảng thời gian hắn sủng ái Khương Ly giờ đây hệt như trò cười!

“Ký chủ xin chú ý, tâm trạng của nam chính đang dao động mãnh liệt. Độ thiện cảm xuống còn 10%!! Độ thiện cảm xuống còn 10%!!”

Thanh âm khẩn cấp của hệ thống vang lên trong đầu Khương Ly. Lúc này Khương Ly mới tỉnh thần, trong lòng chửi tục một tiếng, nói với Giang Trạm: “Giang Trạm, anh trước đừng nóng, nghe tôi giải thích đã!”

“Ngậm miệng!” Giang Trạm lạnh lùng liếc nhìn cậu, bây giờ hắn căn bản không có tâm tình nghe cậu giải thích, đè xuống cơn giận của mình nói, “Trở về sẽ trừng trị cậu sau.”

Khương Ly nghe thấy lời nhắc nhở của hắn khiến cậu bỗng cảm thấy mông tê rần, sờ mũi đứng ở cạnh, trong lòng hỏi hệ thống: “Độ thiện cảm có giảm nữa không?”

“Tạm thời không có nhưng tình huống khẩn cấp, mong ký chủ chuẩn bị tốt tâm lý.”

Hệ thống dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Trong hệ thống có bán thuốc trị thương, ký chủ có thể dùng tích phân để đổi.”

Khương Ly: “…”

Nó nói thuốc trị thương trị chỗ nào thì không cần nói cũng biết nhưng mà Khương Ly không muốn biết một chút nào.

Giang Trạm không tiếp tục để ý Khương Ly, ánh mắt chuyển qua trên người Trương Tử Dương, hắn lười lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi: “Mày là nghệ nhân của ai?”

Nghe gã vừa nãy nói muốn ký với công ty mình nên chắc chắn gã cũng là nghệ nhân.

Trương Tử Dương mơ hồ ý thức được hắn muốn làm gì, lui về sau không dám trả lời.

“Đừng để tao hỏi lại lần nữa.” Giang Trạm gằn giọng, đáy mắt tối đen nhưng hố đen không thấy đáy, nếu như đám Thẩm Ngọc Chi ở đây sẽ phát hiện hắn đã trên bờ vực sắp nổi điên.

“Bằng Huy Studio.”

Khương Ly ở bên cạnh đáp, thấy Giang Trạm nhìn sang thì ngoan ngoãn nở nụ cười.

Nhóc con này còn mượn gió bẻ măng.

Giang Trạm nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Thư.

“Studio Bằng Huy có một người tên là Trương Tử Dương. Tôi không muốn thấy người này xuất hiện trên bất cứ phương tiện truyền thông nào, cậu xử lý đi.”

Khương Ly: “…” Giang tổng thật sự có khí thế tổng tài bá đạo nha.

Lời của hắn dường như đánh vào mặt Trương Tử Dương khiến sắc mặt gã xám ngoét, giấc mộng được làm ngôi sao nhiều năm của gã lập tức biến thành hư ảo, trong lúc nhất thời hai chân như nhũn ra, sau khi phản ứng lại vội vã tiến lên kéo Giang Trạm.

“Giang tổng, tôi biết sai rồi. Anh đừng phong sát tôi, tôi biết sai rồi! Tôi và Khương Ly không hề có quan hệ nào cả!”

Giang Trạm né tay gã, chán ghét nhìn gã, xoay người rời đi, lúc nhìn Khương Ly thì ngữ khí cứng rắn ném lại lời tiếp theo: “Cùng tôi quay về.”

“Chờ đã.” Khương Ly kéo tay hắn, “Khoan hãy đi.”

Giang Trạm vẫn còn nổi nóng nên né tay cậu nhưng bước chân vẫn dừng lại, xoay đầu lại nhìn cậu, ngữ khí lạnh lùng: “Sao, luyến tiếc tình nhân cũ?”

“Dĩ nhiên không phải. Anh đang nghĩ gì vậy!”

Khương Ly nhìn bộ dáng hắn như muốn nói “Dám nói đúng thì sẽ khiến cậu và gã cùng nhau phong sát” khiến cậu có chút dở khóc dở cười: “Tôi chỉ là muốn nói trên tay gã còn có chứng cứ giao dịch lúc trước, khả năng cần xử lý một chút.”

“Chứng cứ?”

Giang Trạm nhíu mày, phát hiện Trương Tử Dương đột nhiên từ bên người chạy đi, theo phản xạ đưa tay chộp lấy lôi cổ áo gã từ phía sau rồi kéo người trở về, tiện tay đặt lên vách tường.

Một cảnh này từng động tác đều rất lưu loát, hiển nhiên là đã từng luyện qua khiến Khương Ly nhìn tới ngây người, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái là Trương Tử Dương đã bị Giang Trạm khống chế.

Nhân viên cách đó không xa thấy bên này phát sinh xung đột, bước nhanh tới dò hỏi chuyện gì xảy ra.

Giang Trạm là bạn thân từ bé của Thẩm Ngọc Chi, có thể nói là toàn bộ nhân viên trong club không ai không biết hắn, nhìn hắn ấn Trương Tử Dương trên tường, nhân viên không nói hai lời liền tiến lên tiếp nhận gã, khóa hai tay Trương Tử Dương ở sau lưng.

Giang Trạm sửa lại ống tay áo bị kéo lên, thuận miệng phân phó với nhân viên: “Dẫn gã đi hầu hạ cho tốt. Hai ngày nay dừng để gã rời khỏi club.”

“Mày muốn làm gì???” Trương Tử Dương vừa giãy dụa vừa nói: “Buông tao ra, đây là giam lỏng. Mày không thể làm như vậy…”

Nhân viên lấy khăn tay trong túi rồi nhét vào trong miệng gã khiến gã câm miệng.

Khương Ly: “…” Cái club này đúng là ngọa hổ tàng long, người nào người nấy đều là dân có võ.

Sau khi Giang Trạm quay lại lô ghế riêng, hắn không còn tâm trí nào tiếp tục chơi nữa nên nói mấy câu với Thẩm Ngọc Chi rồi đi, không thèm lấy áo khoác treo trên giá gỗ.

“Sao vậy?” Thẩm Ngọc Chi hỏi Khương Ly đang giúp Giang Trạm lấy áo.

“Có chút chuyện nhà cần giải quyết. Tôi về trước.” Khương Ly không giải thích nhiều lời để tránh Giang Trạm phát hiện mình chưa đi theo lại càng giận thêm, vậy thì thành tựu sơ cấp khổ cực lắm mới lấy được sẽ thành công cốc.

Hai người lần lượt rời đi, ba người suy nghĩ “chuyện nhà” mà Khương Ly nói, cảm thấy rất có thâm ý, thức thời không gọi điện đi hỏi Giang Trạm.

Khương Ly cầm áo tới bãi đậu xe thấy Giang Trạm đã nổ máy nhưng không rời đi, xe sáng đèn vẫn đứng im.

Ngay cả khi tức giận nhưng vẫn không quên chờ cậu, Giang tổng thật sự rất dịu dàng.

Khương Ly vui vẻ bước nhanh đi tới, vừa lên xe đã chủ động nói: “Chuyện không phải giống như anh tưởng tượng đâu, chờ khi trờ về sẽ giải thích với anh.”

Giang Trạm không tỏ rõ ý kiến, đạp ga rồi phóng xe chạy khỏi bãi đậu xe.

Dọc đường về, Giang Trạm vẫn luôn sầm mặt không lên tiếng, Khương Ly mấy lần muốn nói nhưng không có kết quả nên yên lặng, biết hắn giờ đang nổi giận nên định về nhà sẽ nói chuyện với hắn.

Giang Trạm lái xe rất nhanh, từ tốc độ xe có thể cảm nhận được cơn tức của hắn vẫn không hề giảm mà luôn tăng lên.

Ban đêm ít xe lưu thông nên hai người nhanh chóng trở về Bích Giang Uyển.

Xe dừng ở bãi đậu ngoài trời rồi thôi, Giang Trạm còn không thèm xuống dưới tầng hầm nữa, tắt máy xong thì mở cửa đi xuống. Khương Ly nhanh chân theo sau, còn không quên giúp hắn cầm áo lên.

Khương Nhu Mễ thích nằm trước cửa để mỗi khi Khương Ly về thì nó có thể biết. Đêm nay cũng không ngoại lệ, cửa vừa mở ra thì nó lập tức tỉnh lại, kêu lên một tiếng.

Mấy ngày trước lúc Khương Ly đi quay game show, mỗi khi Giang Trạm về khi nhìn thấy Khương Nhu Mễ đều sẽ tiện tay ôm nó vào phòng. Chỉ là đêm nay vừa nhìn thấy nó, lửa giận trái lại càng lớn hơn, Khương Ly xoay mình như thằng hề mà bản thân còn tự mình mua mèo cho cậu, thật mất mặt mà.

Cũng không thèm liếc mắt nhìn Khương Nhu Mễ, Giang Trạm đổi dép rồi đi vào trong nhà.

Khương Ly sờ sờ đầu Khương Nhu Mễ rồi cùng vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi Giang Trạm: “Tối nay anh uống nhiều rượi, để tôi nấu canh giải rượu cho anh né?”

Nói xong thì vắt áo Giang Trạm lên sofa rồi muốn tiến vào trong nhà bếp.

Giang Trạm từ lúc về vẫn luôn tức sôi máu, đang chờ cậu về sẽ giải thích với mình mà cậu lại giống như không có chuyện gì xảy ra mà đi nấu canh giải rượu cho hắn nữa càng khiến hắn tức giận. Hắn kéo người lại, ném lên sofa rồi đè lên, hai tay nắm lấy tay cậu đè lên ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để ý một tên rác rưởi như thế, cậu cmn bị mù sao?”

Ngay cả lời thô tục cũng nói ra, quả thực là rất tức giận rồi.

Khương Ly nhìn hắn, thấy sự phẫn nộ trong mắt hắn, biết tâm trạng hắn hiện giờ không tốt nên không giãy dụa, thuận theo hắn tùy ý để hắn giam giữ chính mình, khẽ thở dài, cảm thán nói: “Chỉ trách lúc đó trẻ người non dạ, là người hay là chó cũng không thấy rõ.”

Giang Trạm: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN