Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Chương 4
Chương 4
Khương Ly từ khách sạn đón xe trở về căn phòng thuê của nguyên thân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nguyên thân thuê phòng đơn gần nơi ở của Trương Tử Dương để thuận tiện chăm sóc cho cuộc sống của gã. Đối với chuyện này, Khương Ly không thể không bội phục trình độ si tình của nguyên thân, càng như thế cậu càng khinh bỉ độ tra của Trương Tử Dương.
Sau khi về nhà Khương Ly mới phát hiện điện thoại không biết đã tắt nguồn từ khi nào, cắm dây sạc vào rồi mở nguồn lên, tiếng báo tin của điện thoại vang lên không ngừng, một nửa số tin nhắn là để nhắc nhở cậu đi đúng giờ và nửa còn lại là chất vấn tại sao cậu không đi khách sạn.
Khương Ly mặc kệ gã, xóa hết đống tin nhắn đó rồi để điện thoại chế độ im lặng rồi vứt sang một bên. Còn cậu cầm áo ngủ đi tắm, xong rồi trực tiếp nằm ngủ bù.
Chưa ngủ được bao lâu, Khương Ly đã bị một tràng tiếng đập cửa gấp gáp đánh thức.
Bởi vì mới tốt nghiệp, nguyên thân vì muốn tiết kiệm tiền nên tìm phòng thuê cách âm không tốt, không những nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài mà có thể nghe rõ ràng tiếng người luôn miệng gọi tên Khương Ly.
Trương Tử Dương đã in dấu quá sâu trong ký ức của nguyên thân nên dù thân thể đã bị Khương Ly thay thế nhưng ảnh hưởng của Trương Tử Dương vẫn ít nhiều còn lưu lại nên chỉ cần nghe thấy thanh âm Khương Ly đã biết đó là Trương Tử Dương.
Tính khí của Khương Ly coi như không tệ nhưng có một chút không tốt là khi cậu đang bị thiếu ngủ mà còn bị người khác đánh thức thì sẽ có bệnh rời giường rất nghiêm trọng.
Kiếp trước có lần cậu tham gia game show thực tế, trong đó có một phân đoạn là đồng đội của nhau bất ngờ gọi đối phương rời giường, vì không muốn phá hỏng chương trình cũng như không muốn làm phiền đội ngũ nên cậu thức trắng một đêm, phối hợp cùng với chương trình.
Tối hôm qua đã bị Giang Trạm quấn lấy hơn nửa đêm không ngủ, giờ mới được đặt lưng xuống không lâu thì bị tiếng gõ cửa kém sang này đánh thức. Sự phẫn nộ dâng trào lên trong lòng, Khương Ly không chút chần chừ lấy quyển lịch ở trên tường đập mạnh lên cửa “Rầm” một tiếng.
Người ngoài cửa như bị dọa sợ, động tác gõ cửa dừng lại, Khương Ly kéo chăn lên định ngủ tiếp nhưng không ngờ chưa tới nửa phút sau tiếng gõ cửa lại vang lên mà càng có xu thế đập ác hơn nữa, kiểu không mở không dừng vậy.
“Đệch mợ!”
Khương Ly không kiềm được chửi thề, xốc chăn xuống giường.
“Kí chủ, không được chửi bậy. Phải chú ý hình tượng.”
“Ngậm miệng!”
“…”
Hệ thống: Hôm nay kí chủ thật không giống thường ngày, có chút hung dữ nha.
Khương Ly không thèm mang dép vào, chân trần ra mở cửa. Ở ngoài cửa là một nam nhân cao lớn, đội chiếc mũ bóng chày và khẩu trang, tay đang làm tư thế gõ cửa, đột nhiên cửa bị mở ra suýt nữa vỗ lên mặt Khương Ly nhưng đã bị Khương Ly nhanh mắt bắt lấy tay đẩy ra, gã chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy thanh âm giận dữ vang lên: “Gõ cmm chứ gõ!”
Trương Tử Dương: “…”
Hệ thống: “…”
Trương Tử Dương bị một câu đơn giản mà thô bạo của Khương Ly làm cho đơ người, gã biết “Khương Ly” nhiều năm rồi, trong ấn tượng của gã “Khương Ly” là người nhát gan, hướng nội, chưa bao giờ nghe thấy “Khương Ly” nói khó nghe lần nào, cho dù đó là khi gã bảo “Khương Ly” dùng thân thể của mình đổi lấy vai diễn cho gã thì cậu ta cũng chỉ thất vọng chứ chưa từng chửi gã một câu nào.
Người trước mắt này giống hệt với “Khương Ly”, ngay cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên mũi cũng có nhưng lại cho người khác cảm giác hoàn toàn xa lạ, bất kể là đôi mắt đầy tức giận hay khuôn mặt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn đều vô cùng xa lạ, giống như là đã có một ai đó xa lạ khoác lên bộ da tên là “Khương Ly” vậy, Trương Tử Dương bị dọa đến mức phải lùi về sau.
Chú ý tới hành động của Trương Tử Dương, Khương Ly khinh thường bật cười một tiếng, cảm thấy nguyên thân thật sự là mắt mù rồi mới đi thích một tên chết nhát này, bây giờ lại tới đây làm bẩn mắt cậu.
Tiếng cười của cậu khiến Trương Tử Dương hồi thần lại, ý thức được mình vừa mới làm hành động gì, trên mặt gã có chút thẹn quá hóa giận rồi lại tiến lên một bước: “Hôm nay Giang phó đạo mới gọi điện cho anh nói em tối hôm qua không có đi khách sạn, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Khương Ly đoán được gã tới làm gì, đối với chất vấn của gã cậu căn bản lười phản ứng, cậu dựa vào cửa nhìn gã: “Mắc mớ gì tới mày?”
“…” Trương Tử Dương bị hỏi ngược lại liền bị máu dồn lên não, đang muốn phát tác liền nhớ tới bản thân còn cần sự giúp đỡ của cậu nên đè xuống lửa giận hỏi, “Em có biết là vai diễn này rất quan trọng với anh không?”
“Không liên quan tới tao.” Khương Ly lại nhẹ nhàng phản dame khiến HP của Trương Tử Dương tụt dần và full thanh nộ nhưng gã vẫn cố gắng kiềm nén lại.
Trương Tử Dương thầm kéo Khương Ly ra mắng tới mạt đầu, nhưng trên miệng lại ôn nhu nói: “Tiểu Ly, anh biết em trách anh nhưng em phải nhớ là vai diễn này rất quan trọng với chúng ta, cuộc sống sau này của chúng mình phải nhờ vào nó. Anh đã nói với em rồi. Chờ lấy được vai diễn thì chúng ta sẽ được ở cùng nhau, lúc đó em hãy chuyển tới sống cùng với anh.”
Lúc bình thường gã tuyệt đối sẽ không ăn nói khép nép như vậy với Khương Ly nhưng bây giờ không phải lúc, hôm nay bị Giang phó đạo diễn gọi điện mắng khiến trong lòng gã vẫn còn sợ hãi, gã đã đáp ứng với đối phương đêm nay nhất định sẽ tự mình đem Khương Ly tới, cho nên trăm triệu lần không thể cãi nhau với Khương Ly.
Khương Ly từ kỷ ức của nguyên thân biết được trước kia nguyên thân đã từng đề cập muốn sống cùng với Trương Tử Dương để thuận tiện chăm lo cho gã nhưng bị Trương Tử Dương cự tuyệt, không ngờ bây giờ để dỗ Khương Ly đi hiến thân, gã ngược lại chủ động đề xuất.
Khương Ly quan sát Trương Tử Dương một phen, từ sợi lông đến móng chân đều nhìn hết.
Cậu còn lùn hơn đối phương mấy cm, theo lý thuyết thì chênh lệch về chiều cao có thể rơi vào thế yếu nhưng ánh mắt đánh giá đối phương của cậu bây giờ lại giống như đang nhìn một thứ rẻ tiền nào đó.
Trương Tử Dương bị ánh mắt ghét bỏ rõ ràng của cậu làm cho nổi nóng, không hiểu tại sao chỉ mới một buổi tối mà đối phương như biến thành con người khác, mà hiện giờ gã không có tâm tư đi tìm nguyên nhân, chỉ muốn nhanh chóng đem người tới khách sạn, nói: “Tiểu Ly, em đừng cáu kỉnh nữa. Để anh vào nhà rồi nói.”
Trong hành lang thỉnh thoảng vẫn có người đi lại hoặc đi ra lấy quần áo, chuyện quy tắc ngầm tuy không phải là chuyện gì lớn, tuy gã bây giờ không có tiếng tăm nhưng vẫn có lượng fan nhất định, nếu bị phát hiện thì rắc rối lớn rồi.
Gã đang lo lắng cái gì, Khương Ly liếc một cái là thấy ngay, cậu không có ý định để gã đi vào lại càng không muốn lãng phí thời gian cùng gã, loại tra nam lợi dụng người yêu mình làm chuyện kinh tởm thế này, cậu không thích nói nhiều: “Không thể. Trương Tử Dương, sau này đừng tới tìm tao nữa. Từ bây giờ tao và mày không có chút quan hệ nào, giờ mày lăn được rồi.”
Khương Ly nói xong liền muốn đóng cửa, Trương Tử Dương thấy thế vội vàng lấy tay chặn cửa: “Chờ đã, mày nói thế là có ý gì? Tao đã đáp ứng người ta đêm nay sẽ mang mày tới, mày không thể nói mà không giữ lời!”
Khương Ly không nghĩ tới gã vẫn chưa buông tha chuyện kia, không khỏi vì cái chết của nguyên thân mà đau lòng, lửa giận trong lòng lại càng dâng lên, không nói hai lời liền nhấc chân đá vào bụng gã, trực tiếp đem người đá bay lên bức tường đối diện.
“Á!” Trương Tử Dương không ngờ cậu lại động chân, cả người va vào tường, đau muốn gãy xương, cả mũ trên đầu cũng rớt xuống.
Hệ thống: “…” Kí chủ hôm nay cảm giác thật kỳ lạ, cực kỳ hung ác.
“Đừng tới làm phiền tao nữa, nếu không tao nhìn thấy mày một lần lại đập mày một lần.” Khương Ly lạnh lùng nói với Trương Tử Dương đang nằm lê lết trên sàn, rồi tiện tay đóng sầm cửa lại.
Trương Tử Dương bị ăn đau đang muốn phá cửa thì hàng xóm bên cạnh hóng chuyện mở cửa ra nhìn, gã lo lắng bị người nhận ra nên vội vã nhặt mũ lên gấp gáp rời đi.
Vừa mới bị làm loạn một trận khiến Khương Ly không muốn ngủ nữa, sau khi vào nhà Khương Ly đem đồ của nguyên thân có liên quan tới Trương Tử Dương lôi ra như ảnh, quần áo, poster quảng cáo gì gì đó ném vào thùng rác, làm xong mới cảm thấy trong nhà sạch sẽ hơn nhiều.
Cậu ra ngoài làm mới lại bản thân, ăn miếng cơm rồi về nhà nghiên cứu nhân vật Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc.
Khương Ly ở kiếp trước vẫn luôn là diễn viên có tinh thần chuyên nghiệp cao, mỗi khi cậu nhận vai diễn gì đều sẽ tốn tâm tập trung nghiên cứu, đặt mình vào trong hoàn cảnh của nhân vật phỏng đoán tâm lý, nếu có điều kiện cậu còn tranh thủ thử nghiệm những gì mà nhân vật đã từng trải.
Cậu chuyên tâm nghiên cứu không để ý thời gian đã bắt đầu sẩm tối.
Khương Ly ở trong phòng tự luyện tập một người hai vai, chuyên chú tới mức hệ thống cảm thấy tinh thần Khương Ly sắp bị phân liệt tới nơi rồi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Kí chủ, cậu đã tập quá tám giờ rồi. Nếu tập nữa sẽ bỏ qua bữa tối mất.”
“Hả?”
Khương Ly nghe thấy thanh âm của hệ thống mới lấy lại tinh thần phát hiện xác thực bản thân có hơi đói bụng, ban nãy tập diễn không cảm thấy gì mà giờ mới để ý bụng vẫn đang kêu réo lên.
“Vậy ăn cơm trước đi.” Khương Ly đóng laptop lại, đứng dậy đi ra tới cửa, một bên đổi giày, một bên hỏi hệ thống, “Có phải hôm nay mầy cảm thấy bộ dạng đánh tra nam rất tuấn tú có phải không?”
“…” Hệ thống nhớ tới câu nói thô bạo “gõ cmm chứ gõ” cùng một cước không thương tiếc kia, trầm mặc vài giây mới nói, “Chắc vậy…”
“Hả?” Khương Ly mang giày, “Hình như mầy có vẻ không đồng ý lắm?”
“Cậu rất tuấn tú.” Hệ thống kiên định đáp.
Khương Ly hài lòng nở nụ cười, mặt mày sáng rực rỡ: “Mầy cũng rất đáng yêu, tiểu thiên sứ tri kỷ của tao ới.”
Hệ thống: “…” Mặc dù biết kí chủ đại chân đang nói tới việc mình nhắc nhở chuyện ăn cơm nhưng tại sao lại muốn khen một dữ liệu giả lập?
Gần nhà có khá nhiều quán ăn, hầu hết đều là một hai giờ sáng mới đóng cửa, bây giờ chỉ mới hơn mười giờ nên xung quanh khá đông người.
Khương Ly tùy tiện tìm quán mì đi vào, vừa chờ ăn vừa cùng hệ thống tán gẫu giết thời gian.
“Tiểu khả ái, mầy có muốn ăn gì không?” Khương Ly vừa mở menu vừa hỏi hệ thống.
“Cảm ơn kí chủ, tôi không ăn được.” Hệ thống lễ phép cảm ơn, do dự một chút mới nói, “Còn có… Cậu gọi tôi hệ thống là được rồi.”
“Tiểu khả ái nghe rất êm tai mà?”
“…Không thích hợp lắm.”
Một dữ liệu giả lập gọi là tiểu khả ái… Ừm, thật sự không dám nhìn thẳng mà.
“Vậy sao?” Khương Ly đặt menu sang một bên, một tay chống cằm, “Làm sao lại không thích hợp? Chẳng lẽ mầy còn có mode nhân cách hóa khác sao? Hay dung mạo mầy không đủ đáng yêu?”
“…” Hệ thống không có gì để nói, “Không có mode nhân cách hóa.”
“Được rồi, không đùa mầy nữa.” Khương Ly cười khẽ một tiếng, cảm thấy hệ thống này thành thật tới mức đáng yêu.
Hai cô gái ngồi ở bàn khác từ lúc Khương Ly tiến vào đã chú ý tới cậu, lúc này đang kề sát gần nhau bàn tán về vẻ ngoài của cậu.
“Cậu ấy thật đẹp! Là minh tinh sao?”
“Hẳn không phải đâu, soái ca như vậy chắc chắn tớ sẽ có ấn tượng.”
“Da dẻ thật trắng a! Ước gì.”
“Nhan sắc này đúng chuẩn 360 độ không góc chết mà.”
Hai người đè tiếng xuống rất nhỏ, Khương Ly trò chuyện với hệ thống nên không chú ý, nhưng hệ thống có thể nghe thấy hoàn toàn, đối với bình luận của các cô ấy đều rất tán thường.
Nhan sắc của kí chủ đại nhân quả thật là cực phẩm nên tối qua nam chính chỉ liếc mắt đã nhìn trúng. Cơ mà hình như kí chủ không quan tâm lắm tới nhiệm vụ chính thì phải, nghĩ như vậy, hệ thống bèn lên tiếng hỏi Khương Ly.
“Hả?” Khương Ly đang ăn mì, nghe hỏi vậy liền đáp, “Chuyện này không thể vội vàng được.”
“Ý kí chủ là?”
“Thân phận loại người như Giang Trạm, người muốn ôm đùi cầu bao nuôi chắc chắn sẽ không ít, nếu tao cũng làm vậy chắc chắn sẽ không lấy được gì.” Khương Ly húp một ngụm canh bò, mùi thịt bò thơm thoang thoảng đọng lại trên đầu lưỡi khiến dạ dày cậu thỏa mãn vô cùng, sau đó giải thích tỉ mỉ cho hệ thống một chút.
Như cậu từng nói, thân phận Giang Trạm rất cao quý, ngoại trừ là tổng tài tập đoàn Giang thị, trên tay hắn còn rất nhiều sản nghiệp như nhà hàng hay khách sạn, địa vị như vậy đâu thiếu nam thanh nữ tú muốn trèo cao.
Nếu cậu và người khác cũng giống nhau như hổ tình mối thì ấn tượng của Giang Trạm đối với cậu chẳng qua là người cùng hắn một đêm chẳng đáng để bụng.
Không bằng thừa dịp hiện tại trước tiên lưu lại ấn tượng khác biệt, sau đó là tiến vào vòng giải trí, ký công ty quản lý, không sợ không có cơ hội, lúc đó mới là lúc cậu ra tay.
“Đạo lý này tôi hiểu, nhưng mà…” Hệ thống nghe xong hơi chần chừ một chút, tốt bụng nhắc nhở, “Độ thiện cảm của nam chính bây giờ là -15, đạt tới -20 thì cậu sẽ bị trừng phạt, kí chủ cần phải ghi nhớ.”
“…” Khương Ly bị nghẹn họng, thiếu chút nữa phun canh, “Mầy thật sự không đáng yêu chút nào.”
Hệ thống: “…”
Mới vừa nãy rõ ràng còn gọi là tiểu khả ái, kí chủ thực sự là người thích lật mặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Ly: Nam chính thật sự là tên thích lật bánh tráng.
Hệ thống: Kí chủ thật sự là người thích lật mặt.
Giang Trạm:… Chúng ta là một đôi trời sinh. Động phòng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!