Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 5


Edit: Mều

Xin lỗi mọi người vì đã để các thím chờ lâu. Vì mình bận thi và dạo này giới edit nhiều phốt, thêm Tấn Giang đang bị điều tra vì đồi trụy gì đó, mình nói chứ toàn cua đồng hoặc kéo rèm, thịt còn không có mà H đâu ra nên ém hàng hơi lâu. Giờ đăng tới chương 10 cho các thím đọc luôn.

Enjoy~

============

Chương 5

Sau khi ăn xong, Khương Ly lại dùng thời gian còn lại để nghiên cứu tính cách nhân vật.

Tuy một đêm không ngủ nhưng được cái thân thể này vẫn còn trẻ khỏe, chỉ cảm giác hơi uể oải một chút, nhưng da dẻ quá trắng khiến dưới hai mắt xuất hiện vầng thâm.

Trước thời gian ước định khoảng mười phút, Khương Ly nhận được điện thoại của Kỷ Thư nói rằng đối phương đã chờ cậu ở dưới lầu.

Kỷ Thư tự mình tới đón khiến Khương Ly hơi ngạc nhiên, mặc dù Giang Trạm đã đáp ứng cuộc giao dịch nhưng chuyện tự đưa đón này vốn không cần tới Kỷ Thư đến.

Nghi vấn của cậu nhanh chóng được giải đáp, Kỷ Thư nói Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc là hai nhân vật rất trọng yếu, đặc biệt là Liễu Truyền Đăng.

Liễu Truyền Đăng trong bộ phim chính là boss cuối sau màn, đất diễn của hắn ta chỉ đứng sau nam nữ chính, có thể nói là một trong những nhân vật mấu chốt. Mà nhân vật như thế vô cùng cần kỹ năng diễn xuất, không phải diễn viên nào cũng có thể đóng, ngoài ra đạo diễn Chu Tấn còn tự mình tới chọn diễn viên nên các ứng cử viên đều phải tự mình tới thử vai.

Cho nên lần này Khương Ly phải đi tới thử vai chứ không phải trực tiếp được chọn.

Kỷ Thư nói xong, hai người nhìn nhau vài giây.

Khương Ly nhớ tới tối ngày hôm trước Giang Trạm liên tục đáp ứng, sáng hôm sau còn nói nào là “Đoàn phim này là do tôi mời tới, cậu nói tôi dựa vào cái gì”, cậu lặng lẽ phun ra ba từ: “Tên lừa đảo…”

Mấy chữ “tên lừa đảo” khiến Kỷ Thư sợ hết hồn, cảm giác kịch bản hình như không đúng lắm, vội vàng giải thích: “Không phải ý này. Khương tiên sinh tuyệt đối đừng hiểu lầm. Chủ yếu là do tình huống hơi đặc biệt, dù không thông qua buổi thử vai, Giang tổng vẫn sẽ bồi thường cho ngài bằng cách khác. Sẽ không để ngài chịu thiệt, ngài ấy không phải tên lừa…”

“Được rồi, tôi biết, tôi hiểu mà.” Khương Ly ngắt lời Kỷ Thư, gật gật đầu, vẻ mặt ý “Tôi hiểu mà, thật ra là do hắn thân bất do kỷ mà thôi”.

Thế giới này có cả trăm triệu tổng tài tập đoàn mà sao lại lạc trôi một tên lừa đảo thế này, đây là do thiếu hụt đạo đức hay nghiệp quật?

Ngay thời điểm đó, ở trong phòng họp hội nghị công ty có một tổng-tài-lừa-đảo hắt hơi một cái.

Khương Ly tuy chỉ là nghĩ thầm trong bụng không nói ra nhưng ánh mắt lại nói lên hết điều đó, Kỷ Thư nghe ra được bên trong câu nói “Tôi hiểu được” là một loại cảm giác “Mặc dù đối với anh kim chủ rất thất vọng nhưng vẫn phải tỏ vẻ thấu hiểu”.

Khương tiên sinh thật sự là người hiểu chuyện, trong lòng Kỷ Thư lại tăng hảo cảm đối với Khương Ly thêm mấy phần, chủ động thay đổi đề tài: “Khương tiên sinh hôm nay kẻ mắt rất đẹp.”

Vừa nãy mới nhìn mặt cậu, Kỷ Thư đã thấy Khương Ly kẻ mắt không đậm, chỉ là tại khóe mắt hơi kéo dài ra một chút, đơn giản phác họa khiến cậu vốn ba phần liễm diễm nay trở nên càng yêu dị.

“À, chỉ vẽ tùy tiện vì nhân vật thôi.” Khương Ly cười cười, thật ra trong nhà nguyên thân không có bút kẻ mắt, đây là do cậu dùng bút chì đen thay thế thôi.

“Thì ra là vậy.” Kỷ Thư gật đầu, anh cũng đã đọc qua nguyên tác Trường Hà Lạc Nguyệt nên trang điểm như vầy càng phù hợp với Liễu Truyền Đăng.

Anh lấy từ băng ghế sau lấy mấy tập kịch bản thử vai đưa cho Khương Ly để cậu chọn một phần diễn thử: “Trên đường vẫn còn thời gian, ngài trước làm quen kịch bản một chút.”

“Cảm ơn, không cần gọi tôi là Khương tiên sinh đâu, cứ gọi là Khương Ly đi.” Khương Ly lấy tập ở giữa trong đống kịch bản đó.

Kỷ Thư đáp lại rồi không quấy rầy cậu nữa, khởi động xe lái tới địa điểm thử vai.

Lúc hai người tới, ở đại sảnh đã có rất nhiều người đang chờ đợi đứng thành nhiều hàng rất dài, đặc biệt là những nơi có nhân viên.

Khương Ly quan sát xung quanh, không ít diễn viên đứng xếp hàng chuẩn bị chờ nhân viên kêu tên.

Kỷ Thư nghĩ Khương Ly mới lần đầu tới thử vai, tri kỷ thăm hỏi: “Có cần tập qua để nhớ lời thoại không?”

“Không cần.” Trí nhớ Khương Ly vô cùng tốt, lời kịch không quá nhiều, trên đường tới đây cậu đã thuộc lòng, ngoài ra còn dành một đêm nghiên cứu nên cơ bản đã hiểu rõ hai nhân vật này rồi.

So với các phòng thử vai khác, gian phòng này không quá nhiều người, chỉ khoảng mười mấy người, trong đó còn có ba cặp sinh đôi.

Khương Ly đối với chuyện này không hề cảm thấy kỳ lạ.

Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc là cặp song sinh, tuy nói tính cách và khí chất khác nhau nhưng tướng mạo hoàn toàn giống nhau, hai nhân vật tuy giống mà khác như thế chẳng bằng để hai người sinh đôi diễn sẽ tốt hơn một người cân cả hai.

Hai người vừa tới nơi, cửa phòng thử vai vừa vặn mở ra, một đôi sinh đôi từ trong bước ra, trên mặt hai người đều là buồn bã, hiển nhiên là không thành công.

Sau khi bọn họ ra ngoài, một nhân viên nhìn thấy Kỷ Thư liền tiến lên chào hỏi, bởi vì đã sớm thông báo nên biết anh có dẫn người tới đây thử vai, không nói hai lời liễn dẫn người vào trong.

Khương Ly và Kỷ Thư bước vào để mấy người kia đứng nhìn nhau rồi nhỏ giọng bàn tán.

“Người kia là ai? Sao lại dám chen ngang như thế?” Một diễn viên lên tiếng hỏi.

“Có thấy cái người mặc áo sơ mi trắng kia không? Đó là tổng thư ký tập đoàn Giang thị, người kia thì chưa từng thấy, là diễn viên sao?” Một người khác cũng hiếu kỳ hỏi.

“Có thể khiến tổng thư ký Giang thị tự mình đưa tới thử vai thì có lai lịch như thế nào chứ?”

“Chẳng lẽ là bên trong có…”

Phòng thử vai vừa đóng cửa, Khương Ly không hề biết người bên ngoài đang nói cái gì, cậu vừa vào phòng đã cảm nhận được áp suất trong phòng hơi thấp.

Trước mặt người đàn ông để bảng tên “Chu Tấn” chính là đạo diễn đoàn phim.

Liên quan tới thông tin của Chu Tấn, tối qua Khương Ly có tra trên mạng một chút. Chu Tấn, 49 tuổi, là đạo diễn kim bài nổi danh.

Từ biểu cảm của ông hiện giờ liền biết buổi thử vai cho Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc không hề thuận lợi.

Kỷ Thư chào hỏi rồi thuận tiện giới thiệu Khương Ly.

Khương Ly gật đầu với từng người chào hỏi, thái độ kính trọng không nịnh nọt, không giống với các diễn viên khác, lúc chào hỏi còn thuận thế nâng đối phương một phen.

Lần đầu tiên Chu Tấn thấy Khương Ly, đập vào mặt ông là vẻ ngoài quá mức tinh xảo nhưng không không nữ tính, ban đầu có chút kinh ngạc nhưng rồi lại cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên. Có thể khiến cháu ngoại mình nói muốn vai diễn khẳng định bề ngoài không tệ.

Thân phận của Chu Tấn ngoại trừ là đạo diễn còn là cữu cữu Giang Trạm. Đối với chuyện muốn lấy vai diễn đưa cho Khương Ly là chuyện không thể, ông chỉ đồng ý cho Khương Ly một cơ hội thử vai.

Chu Tấn nói thẳng, nếu là nhân vật phổ thông khác, không ảnh hưởng tới đại cục thì dù đối phương không hề có kỹ năng diễn xuất thì ông có thể vì cháu ngoại mà nhắm mắt cho qua nhưng Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc là hai nhân vật ông không thể nhượng bộ vì nếu nới lỏng yêu cầu với hai vai diễn này thì hiệu quả bộ phim sẽ mất đi rất nhiều, trừ phi đổi đạo diễn, nếu không thì không thương lượng nữa.

Ông quan sát Khương Ly một phen, trước chưa đề cập tới kỹ năng nhưng ít nhất tướng mạo đã thỏa mãn, phù hợp với hình tượng đôi song sinh Liễu gia trong tưởng tượng của ông.

Vẻ ngoài xuất chúng của Liễu Truyền Đăng cùng Liễu Bạch Trúc ở trong nguyên tác được tác giả dành rất nhiều thời gian để miêu tả, dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp nhất tinh tế trau chuốt từng dòng, có nói là nhân vật đẹp nhất trong truyện cũng không quá.

Vì dựa vào nguyên tác, để có được cảm giác trực quan hoàn hảo nhất, thời điểm Chu Tấn lựa chọn diễn viên, điều kiện đầu tiên là vẻ ngoài phải đẹp! Đẹp tới mức nghiêng thành đổ vách! Đẹp tới điên đảo chúng sinh! Dù sao thì Liễu Truyền Đăng có thể bò lên tới chức Đông Hán đốc chủ thì không thể không có vẻ bề ngoài.

Đương nhiên, chỉ vẻ ngoài cũng không được, kỹ năng diễn xuất là trọng yếu nhất, hai thứ này thiếu một cũng không được. Nếu chỉ là tướng mạo thì giới giải trí này có không ít người thỏa mãn điều kiện, không tới nỗi tới khiến ông tuyển mãi cũng không được một người.

“Khương Ly phải không? Đã chuẩn bị xong chưa?”

Một người phụ nữ ở bên cạnh Chu Tấn lên tiếng hỏi, trước mặt cô để tên Hoàng Li Sanh, là người sản xuất phim cùng biên kịch.

“Chuẩn bị xong.” Khương Ly khẽ gật đầu, “Xin chào mọi người, lần thử vai này tôi sẽ diễn cảnh Liễu Truyền Đăng tàn sát cả nhà Thẩm gia và gặp lại Liễu Bạch Trúc.”

Cậu vừa nói xong, tất cả mọi người ở trong phòng đểu ngây người.

Trường Hà Lạc Nguyệt là một bộ tiểu thuyết cổ đại hư cấu, bối cảnh được lấy từ Nam triều năm thứ hai mươi mốt.

Liễu Truyền Đăng là trùm cuối của truyện, tuổi chỉ khoảng xấp xỉ hai mươi sáu nhưng thân phận lại là dưới một người trên vạn người, từ thái giám Ty Lễ Giám cho đến Đông Hán đốc chủ.

Trong sách có nhắc tới, gia cảnh Liễu Truyền Đăng bần hàn, phụ thân chết sớm, trưởng bối trong nhà chỉ còn mẫu thân, lúc bảy tuổi bị mẫu thân đưa vào cung, thụ cung hình, phân tới ngự thiện phòng. Năm mười một tuổi, vì tướng mạo đẹp đẽ nên bị thái giám tổng quản thu nhận, nhận hết tất cả giày vò cùng sỉ nhục, mấy lần suýt bỏ mạng.

Mấy năm đó, Liễu Truyền Đăng đã cảm nhận được sự dơ bẩn đáng ghê tởm của nơi hoàng cung vàng son này. Những lần ở giữa ranh giới sinh tử, hắn ta mới hiểu được tầm quan trọng của quyền lực, tính cách từ ngây thơ ngoan ngoãn dần trở nên âm lãnh, quái dị. Hắn ta khẩu phật tâm xà, thủ đoạn gian xảo, a dua nịnh hót, bỏ đá xuống giếng, tàn sát vô tội,… những việc mà trước kia hắn ta vô cùng xem thường nhưng giờ đây không gì không làm, lấy huyết lệ của chính mình cùng xương cốt của người khác làm bàn đạp, thậm chí cả thân thể của bản thân cũng có thể đưa ra làm cái giá để trao đổi lấy địa vị như ngày hôm nay.

Mà Liễu Bạch Trúc lại không giống vậy. Năm bảy tuổi Liễu Truyền Đăng bị đưa vào trong cung, Liễu mẫu dựa vào tiền bán con đưa Liễu Bạch Trúc đi học.

Liễu Bạch Trúc chính là lúc đi học quen biết nam chính. Nam chính là con trai của một trong tứ đại thế gia Mộ Dung gia, vì ở kinh thành gây họa nên bị bắt về nông thôn ở, hai đứa nhỏ vừa gặp mà đã như quen thân, nhanh chóng kết giao bằng hữu, có lần Liễu Bạch Trúc còn cứu nam chính suýt bị chết đuối vì chuột rút.

Hồi nhỏ được mẫu thân chăm sóc tận tình, sau khi mẫu thân mất lại được thế gia quyền quý thu làm nghĩa tử, Liễu Bạch Trúc không cần phải sầu lo cơm ăn áo mặc, vô ưu vô tư, cuộc sống trên núi cũng giản dị nên tính cách vẫn luôn hồn nhiên, hăng hái, thậm chí còn quên mất mình còn một người anh trai bị bán vào trong cung, mãi cho đến khi Mộ Dung gia truyền tin nói thiên hạ bị hoạn quan nắm quyền, tàn hại trung lương khiến triều đình đại loạn để hai người mau chóng quay về.

Lúc đó cái tên Liễu Truyền Đăng này mới lọt vào trí nhớ của Liễu Bạch Trúc, y cuối cùng cũng nhớ ra người kia chính là anh trai đã lâu không gặp của mình.

Mà Khương Ly chọn phân cảnh để thử vai chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau năm bảy tuổi bị chia cắt đó, Liễu Bạch Trúc chính mắt thấy Liễu Truyền Đăng đang giết hại cả một gia tộc.

Mỗi lần Chu Tấn tuyển diễn viên đều có thói quen là để ứng cử viên tự chọn kịch bản, ngoài ra còn chuẩn bị vài phần kịch bản khác, nếu biểu hiện không tệ thì rút thăm để diễn. Đây là thử thách năng lực ứng biến của diễn viên nhưng ông không ngờ trong điều kiện tự chọn kịch bản mà Khương Ly lại chọn phần này.

Đây là phân cảnh vô cùng khó, trong sách nói Liễu Truyền Đăng lúc còn đang làm tổng quản nội giám từng sai người thăm dò tin tức của Liễu mẫu và em trai, vẫn cho là hai người bị chết trong hỏa hoạn năm đó nhưng không nghĩ tới em trai mình sẽ trở thành con trai nuôi của Mộ Dung gia.

Người chọn kịch bản này chỉ có hai trường hợp, một là có bản lĩnh thật sự, biết cảnh này tuy khó nhưng có thể biểu hiện kỹ năng diễn xuất, hai là người không hiểu kịch bản một chút nào.

Khương Ly là người trước hai người sau vẫn chưa ai dám chắc. Mà khi cậu vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người cậu, ngay cả Chu Tấn vốn không ôm hy vọng gì với cậu cũng đột nhiên ngồi ngay ngắn lại.

– —

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Ly: Giang – lừa đảo – Trạm…

Giang Trạm: Anh không phải, anh không có!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN