Ngay khi Khương Ly nói hai chữ “Ông nội”, Khương Nhu Mễ gần như đáp lại ngay, nó quay sang kêu to với Trì Phóng hai tiếng.
Trì Phóng: “.
.
.”
Thấy sắc mặt Trì Phóng tối sầm ngay tức khắc, phản ứng quen thuộc này khiến Khương Ly bật cười, vội vàng vuốt lông cho hắn: “Mình giỡn thôi, cậu đừng để ý nhé.”
Dứt lời, cậu móc chiếc bật lửa từ trong túi ra trả hắn: “Đúng rồi, suýt quên không trả lại nó cho cậu.”
Nhờ phúc của Phùng Vũ, giờ Trì Phóng thấy bật lửa là nghĩ ngay tới mấy chữ “Hẹn giường”, suýt chút nữa không khỏi nghĩ linh tinh, hắn quên luôn phải tức giận, cũng quên luôn việc nhận lấy bật lửa.
Khương Ly thấy hắn đột nhiên ngẩn người, cậu cầm bật lửa quơ quơ trước mặt hắn: “Bật lửa của cậu nè.”
Hai chữ “Bật lửa” như thể công tắc bật cho Trì Phóng giật nảy người, buột miệng phun ra câu: “Không hẹn!”
“Sao cơ?” Khương Ly không hiểu nổi: “Không hẹn gì cơ?”
Trì Phóng bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Khương Ly, hắn mất tự nhiên hắng giọng ho một tiếng, thô bạo giật lấy bật lửa: “Gì cũng không hẹn!”
Khương Ly cẩn thận quan sát Trì Phóng một phen, đột nhiên đứng lên duỗi tay mân mê vành tai hắn.
Bị cậu thình lình chạm vào người khiến Trì Phóng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, che lấy vành tai rồi trừng mắt nhìn cậu: “Cậu làm gì thế?”
Phản ứng vừa ngây ngô vừa hốt hoảng của hắn khiến Khương Ly không nhịn được cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh, cố ý dí sát mặt Trì Phóng, biết rõ còn cố ý hỏi: “Sao lỗ tai cậu đỏ thế?”
Vành tai bị Khương Ly sờ càng thêm nóng, Trì Phóng xoa xoa tai, che che giấu giấu nói: “Nóng, cậu đừng dựa gần tôi thế.”
“Ồ.” Khương Ly dài giọng nói một tiếng, cũng không dò hỏi tới cùng mà đổi đề tài: “Hôm nay Phùng Vũ kể mình nghe, đây là chiếc bật lửa ông ngoại tặng cậu vào ngày sinh nhật, cậu sinh ngày 21 tháng 5 hả?’
“Ừm.” Trì Phóng cất bật lửa vào túi, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, mình chỉ đang nghĩ xem nên tặng gì vào năm sau thôi.” Khương Ly nhét Khương Nhu Mễ vào lòng hắn: “Mình đi nấu cơm, cậu chơi với con trai chút, xíu nữa nhớ gọi điện thoại mời ông ngoại về ăn cơm nhé.”
Dứt lời, Khương Ly quay người đi thẳng vào bếp.
Trì Phóng ôm Khương Nhu Mễ nhưng tâm trí lại đổ hết vào câu nói “Cậu chơi với con trai chút.” vừa nãy, câu này quả thực rất hàm súc, rốt cuộc ý Khương Ly là sao đây? Là con trai hắn hay con trai cậu ấy, cũng có thể là con trai của hai người bọn hắn.
.
.
“Phì phì phì! ! !” Nhận ra mình vừa nghĩ điều gì, Trì Phóng nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu rồi giương mắt nhìn về phía Khương Ly trong bếp.
Trong bếp, Khương Ly lấy túi đồ ăn thả xuống nước sơ chế.
Sau kỳ nghỉ hè, cậu đã cao thêm 2cm, hiện giờ là 1m75, người có hơi gầy nhưng nhìn thon thả chứ không hề giơ xương khó coi.
Trì Phóng cứ đứng đó nhìn cậu một hồi, cúi đầu liền thấy Khương Nhu Mễ đang ngẩng đầu lườm hắn.
Một người một mèo trợn mắt nhìn nhau, Trì Phóng trực tiếp ném nó xuống sofa, nói một câu “Nhóc tự chơi đi” rồi bước vào phòng bếp.
Khương Nhu Mễ: “.
.
.”
Tuy Trì Phóng không biết nấu cơm nhưng hắn vẫn có thể giúp rửa rau, hai người phân công làm việc, chẳng mấy mà đã xong bữa cơm chiều.
Ăn cơm xong ông ngoại lại xuống tầng dưới tìm hàng xóm chơi cờ, và vẫn như mọi khi, Khương Ly phụ đạo cho Trì Phóng.
Suốt kỳ nghỉ hè, Khương Ly không chỉ phụ đạo cho Trì Phóng môn tiếng Anh mà cậu còn dạy kiêm luôn Vật lý và Toán học.
“Câu này cậu tính sai rồi.” Khương Ly chỉ tờ đề Trì Phóng vừa làm: “Chỗ này.”
Tầm mắt Trì Phóng nhìn theo ngón tay Khương Ly, đầu ngón tay trắng nõn khiến hắn nhớ lại xúc cảm khi chạm phải nó lần trước, không khỏi thất thần một lúc lâu.
Với cái kiểu đang tập trung đột nhiên mất não của Trì Phóng, Khương Ly đã sớm tập mãi thành quen.
Bình thường cậu sẽ vỗ vai nhắc nhở hoặc kệ cho hắn tự hoàn hồn, nhưng hôm nay đã biết hắn chính là Giang Trạm rồi thì khỏi khách khí làm gì cho mệt nữa, trực tiếp cầm lấy một cuốn sách phang thẳng lên đầu hắn luôn.
Một gõ này của Khương Ly không nhẹ, Trì Phóng “Áu” một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu làm cái quái gì thế?”
“Mình làm gì ư?” Khương Ly chống tay đứng dậy, lại cúi đầu nhìn hắn: “Đầu óc cậu đang nghĩ gì thế, vừa rồi có nghe rõ mình đang nói gì không?’
Đầu óc đang nghĩ gì.
.
.
Nghĩ về tay cậu đấy.
Trì Phóng không dám nói câu này ra, đậu má quá xấu hổ, rõ ràng mới mấy hôm trước vừa cảnh cáo Khương Ly không được yêu hắn, nay chính hắn lại như trúng tà, đâu đâu cũng nghĩ tới bóng hình đối phương.
Thời gian còn lại Trì Phóng liên tục thất thần, may có hệ thống báo cho Khương Ly biết độ yêu thích đã lên tận 48%, sắp đạt tới mức người yêu rồi.
Biết nam sinh tuổi dậy thì mới yêu lắm chuyện rối rắm, chắc chắn giờ hắn đang rất hoang mang nên Khương Ly không làm khó nữa mà tuyên bố giờ học kết thúc.
“Hả?’
Trì Phóng đang thất thần, vừa nghe cậu cho nghỉ là cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện mới 8 giờ rưỡi tối: “Không phải còn nửa giờ nữa sao? Tan học sớm vậy hả?”
“Đừng nói nửa giờ, có cho cậu nửa ngày nữa thì cậu cũng không học thêm được gì nữa đâu.” Khương vừa nói vừa thu dọn sách vở, đột nhiên cậu bất ngờ hỏi Trì Phóng một câu: “Cậu.
.
.
đang yêu đương phải không?”
Trì Phóng không ngờ cậu đột nhiên hỏi câu này, hắn sửng sốt một hồi mới phản bác: “Sao có thể chứ?’
“Vậy cậu thích ai rồi hả? Nguyên buổi nay toàn thất thần không yên.” Khương Ly nhìn hắn, lại hóa anh em tốt vỗ vỗ vai Trì Phóng: “Nếu có chuyện gì cứ nói ra, để mình tới giúp cậu.”
Trì Phóng: “.
.
.” Cậu thì giúp cái rắm gì được, trong lòng cậu chỉ có mỗi học tập thôi.
Thấy hắn không nói nên lời, Khương Ly chần chừ hỏi: “Là.
.
.
Nam Âm?”
“Sao có thể?!” Trì Phóng nói, “Cậu đừng nghe tên Phùng Vũ mỏ rộng kia nói lung tung, tôi với cô ấy nửa phân quan hệ cũng không có.”
“Vậy là tốt rồi.” Khương Ly nhẹ nhàng thở phào một phen, cười với hắn một cái, trong mắt không che giấu nổi sự vui sướng.
Nụ cười của cậu khiến Trì Phóng váng hết cả đầu: “Hình như tôi không thích Nam Âm cậu rất vui.”
“Đương nhiên rồi.” Khương Ly gật đầu không chút do dự: “Cậu không thích bất kỳ ai thì mình càng vui.”
“Vì sao chứ?” Trì Phóng hỏi, trái tim hắn chợt đập loạn.
Khương Ly thản nhiên nói: “Vậy thì cậu có thể giống mình rồi, trong lòng chỉ có mỗi học tập thôi.”
Trì Phóng: “.
.
.” Đậu má tôi thua cậu rồi!
Tới lui chặn họng Trì Phóng hai lần, tâm trạng Khương Ly tốt hẳn lên, cậu phải quyết tâm trả thù cho những ngày mình không nhận ra Trì Phóng là Giang Trạm mới được.
Cậu ngày ngày đau khổ, còn hắn thì sao, không nhớ gì cả, ngày ngày vui sướng ăn chơi tưng bừng.
Nghĩ đến mà đớn, Khương Ly cậu phải bật mood hẹp hòi trị hắn một phen mới được.
Nếu anh đã nói không cần yêu anh, vậy thì chờ xem ai mới là người cười đến cuối cùng.
Đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin em ở bên anh đấy nhé!
Nghĩ tới đây, Khương Ly không nhịn được nhếch miệng cười thầm, nói với Trì Phóng: “Mai còn phải đi học, mình về trước nhé.”
Dứt lời, cậu đeo balo ra ngoài.
Trì Phóng theo sau, tiễn cậu ra cửa mới về phòng ngồi xuống, mở máy tính.
—— Đồng tính luyến ái.
Trì Phóng nhanh tay nhập mấy chữ này vào thanh tìm kiếm Baidu, ngay lập tức có vô vàn thông tin và hình ảnh về vấn đề này.
Trì Phóng biết sự tồn tại của đồng tính luyến ái nhưng hắn chưa bao giờ tìm hiểu về nó, vừa xem được vài thông tin là mày hắn đã nhăn lại thành một đống rồi.
Đọc một hồi, hắn tắt trang, bật điện thoại mở WeChat nhắn tin cho Phùng Vũ.
—— Trì Phóng: Gửi mấy tiểu thuyết em gái mày hay đọc cho tao.
Phùng Vũ có một em gái đang học cấp hai, theo như lời cậu ta kể thì em gái này là một hủ nữ siêu cấp đại thần.
Em gái này có thú vui sưu tầm những câu chuyện tình yêu không thể miêu tả giữa hai người đàn ông, tất cả những điều Phùng Vũ biết cũng nhờ em gái phổ cập khoa học cho cả.
Trước đây nghe Phùng Vũ phàn nàn về em gái cậu ta, Trì Phóng đều tai này ra tai kia, thật sự không ngờ sẽ có ngày hắn phải nhờ cô em này giúp đỡ.
Tin vừa gửi chưa được bao lâu, Phùng Vũ đã trả lời ngay.
—— Phong Phong Vũ Vũ: Đậu má, anh Trì mày mày mày mày bị hack nick à?!
Phong Phong Vũ Vũ đang gọi video cho bạn.
Trì Phóng từ chối nhận, lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
—— Trì Phóng: Hack em gái mày, nhanh lên!
—— Phong Phong Vũ Vũ: Cái giọng điệu này đúng của chính chủ không lẫn vào đâu được rồi.
Cơ mà anh Trì, mày muốn thể loại gì, em gái tao không có quá nhiều tiểu thuyết đâu.
—— Trì Phóng:.
.
.
.
.
.
.
.
Thể loại này.
—— Phong Phong Vũ Vũ:???
—— Phong Phong Vũ Vũ: Đậu má!! Thật à? Anh Trì nhà mày cháy vậy luôn hả?!
Phong Phong Vũ Vũ đang gọi video cho bạn.
Trì Phóng lại từ chối nhận thêm lần nữa.
—— Trì Phóng: Nói nhảm ít thôi, nhanh lên.
—— Phong Phong Vũ Vũ: Rồi rồi, đợi tao tí.
Ước chừng khoảng hai phút sau, Phùng Vũ gửi tới một bức ảnh, Trì Phóng thuận tay mở, thấy rõ thứ trên ảnh, gân xanh trên trán hắn bắt đầu giật giật.
Trên ảnh là một kệ chật kín sách, cái gì mà《 Cô Dâu Chạy Trốn: Vương gia phúc hắc đừng quá kiêu ngạo!》, 《 Gả vào hào môn: Cô vợ nhỏ của Nhị thiếu gia 》, 《 Cô dâu nghìn tỷ đột kích! 》, 《 Đế Vương Nuông Chiều 》 v.v.
.
.
.
Trì Phóng: “.
.
.”
Mấy tựa sách này nhìn mà buốt hết cả răng, đang định gửi tin nhắn thì hắn thấy Phùng Vũ gửi thêm một tấm ảnh nữa.
—— Phong Phong Vũ Vũ: Anh Trì, chưa hết đâu, tao nói mày nghe, đây mới là bảo bối thật sự của em gái tao này, quý lắm mới cho xem đấy nhá!
—— Phong Phong Vũ Vũ: Đúng rồi, tao đang vào trận, mày chơi game không?!
—— Trì Phóng: Không chơi, chuyện hôm nay giữ bí mật, nói lộ ra ngoài tao đánh chết cái đầu chó của mày.
—— Phong Phong Vũ Vũ: Biết rồi biết rồi, tao cút liền đây!
—— Trì Phóng: Ừm.
Trì Phóng mở ảnh ra xem, thấy nguyên một hàng truyện in hai chữ BL trên bìa.
BL, viết tắt của Boy’s Love, dịch sang nghĩa là tình yêu giữa hai người con trai.
Đây là những gì Trì Phóng vừa tìm, nói ngắn gọn chính là đồng tính luyến ái.
Trì Phóng nhớ tên một cuốn truyện, sau đó lên Baidu tìm kiếm một phen.
Thực tội nghiệp cho Trì Phóng, hắn chọn đúng một quyển truyện tranh 18+, nhìn cảnh hai người con trai làm tì.nh mà Trì Phóng muốn rớt nguyên tròng mắt xuống.
Đêm đó, quyển truyện này đã mở ra một thế giới mới cho Trì Phóng.
Đến lúc đi ngủ, thậm chí những tri thức mới được tiếp thu đã chui hẳn vào trong mộng Trì Phóng quậy một phen, quậy ra một màn không thể miêu tả ấy.
Trì Phóng thấy rõ người cùng mình trong mộng là ai thì kinh hãi giật mình tỉnh dậy, cảm giác dấp dính giữa ha.i chân khiến hắn thất thần không thôi.
Mộng tinh tuổi dậy thì là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng mơ mình làm với một người con trai thì rõ là không bình thường nữa rồi.
Trì Phóng dậy tắm rửa, gột sạch đống nhớp nháp trên người rồi thay quầ.n lót mới cho thoải mái.
Hắn vô lực ngã xuống giường, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, nhưng mới nhắm mắt là đầu óc lại tràn ngập hình bóng của Khương Ly.
.
.
Đậu má.
Trì Phóng bực bội day day trán, duỗi tay bật điện thoại, mở WeChat kéo Phùng Vũ thẳng vào danh sách đen.
——oOo——