Mới sáng sớm dậy Khương Ly đã nghe hệ thống thông báo độ yêu thích của Trì Phóng đạt thành tựu sơ cấp, trước mắt là 58%.
“Ngủ một giấc mà cũng có thể tăng 10%? Tối qua anh ấy làm cái quái gì vậy?” Khương Ly bật cười, giờ cậu không cần khống chế tiến độ theo đuổi nữa nên cũng chẳng cần quan tâm với việc tăng giảm của nó.
“Chúc mừng ký chủ thành công đạt thành tựu mới, hoàn thành một nửa nhiệm vụ chính, cậu có muốn mở ra xem hay không?” Hệ thống lên tiếng hỏi.
“Mở đi.”
Khương Ly vừa dứt lời, trước mặt đã xuất hiện chiếc máy tính bảng quen thuộc, mục thành tựu góc trên cùng bên phải đang nhấp nháy, cậu ấn mở.
【 Vật phẩm khen thưởng thành tựu yêu thích sơ cấp: Bộ sách Năm – Ba tổng hợp đề chính thức trong 5 năm và đề tham khảo tiêu biểu trong 3 năm gần nhất bản giới hạn.
】
Khương Ly: “.
.
.
”
Thế giới đầu tặng trang phục mèo tình thú, thế giới này lại tặng một bộ đề mô phỏng thi đại học.
Khương Ly cũng định tặng một bộ Năm – Ba cho Trì Phóng, không ngờ hệ thống đã chu đáo chuẩn bị sẵn.
Nhớ tới bộ trang phục tình nhân lần trước, cẩn thận ngẫm lại thì dường như mỗi lần khen thưởng đều rất đúng với nhu cầu lúc đó.
Sự trùng hợp ấy khiến Khương Ly vô cùng hoài nghi không biết trò chơi này phát hành ra để chuyên phục vụ cho nam chính hay không.
Nghĩ tới đây, Khương Ly hỏi hệ thống: “Tiểu Khả Ái, người sáng chế ra trò chơi này là cha đẻ nam chính đúng không?”
Hệ thống: “.
.
.
Khụ khụ, xin ký chủ nói năng cẩn thận.”
“Tùy tiện hỏi chút thôi.” Khương Ly cười nói, xoay người bước xuống giường.
Rửa mặt xong, Khương Ly đeo balo xuống nhà.
Cậu định ăn sáng ở tiệm bánh bao đầu hẻm rồi tới trường, mới tới đầu ngõ đã thấy một người cúi đầu nghịch điện thoại, chân chống xe đạp đứng ven đường.
Thiếu niên cao ráo mặc đồng phục học sinh nền trắng viền xanh, một chân đạp bàn đạp, một chân chấm đất chống xe, ánh nắng ban mai chiếu lên người hắn khiến khí chất cao ngạo thường ngày trông ôn hòa ấm áp hơn rất nhiều.
Tuy diện mạo Trì Phóng và Giang Trạm không hề giống nhau nhưng lúc này Khương Ly lại thấy mình như quay ngược thời gian trở về kiếp trước, thấy Giang Trạm dựa người vào xe đứng chờ cậu.
Sững người đứng nhìn vài phút, Khương Ly nhẹ nhàng vòng ra sau lưng Trì Phóng rồi nhẹ giọng hỏi hắn: “Sao cậu lại ở đây?”
Sau lưng đột ngột truyền tới một giọng nói, tay Trì Phóng run lên, vừa quay đầu đã thấy Khương Ly.
Mà thấy cậu thì những hình ảnh không tiện miêu tả trong giấc mơ đêm qua chẳng kịp đề phòng rót thẳng vào đầu khiến hắn trượt tay đánh rơi điện thoại.
Điện thoại “Cạnh” một tiếng rơi thẳng xuống đất, Khương Ly khom lưng định nhặt lên, song mới vừa cúi xuống chút đã nghe Trì Phóng vội la lên: “Đừng động, để tôi tự nhặt!”
Khương Ly: “.
.
.”
Trì Phóng nhanh chóng xuống xe, nhặt điện thoại cũng không thèm xem có rơi vỡ gì không đã vội nhét thẳng vào túi, nói với Khương Ly: “Sao cậu đi đường không có tiếng động thế?”
“Tại cậu mải chơi điện thoại nên không nghe được thì có.” Khương Ly nhận ra tai hắn có chút đỏ, kỳ quái hỏi: “Cậu làm gì mà căng thẳng thế? Tai đỏ hết rồi kìa.”
“Phơi nắng.” Trì Phóng kiếm đại cái cớ qua loa lấy lệ rồi đổi đề tài: “Sao cậu ra muộn thế? Tôi đứng chờ nửa ngày rồi.”
“Cậu đâu có nói với mình là cậu tới đây.” Khương Ly nói, lại chỉ chỉ cửa tiệm đầu hẻm: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
Đêm qua, sau khi bị mấy cảnh trong mơ dọa tỉnh thì Trì Phóng không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là lại mường tượng ra cảnh Khương Ly cười với hắn trong lớp hôm ấy.
Mới tưởng tượng là cả người đã nóng lên ngay, mà nóng lên thì sao ngủ cho nổi, cuối cùng hắn chỉ đành bật đèn chơi game xuyên đêm, rạng sáng là đạp xe tới đầu hẻm chờ Khương Ly ngay.
Cơ mà hắn đến có hơi sớm, đứng đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy Khương Ly ra.
“Đi ăn sáng rồi chúng ta cùng đến trường nha.” Khương Ly đề nghị, bây giờ còn sớm, ăn sáng xong rồi đến trường vẫn kịp.
“Ừm.” Trì Phóng không có ý kiến, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ: “Cậu cứ đi trước đi, tôi tìm chỗ đỗ xe đã.”
Khương Ly gật đầu, tới tiệm bán đồ ăn sáng trước.
Trì Phóng thấy cậu đi, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm lôi điện thoại ra tắt giao diện web truyện tranh, sau đó tìm một nơi đỗ xe rồi sang tiệm ăn.
Khương Ly gọi cháo, sủi cảo, bánh trứng và quẩy nóng.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
Suốt quãng thời gian ấy, tầm mắt Trì Phóng luôn không khống chế được mà dừng lại trên môi Khương Ly.
Nhìn cậu ăn, cánh môi lúc khép lúc mở khiến Trì Phóng vô cùng tò mò, chẳng biết nó có mềm mại ngọt ngào như trong mộng không nữa, hắn lại vô thức nhấp nhấp môi vài cái.
Trì Phóng vốn cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng đâu có ngờ mọi hành động của hắn đều lọt vào mắt Khương Ly, chẳng qua cậu làm bộ không biết mà thôi.
Mới qua một giấc mà độ yêu thích đã vượt quá 50%, hôm nay hành động của Trì Phóng lại vô cùng khác thường nên Khương Ly đoán tối qua hắn bị cái gì đó kí.ch thích chắc luôn.
Cậu biết nhưng cũng không hỏi rõ làm gì, kệ cho hắn bị kíc.h thích, sau này thứ khiến Trì Phóng kíc.h thích còn nhiều lắm, cho hắn cứ từ từ mà tận hưởng.
Ăn sáng xong, Trì Phóng chở Khương Ly đi học.
Sáng thứ hai có lễ chào cờ, lúc hai người vừa tới thì sân trường đã chật kín người.
Nam Âm đang chỉnh thứ tự từng người trong hàng, thấy hai người, cô giục họ nhanh chân về lớp.
Trì Phóng cao 1m87 đứng cuối, Khương Ly cao 1m75 không cao không thấp nên đứng giữa hàng.
Trì Phóng mới bước vào hàng, Phùng Vũ đứng cách hắn hai học sinh liều mạng vẫy vẫy tay, nhỏ giọng gọi: “Anh Trì!”
Phùng Vũ vừa kêu vừa chỉ chỉ điện thoại, Trì Phóng hiểu ý cậu ta nhưng cố tình làm ngơ, nhất quyết đứng thẳng lưng cực kỳ nghiêm túc.
“Anh Trì! ! ! WeChat!” Phùng Vũ gào lên.
Nam Âm cau mày bước tới trước mặt cậu ta, khẽ nhắc nhở: “Phùng Vũ, cậu còn gào lên nữa à? Nguyên một hàng có mỗi cậu là ồn ào nhất.”
Phùng Vũ: “.
.
.
Vâng thưa chị Nam.”
Sau khi kết thúc buổi lễ, Phùng Vũ nhanh chân chạy tới chặn đường Trì Phóng: “Anh Trì! Sáng tao gửi tin nhắn cho mày, sao hệ thống thông báo tao không phải là bạn của mày? Sao thế? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Trì Phóng vừa nghe Phùng Vũ nhắc tới chuyện này là nhớ ngay tới bộ BL nét căng không kiểm duyệt đêm qua, nhớ BL thì tâm trí lại phải bay đến chỗ Khương Ly.
Mới ngẩng đầu lên đã thấy cậu đang nói chuyện với Từ Hạo Văn.
Thấy hai người ngày càng sát gần nhau, Trì Phóng bĩu môi, hắn có chút không vui.
“Anh Trì!”
Thấy Trì Phóng không để ý tới mình, Phùng Vũ đẩy hắn: “Mày dám làm lơ lời tao nói? Sao sáng nay tao gọi điện mà mày không thèm nghe thế! ! ?”
Cuối cùng Trì Phóng mới chịu thu hồi ánh mắt, thuận miệng nói: “Không để ý.”
“Vậy chuyện WeChat là như nào? Sao mày chặn tao?”
“Bị hack nick.”
“Bị hack nick thật à? Tao biết ngay!”
Đêm qua Trì Phóng đòi đọc tiểu thuyết là Phùng Vũ đã ngờ ngợ hắn bị hack nick rồi, có điều lúc ấy giọng điệu hacker rất giống Trì Phóng, chính cậu ta cũng vội chơi game nên không hề để ý, ai ngờ sáng nay mới nhắn tin đã có thông báo Trì Phóng chặn cậu ta rồi!
Phùng Vũ cậu và Trì Phóng là anh em chung một cái quần cơ mà, ngoại trừ trường hợp WeChat bị hack ra thì cậu tuyệt đối không tin có chuyện Trì Phóng chặn mình!
“Vậy mày mau kết bạn lại đi.” Phùng Vũ thúc giục, từ sáng tới giờ cậu ta đã liên tục gửi lời mời kết bạn muốn điên luôn rồi.
Trì Phóng mở WeChat, chấp nhận lời mời kết bạn của Phùng Vũ.
Mắt thấy sắp vào giờ, chuyện kết bạn cũng đã xong, Phùng Vũ đang định về chỗ, mới đi hai bước đã nghe Trì Phóng gọi: “Từ từ.”
Phùng Vũ: “Hả?”
Trì Phóng gãi gãi mũi, hạ giọng hỏi: “Đem mấy quyển hôm qua mày chụp trong ảnh cho tao mượn với.”
“.
.
.”
Phùng Vũ chớp chớp mắt, mặt cậu ta đần hẳn đi một tông: “Hả? Không phải mày bị hack nick sao?”
Trì Phóng: “.
.
.” Bất cẩn rồi.
Ước chừng vài giây sau, đầu óc Phùng Vũ cuối cùng cũng chịu linh hoạt lên chút, cậu ta “đậu móa” một câu rồi chộp tay Trì Phóng lắc lấy lắc để: “Hôm qua thật sự là mày hả anh Trì? Má ơi! Mày thế mà lại đọc đam.
.
.”
Tiếng hú của Phùng Vũ thu hút mọi sự chú ý xung quanh đó, ngay cả người đứng xa nhất cũng liếc về đây, cũng may Trì Phóng nhanh nhẹn lao lên bịt miệng cậu ta, gằn giọng đe dọa: “Câm ngay cái miệng thối của mày lại!”
“Ưm.
.
.
ư! ! !” Phùng Vũ bị bịt miệng không nói được nhưng ánh mắt đã tỏ rõ rằng cậu ta rất sợ hãi, khoa chân múa tay xin tha.
Khương Ly thấy vậy, cho rằng hai người có xích mích nên lại gần: “Các cậu có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Trì Phóng thản nhiên buông Phùng Vũ ra, mới được tha mà cậu ta đã mồm mép tép nhảy ngay: “Khương Ly, tôi kể cậu nghe, anh Trì thế mà lại là một hủ.
.
.
Áu! !”
Từ “hủ nam” còn chưa kịp phun ra đã bị Trì Phóng hung hăng dẫm lên chân cho một phát.
Trì Phóng di chân nghiến hai phát, mỉm cười với Phùng Vũ, lại âm trầm nhắc nhở: “Ngu ngốc luôn chết vì nói nhiều đấy, biết không?”
Khương Ly: “? ? ?”
Phùng Vũ khóc không ra nước mắt xua xua tay, lúc này Trì Phóng mới chịu rút chân về tha cho cậu ta.
Phùng Vũ thân tàn mà chí không tàn lết về chỗ mình, cậu ta úp mặt xuống giả chết, mãi không nhúc nhích gì.
“Vừa rồi cậu ấy định nói gì vậy?” Khương Ly nhìn Phùng Vũ, thắc mắc hỏi Trì Phóng.
“Nói bậy nói bạ thôi, không cần để ý tới tên đó.” Trì Phóng đứng dậy đợi Khương Ly vào chỗ mới ngồi xuống, hắn làm bộ lơ đãng hỏi: “Vừa rồi cậu nói gì với Từ Hạo Văn thế?”
“Không có gì, trao đổi chuyện học tập thôi.” Khương Ly thuận miệng nói, rút sách ra chuẩn bị vào tiết.
Trì Phóng: “.
.
.” Lại là học tập.
Hai tiết đầu sẽ do cô chủ nhiệm Trương Linh đứng lớp, trong suốt giờ học, Phùng Vũ liên tục gửi tin nhắn cho Trì Phóng, hỏi hắn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Mới đầu Trì Phóng định làm lơ, sau thấy phiền thực sự nên thẳng tay kéo Phùng Vũ vào danh sách đen thêm lần nữa luôn.
—— Trì Phóng đã bật xác minh bạn bè và hiện bạn chưa phải là bạn của anh/cô ấy.
Vui lòng gửi lời mời kết bạn và chỉ có thể trò chuyện sau khi xác minh xong.
Phùng Vũ: “.
.
.”
Phùng Vũ lén nhìn về phía Trì Phóng.
Lúc này Trì Phóng đang rất tập trung nhìn bảng đen như thể học hành chăm chỉ lắm, nhưng thực ra tay hắn đang thò ra giơ ngón giữa về phía Phùng Vũ.
Phùng Vũ: “.
.
.
.
.
.”
Phùng Vũ cúi đầu nhanh tay xé giấy viết gì đó, tranh thủ lúc cô Trương viết bảng thì vo lại ném sang chỗ Trì Phóng.
Do quá vội nên Phùng Vũ không kiểm soát lực ném, cục giấy vẽ một đường cong trên không trung rồi đáp thẳng xuống đầu một bạn học, sau đó lại nảy xuống đất.
Một màn này tình cờ bị cô Trương xoay người lại bắt gặp.
Trương Linh rất coi trọng kỷ luật trong lớp, cảnh này khiến khuôn mặt lạnh lùng này càng thêm nghiêm túc, cô bước nhanh xuống bục giảng nhặt cục giấy kia lên.
Phùng Vũ thấy cô mở cục giấy kia ra, nhớ những gì mình vừa viết thì hoảng hồn bụm miệng cắm mặt xuống bàn, cậu ta muốn chết luôn rồi!
Trương Linh mở tờ giấy ra xem, đọc nội dung bên trên, khóe miệng cô giật giật đôi chút rồi chậm rãi đọc thành tiếng: “Anh Trì, thêm bạn tốt, tao không chỉ có truyện tranh 18+ mà còn có phim cho mày xem đấy.”
Cô vừa đọc xong, cả lớp vốn yên tĩnh bỗng cười ồ lên.
“Yên lặng!”
Trương Linh lạnh mặt khiển trách một phen, sau đó quay người nhìn Trì Phóng, đưa tờ giấy kia cho hắn: “Nào nào, bạn học Trì Phóng nói cô nghe nào, muốn xem phim gì cơ?”
Trì Phóng: “.
.
.”
Phùng Vũ, tao đậu móa mày! ! ! ! ! !
——oOo——