Trì Phóng nhớ trước đây Phùng Vũ từng hỏi Khương Ly có thích Từ Hạo Văn hay không, Khương Ly đã khẳng định chắc nịch rằng đó chỉ là lòng ngưỡng mộ, cậu chỉ muốn trở thành một người như Từ Hạo Văn mà thôi.
Hắn cũng nhớ rõ Khương Ly nói trong lòng cậu ấy chỉ có học tập, sẽ không yêu đương với bất kỳ ai.
Đối với những lời Khương Ly nói, Trì Phóng thực sự không hề hoài nghi, bởi hắn cảm thấy cậu không cần phải lừa hắn.
Như lời Khương Ly nói, nếu cậu ấy thực sự không thích Từ Hạo Văn thì vô cùng tốt, hiện tại trong lòng chỉ có học tập cũng không sao cả, hắn có thể đưa cậu núp dưới cánh chim của hắn, sẽ bảo vệ cậu không cho người khác xúc phạm tới nữa, rồi từ từ tấn công cho tới khi trái tim cậu có một vị trí dành riêng cho hắn mới thôi.
Trì Phóng đã lên kế hoạch kỹ càng tới vậy rồi, chẳng ngờ hôm nay lại tòi đâu ra một bức vẽ chân dung.
Bức chân dung vẽ Từ Hạo Văn vô cùng tinh tế, tỉ mỉ tới từng sợi tóc, ngay cả nét mặt cũng vô cùng sống động như thể người thật đang hiện hữu trên trang giấy.
Ngay cả hắn là người đứng xem cũng có thể cảm nhận biết bao tâm tư người họa sĩ bỏ ra trong từng nét vẽ.
Chỉ vừa nhìn vào bức vẽ là Trì Phóng đã tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của Khương Ly khi dựa người vào bàn tỉ mẩn tô từng nét bút.
Nghĩ tới đây, một cảm xúc ghen tức không thể khống chế ùn lên như sóng thủy cuối chiều lấp kín tâm trí hắn, tay cầm sách bài tập chậm rãi siết chặt, tờ giấy trắng bị hắn vò nát trong tay.
Nếu có máy hủy tài liệu ở đây, nhất định hắn sẽ không chút ngần ngại mà tống thẳng quyển sách này vào.
“Trì Phóng.”
Bỗng đâu Khương Ly bước vào phòng: “Cậu đang làm gì thế? Trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?”
Giọng nói của cậu khiến lực tay của Trì Phóng buông lỏng đôi chút, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Ly.
Trong phòng không đủ sáng, Trì Phóng đứng ngay chỗ giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Khương Ly không rõ vẻ mặt của hắn nhưng cảm giác khí chất của hắn không đúng lắm, đến gần mới phát hiện sắc mặt của hắn rất xấu, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu còn có chút u ám tối tăm.
“Cậu sao thế?” Khương Ly không rõ nguyên do, rõ ràng vừa rồi còn tốt lắm cơ mà: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Vẽ không tồi.” Trì Phóng ném sách bài tập cho hắn, âm dương quái khí hỏi: “Trong lòng chỉ có học tập chó má gì chứ, trong lòng có người học tập giỏi mới đúng, phải không?”
Khương Ly bắt được sách bài tập, cúi đầu nhìn: “Cái gì.
.
.”
Câu đang nói dở chợt nghẹn trong cổ họng, Khương Ly thấy bức chân dung vẽ Từ Hạo Văn tức khắc hiểu ra ngay lý do vì sao khiến Trì Phóng đột nhiên khác thường, hóa ra là do đang ghen.
Ở thế giới trước, Giang Trạm rất tức giận vì Trương Tử Dương, đến thế giới này bạn học Trì Phóng lại phải ăn dấm mệt vì Từ Hạo Văn rồi.
Cuối cùng, dù có thay đổi ngoại hình tới mức nào đi chăng nữa thì chung quy vẫn về một mối, vẫn là người đó không chút thay đổi.
Tính tình Trì Phóng cũng chẳng khá hơn Giang Trạm là bao, trên giường cầm thú, xuống giường ấy à, chỉ vì một bức chân dung mà tự mình uống nguyên lu dấm to oành.
Nghĩ đến thực sự rất buồn cười!
Khương Ly thật sự không kìm chế nổi, vô tình bật cười thành tiếng.
Ngay cả hệ thống cũng phải thì thầm nhắc khéo: “Ký chủ đại nhân thấy không, anh Trì khi ghen giống Giang tổng thật đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Khương Ly vui vẻ đáp.
Nghe thấy tiếng cười của Khương Ly, Trì Phóng phát hiện dường như tâm trạng cậu vô cùng tốt, sắc mặt lại càng kém hơn: “Cậu cười cái rắm gì?”
“Mình cười cậu đó.” Khương Ly tiện tay ném quyển sách sang một bên, cười nói: “Đã là đồ từ bao giờ rồi, cậu quan tâm đến nó làm gì?”
Nếu không phải trên bức vẽ có ghi ngày tháng, Khương Ly quả thực không biết nguyên chủ đã vẽ nó từ khi nào.
Nguyên chủ vô cùng yêu sạch sẽ, phòng tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng, sách trên giá được sắp xếp theo cấp lớp, sách bài tập hoàn thành hay chưa hoàn thành cũng được xếp riêng ra từng loại.
Những quyển bài tập đã hoàn thành Khương Ly chưa từng động qua, đương nhiên không biết trong có bức chân dung như thế, thậm chí cậu còn định dọn phòng xem có sót lại thứ gì không, chẳng ngờ Trì Phóng đã giành trước một bước mà phát hiện ra nó.
“Ngày 25 tháng 11 năm 2029, trên đó viết ngày rõ ràng rồi?” Trì Phóng hừ lạnh một tiếng: “Vẽ tỉ mỉ như thế tốn không ít công phu nhỉ? Sao không gửi đi, hay tôi gửi hộ cậu nhé?”
“Sao nghe mấy lời này chua thế?” Khương Ly nhăn mũi, đi vòng quanh hắn ngửi ngửi: “Mùi chua lắm rồi, hũ dấm ngâm 82 năm bị cậu đánh đổ hả?”
Lời trêu chọc đầy ý vị này khiến Trì Phóng chợt có cảm xúc khác lạ: “Nói bậy cái gì đó?”
“Mình nói sai hả?” Khương Ly giả bộ kinh ngạc, cầm sách bài tập quơ quơ trước mặt hắn: “Cậu đây không phải đang uống dấm hả?”
Trì Phóng bị Khương Ly nói trúng tim đen, hơn nữa vừa rồi còn bị cậu lừa nên hắn rất không vui.
Lúc này vì tức giận nên đầu óc Trì Phóng nóng lên, chỉ cảm thấy quyển sách trước mắt chướng mắt cực kỳ, không chút nghĩ ngợi đã gạt phắt ra: “Mẹ nó ai ghen chứ? Cậu đừng có tự mình đa tình.
Tôi ghét nhất là đồng tính luyến ái, cậu yêu ai thì yêu, đừng yêu tôi là được.”
Động tác của Trì Phóng rất mạnh, sách bài tập trực tiếp văng xuống đất, Khương Ly không ngờ hắn sẽ phản ứng lớn tới vậy, hai tay nhũn ra giữa không trung, cậu ngây người, đôi mắt mở to ngơ ngẩn nhìn Trì Phóng, môi mấp máy: “Ghét nhất.
.
.
là đồng tính luyến ái?”
“.
.
.”
Trì Phóng vừa dứt lời là hối hận ngay, ghét nhất đồng tính luyến ái chó má gì chứ, chính hắn đã cong thành cái ghim kẹp giấy luôn rồi, có tư cách nói người khác chắc?
Đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Ly rõ ràng bị tổn thương bởi những lời bộp chộp vừa nãy, Trì Phóng càng hối hận không thôi, hé miệng định giải thích: “Tôi.
.
.”
“Mình xin lỗi.”
Khương Ly đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời hắn nói.
Ngoại trừ những ngày đầu vừa quen biết nhau Khương Ly luôn liên tục xin lỗi thì sau khi hai người chơi thân, Trì Phóng lâu lắm không nghe lại ba chữ này rồi.
Hôm nay đột nhiên nghe được, Trì Phóng không khỏi sửng sốt: “Cậu xin lỗi cái gì?”
“Mình không biết cậu lại ghét mình tới vậy, gần đây ngày nào cũng tới nhà cậu, phỏng chừng cậu đã sớm không chịu nổi.” Khương Ly khẽ nói, cậu hơi cúi đầu, đem khuôn mặt giấu đi không để cho Trì Phóng thấy.
“Tôi không có ý này, cậu đừng ngốc thế.
.
.”
“Mình hiểu ý cậu, cậu không cần miễn cưỡng vậy đâu.” Khương Ly cắt ngang lời hắn nói, cậu hơi nhích sang một bên, làm ra tư thế như thể tiễn khách: “Hôm nay phiền cậu rồi, lát nữa mình còn có việc, không tiếp cậu nữa.”
Trì Phóng: “.
.
.”
Gia cảnh Trì Phóng giàu có, lại là con một trong nhà, từ nhỏ có thể nói hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lớn lên thì bạn bè xung quanh ai cũng phải coi hắn là trung tâm, muốn gì được đó.
Tất cả đều rất bình thường cho tới khi gặp được Khương Ly, hắn chỉ nói sai một câu thôi đã không còn cơ hội giải thích nào rồi, thậm chí còn dám đuổi hắn thẳng cổ?
Nghĩ tới đây, Trì Phóng lại tức giận, không nói hai lời liền rời khỏi nhà Khương Ly ngay.
Trì Phóng đi rồi, Khương Ly cúi người nhặt quyển sách bài tập lên, cậu phủi bụi rồi đặt nó về vị trí cũ.
Đây là đồ của nguyên chủ, mặc cho Trì Phóng có ghét bỏ tới cỡ nào thì Trì Phóng và cậu cũng không có tư cách xử lý.
“Ký chủ đại nhân, cứ để hắn trực tiếp đi như vậy sao? Thực sự không có vấn đề gì hả?” Hệ thống lên tiếng hỏi.
“Thì sao chứ?” Khương Ly nói.
“Độ yêu thích.
.
.”
“Yên tâm đi, không tuột đâu.” Khương Ly cười nói, trong giọng nói lộ ra vẻ chắc chắn không chút che giấu: “Chúng ta phải bơm thêm tý thuốc k.ích thích cho anh ấy mới được.”
Hệ thống: “Thuốc k.ích thích? ? ?”
Khương Ly cười mà không nói.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bên kia, Trì Phóng tức nghẹn đi tới quán net xả stress, đánh liên tục hai tiếng cho tới giờ phụ đạo của Khương Ly mới về nhà.
Trên đường về, Trì Phóng nghĩ thầm, nếu lát nữa Khương Ly qua đây, hẳn là hắn sẽ nhượng bộ mà tha thứ cho cậu ấy, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ở chung thế nào thì vẫn thế ấy, trăm năm hòa hợp.
Không ngờ vừa về tới nhà, ông ngoại đã thông báo Khương Ly vừa gọi điện thoại bảo sắp tới sẽ bận việc, không rảnh phụ đạo cho Trì Phóng nữa.
Trì Phóng không ngờ thậm chí Khương Ly còn không thèm gọi điện thoại cho hắn, cả khuôn mặt tối sầm lại: “Cậu ấy không tới?”
“Đúng vậy, đứa nhỏ này lại đi làm thêm bên ngoài rồi hả?” Ông ngoại lo lắng hỏi: “Vừa đi học vừa đi làm, chẳng biết có kham nổi hay không đây.”
Trì Phóng chưa từng nghe Khương Ly đề cập tới chuyện muốn đi làm thêm, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Làm thêm? Vội đi vẽ tranh thì có.”
Ông ngoại: “Con lẩm bà lẩm bẩm gì thế?”
“Không có gì, con về ngủ đây.” Trì Phóng về phòng, làm như không thấy chuyện Khương Nhu Mễ hiếm lắm mới chủ động theo chân một lần, “Rầm” một tiếng nhốt nó ngoài cửa.
Khương Nhu Mễ: “.
.
.” Điên rồi điên rồi.
Hai ngày cuối tuần, Khương Ly đều không tới dạy phụ đạo cho Trì Phóng, thậm chí cũng không tới vuốt ve Khương Nhu Mễ luôn.
Một người đã hình thành thói quen ở chung với Khương Ly như Trì Phóng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hắn thử học tập vào đúng giờ phụ đạo như ngày thường, nhưng chẳng được chữ nào vào đầu.
Không ai thúc giục hắn học thuộc từ mới, sau hai phút, Trì Phóng đầu váng mắt hoa, cuối cùng không chịu nổi nữa mà quăng sách sang một bên.
Thậm chí những trò chơi ngày thường Trì Phóng mê mẩn lúc này cũng không gây nổi hứng thú cho hắn nữa.
Rõ ràng chưa từng yêu đương với Khương Ly nhưng lại có cảm giác như thể vừa chia tay, mà chính hắn là người bị đá mới bực mình chứ, con mẹ nó khó chịu thật đấy!
Vất vả lắm mới chờ tới thứ hai, Trì Phóng vừa đạp xe tới trường vừa miên man nghĩ sau hai ngày chắc hẳn Khương Ly đã nguôi giận rồi, nếu chưa nguôi, cùng lắm thì hắn tới dỗ cậu một phen.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Trì Phóng chạy một mạch vào lớp, thấy người nằm vùi trên bàn thì vui vẻ bước vào, không ngờ người nằm bò ấy lại chẳng phải Khương Ly.
“Ây.” Trì Phóng gõ gõ bàn, dựng người ngồi chỗ Khương Ly dậy: “Tỉnh tỉnh.”
Đối phương gãi gãi ót, nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu dậy, chợt thấy Trì Phóng đang sưng sỉa đứng đó, lập tức tỉnh ngủ, vội vàng đứng dậy khỏi ghế: “Anh.
.
.
anh Trì, chào buổi sáng!”
“Sao cậu lại ngồi đây?” Trì Phóng cau mày, giọng điệu có chút hung hăng: “Khương Ly đâu?”
“Giáo viên kêu tôi ngồi đây.” Đối phương sợ hắn cáu nên vội vàng giải thích: “Khương Ly tìm cô Trương xin đổi chỗ, bây giờ cậu ấy đang ngồi bên kia kìa.”
Nói rồi, đối phương chỉ cho hắn, Trì Phóng dõi mắt theo thấy Khương Ly ngồi vị trí ngay trước mặt Từ Hạo Văn, lúc này đang ngoái lại nói gì đó với Từ Hạo Văn, cười cười nói nói đến là vui vẻ.
Trì Phóng: “.
.
.”
Một lời không hợp liền đòi đổi chỗ, xem như cậu giỏi.
——oOo——