Trì Phóng nhìn chằm chằm về phía Khương Ly, tay hắn siết chặt tới mức khớp xương nổi lên, bạn cùng bàn mới sợ hãi co rúm người, vội vàng thu dọn sách vở định ù té chạy: “Thực xin lỗi anh Trì, tôi đi ngay đây!”
“Đi cái gì?”
Trì Phóng quay đầu nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Ngồi yên ở đây cho ông, cấm nhúc nhích!”
“.
.
.
Vâng, vâng anh Trì.”
Trì Phóng kéo ghế ngồi xuống, động tác quá mạnh làm lưng ghế va vào bàn đằng sau kêu “Rầm” một tiếng khiến mọi sự chú ý nhốn nháo dồn về phía hắn.
Khương Ly liếc mắt nhìn về phía này, Trì Phóng cũng lạnh lùng nhìn cậu một cái, chẳng ngờ cậu lại thản nhiên xoay người nhìn lên bảng đen.
Trì Phóng nhìn chằm chằm gáy Khương Ly một hồi, sắc mặt âm trầm sắp chảy cả nước.
Cái bản mặt than của hắn thành công dọa bạn cùng bàn sợ tới mức ép dí người vào tường, huhuhuhuhu Trì Phóng điên tiết trút giận lên bạn cùng bàn thì cậu ta chết mất.
Phùng Vũ hôm nay dậy muộn, suýt chút nữa là trễ học.
May cho cậu ta, bước được vào lớp thì vừa đúng lúc chuông vang lên, Phùng Vũ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, đi về chỗ ngồi: “Đậu má may không đến trễ, suýt thì làm xấu thành tích lớp chúng ta rồi.
.
.
Áu!”
Phùng Vũ nhận ra bạn cùng bàn của Trì Phóng đã đổi người, còn Khương Ly thì sang ngồi cạnh Từ Hạo Văn.
Cậu ta đang muốn lại gần hỏi chuyện Trì Phóng nhưng giáo viên đã bước vào.
Hết tiết một, Phùng Vũ không đợi nổi nữa mà tới hỏi Trì Phóng xem chuyện quái gì đang xảy ra thế này, tại sao Khương Ly đột nhiên đổi chỗ ngồi.
“Hỏi tao làm gì, liên quan gì tới tao?” Trì Phóng đẩy cậu ta ra, tay đút túi bước nhanh ra khỏi phòng.
Phùng Vũ kêu to một tiếng: “Anh Trì, đợi tao với” rồi đuổi theo Trì Phóng.
Khương Ly ngồi một chỗ chuẩn bị bài, hệ thống có chút lo lắng với Trì Phóng: “Ký chủ đại nhân à, chuyện này thật sự không sao chứ?”
“Đừng lo lắng.” Khương Ly lắc đầu, thấp giọng nói, “Không thể lúc nào cũng phải dỗ hắn được.”
Ngay cả những lời đó lỡ nói trong lúc Trì Phóng mất bình tĩnh thì cậu cũng không thể nhượng bộ trước những câu thiếu tôn trọng người khác thế như được.
Vốn nguyên chủ bị bạo lực học đường xưa nay, dù là lời nói hay hành động thì đều dễ khiến cậu ấy tổn thương, may mà ý chí còn kiên định, nếu không có lẽ nguyên chủ đã sớm từ bỏ sinh mệnh rồi.
Khương Ly không muốn dung túng Trì Phóng trở thành một người không biết lý lẽ như vậy, cậu có thể dỗ dành hắn nhưng không thể chiều người tới mức vô pháp vô thiên.
Ngoài hành lang, Trì Phóng dựa người vào lan can, tay nghịch bật lửa, cứ mở ra rồi đóng lại không ngừng.
Phùng Vũ chơi thân với Trì Phóng từ nhỏ, nhìn tốc độ chơi bật lửa của hắn là biết giờ hắn đang rất khó chịu: “Anh Trì, trưa nay đi net chơi nhá? Chúng ta chơi chết bọn nó luôn, đánh cho bọn nó không còn quần mặc về thì thôi!”
“Không đi.” Trì Phóng cúi đầu, không hề hứng thú với đề nghị của cậu ta.
“Hay trượt băng? Sân trượt băng gần đây vừa mở rộng, chúng ta thử xem?”
“Nhạt nhẽo.”
“Chúng ta đi bơi nha? Gần nhà dì tao mới mở một bể bơi đó.”
“Không đi.”
“Vậy chúng ta đi tìm Khương Ly nhá.”
“.
.
.”
Trì Phóng dừng tay, ngẩng đầu thoáng nhìn vào phòng học, thấy Khương Ly liên tục bị người ta vây quanh, đó đó, mới đó lại có thêm hai nữ sinh nữa tới hỏi bài.
Mới khai giảng được một tuần thôi mà ngày nào Khương Ly cũng đầy kín người vây quanh, thái độ của giáo viên đối với cậu cũng khác biệt hoàn toàn.
Sự thật chứng minh rằng hắn không phải người duy nhất thấy Khương Ly đang dần tốt lên.
Phùng Vũ chú ý tới ánh mắt của Trì Phóng, sờ sờ cằm: “Hey anh Trì, rốt cuộc hai người có chuyện gì vậy? Cãi nhau à?”
Trì Phóng: “Mày hỏi nhiều thế? Không phải việc của mày.”
“Này này, lời anh Trì nhà mày nói tao không đồng ý đâu nhá.” Phùng Vũ chính trực nói: “Hai người chúng mày đều là anh em của tao, tao nhất định phải quan tâm tới chuyện tình cảm của chúng mày chứ.”
“Chuyện tình cảm?”
“Khụ, nói sai rồi nói sai rồi, là tình bạn tốt.” Phùng Vũ cười nói: “Nhưng mà, nói thật nhé, chúng mày đẹp đôi lắm đấy.”
Trì Phóng: “.
.
.”
“Nhiều lúc cùng ra ngoài chơi với chúng mày, tao cứ có cảm giác tao là người thứ ba.
Nói thế nào nhở, một bộ phim tình cảm có hai chúng mày là nhân vật chính, tao ở giữa thành thứ đồ thủy tinh cắm điện là sáng ấy.”
“.
.
.”
“Nếu không phải quen mày lâu như vậy, biết mày là thẳng nam sắt thép, khéo tao còn nghĩ hai người chúng mày đang yêu đương ấy chứ.”
“.
.
.”
Trì Phóng trầm mặc chớp mắt một cái, mắng: “Đồ ngốc.”
“Anh Trì, sao mày lại chửi tao? Quả thực nói thật là việc siêu khó luôn đấy.” Phùng Vũ lắc đầu thở dài.
“Ừ, mắng mày đấy.” Trì Phóng nhét bật lửa vào túi, xoay người về phòng học.
Nguyên một buổi sáng Trì Phóng chỉ tập trung ngắm Khương Ly, cậu nhìn bảng đen, hắn nhìn cậu.
Cứ nhìn như vậy suốt bốn tiết nhưng Khương Ly vẫn chỉ nghiêm túc nghe giảng, hết tiết thì tập trung làm bài mà không hề quay lại nhìn hắn lần nào.
Tình trạng này khiến Trì Phóng vô cùng bực bội, bị người mình thích cho ăn bơ như có tảng đá đè nặng lồng ngực hắn, thở ra không được mà hít vào cũng chẳng xong.
Bởi vậy, sắc mặt hắn cực kỳ không tốt.
Bạn cùng bàn quan sát đủ mọi cung bậc cảm xúc của Trì Phóng, nguyên buổi sáng cậu ta cứ phải thấp thỏm đề phòng, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ sợ hắn điên lên giận chó đánh mèo.
Ngày dài đằng đẵng trôi qua, Trì Phóng ăn đủ một thân tức giận rồi lết về nhà.
Mở cửa thấy Khương Nhu Mễ ngồi trên giá giày chờ sẵn, Trì Phóng định ôm nhưng nó bất ngờ quay đi, quăng cho hắn mỗi cái đuôi rồi ba bước bỏ chạy mất tăm, rõ ràng còn giận vụ tối qua hắn sập cửa thẳng vào mặt nó.
Ban ngày ở trường bị Khương Ly phớt lờ, tối về muốn ôm Khương Nhu Mễ thì bị nó bơ, Trì Phóng tức tới mức bật cười, tiện tay quăng balo lên sofa rồi vào phòng chơi game cho nguôi giận.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hôm sau, Trì Phóng vừa đến trường đã thấy Khương Ly và Từ Hạo Văn tay cầm giẻ lau, xách xô nước cùng nhau trò chuyện rôm rả.
Để tránh việc trễ tiết, mỗi ngày lớp sẽ cử ra bốn người trực nhật, Khương Ly ngồi ngay bàn trước Từ Hạo Văn nên vừa đúng lượt hai người trực nhật cùng nhau.
Hai người cũng thấy Trì Phóng, đang nói chuyện thì phải ngừng, Khương Ly nhìn hắn ta không nói gì, còn Từ Hạo Văn không thân với hắn ta cho lắm nên chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Vì bức chân dung đó nên Trì Phóng thấy Từ Hạo Văn thế nào cũng không vừa mắt, hắn không phản ứng gì hết, trực tiếp phớt lờ lên lầu.
Từ Hạo Văn quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi Khương Ly: “Hai người cãi nhau à?”
“Không.” Khương Ly lời ít ý nhiều, cầm giẻ lau đi về phía nhà vệ sinh.
Thật ra Từ Hạo Văn rất thắc mắc chuyện Khương Ly đột nhiên đổi chỗ, có điều anh ta cũng không muốn nhiều lời, xách xô theo cậu đi trực nhật.
Sau tiết đầu là tới tiết tiếng Anh.
Tưởng Tinh Vũ tới từng bàn thu bài tập về nhà, đi tới chỗ Trì Phóng, thấy hắn không để sẵn vở ở góc bàn nên nhắc nhở: “Bạn học Trì Phóng, nộp bài tập.”
Trì Phóng biếng nhác dựa người vào ghế, chỉ nhìn cô một cái rồi phớt lờ.
Những ngày Khương Ly và Trì Phóng còn ngồi cùng nhau, bài tập của Trì Phóng đều do Khương Ly nộp hộ, Tưởng Tinh Vũ căn bản không cần nhắc nhở, lúc này Trì Phóng lại không hợp tác nên cô cũng không dám hỏi nữa, lướt qua thu bài tập của những người khác.
Thu tới bàn Khương Ly, Tưởng Tinh Vũ biết quan hệ giữa hai người khá tốt nên nhịn không nổi kể cho cậu nghe chuyện Trì Phóng không chịu nộp bài tập, nhỏ giọng nhờ vả: “Cậu có thể giúp mình hỏi Trì Phóng được không?”
Khương Ly liếc nhìn về phía Trì Phóng, đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn, hai người nhìn nhau vài giây, cậu thu hồi tầm mắt, nhìn Tưởng Tinh Vũ nói: “Để mình thử xem.”
Tưởng Tinh Vũ gật đầu cảm kích: “Cảm ơn cậu, Khương Ly.”
Khương Ly cười cười, ý bảo cô không cần khách sáo, cậu đứng dậy tới chỗ Trì Phóng, mới đi được nửa đường thì hắn đột nhiên đứng lên, không thèm nhìn cậu mà đi thẳng ra ngoài.
Khương Ly dừng đôi chút, song rảo bước theo hắn.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Trì Phóng chậm rãi đi về phía rừng cây nhỏ sau khu dạy học, Khương Ly theo hắn, suốt quãng đường hai người không hề nói gì với nhau.
Chỉ còn mười phút nữa là vào tiết, hai người họ càng đi càng xa, tiếng chuông sắp sửa vang lên.
Khương Ly dừng bước: “Cậu đi đâu? Sắp vào học rồi.”
“Liên quan gì đến cậu?” Trì Phóng không quay đầu, dỗi ngược một câu, nghĩ thầm: Không phải cậu phớt lờ tôi sao? Quản nhiều vậy làm gì?
“Nếu cậu đã nói thế thì mình về đây.”
Khương Ly không dong dài nữa, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, sau đó cậu bị đè lên tường, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi quen thuộc chợt vang lên bên tai: “Về làm gì, về tìm Từ Hạo Văn à?”
Khương Ly ngẩng đầu nhìn người đang đè mình, thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ tức giận bèn lắc đầu: “Mình không đi tìm cậu ấy.”
Hai mắt Trì Phóng gắt gao bám lấy đôi mắt Khương Ly: “Vậy tại sao cậu lại muốn đổi chỗ? Tại sao nhất định phải ngồi cạnh Từ Hạo Văn?”
“Mình chỉ không muốn cậu ghét mình mà thôi.”
“Tôi nói tôi ghét cậu bao giờ, cậu đừng.
.
.”
Trì Phóng đang nói đột nhiên im lặng, nhớ tới câu “Tôi ghét nhất là đồng tính luyến ái”, nháy mắt có cảm giác tự làm bậy không thể sống, hắn tự thầm mắng đáng đời một câu, lại giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ là quá tức giận.
Rõ ràng cậu nói không thích Từ Hạo Văn, thế mà tôi thấy nguyên bức chân dung cậu vẽ tên đó.”
Quan hệ đôi mình tốt thế này, vậy mà cậu chưa từng vẽ cho tôi bức chân dung nào đâu đấy.
Trì Phóng nghĩ thầm, không biết vì sao nhưng nhất thời hắn tủi thân vô cùng, cuối cùng chỉ lẳng lặng quay đầu, thấp giọng nói: “.
.
.
Thực xin lỗi.”
Thấy hắn cúi đầu xin lỗi, Khương Ly khẽ thở dài: “Mình không lừa cậu, mình thực sự không thích Từ Hạo Văn.
Về chuyện đổi chỗ, ngoại trừ không muốn cậu ghét mình thì mình cũng muốn cho bản thân thanh tỉnh hơn chút.”
“Cậu có ý gì?” Trì Phóng nhíu mày.
“Đúng như lời cậu nói, mình đồng tính luyến ái.” Khương Ly nhìn thẳng vào mắt hắn: “Mình thích đàn ông, mình sẽ không thích những người chẳng liên quan tới mình, nhưng mình sẽ lâu ngày sinh tình với người bên cạnh, cậu hiểu chứ?”
Trì Phóng sửng sốt hồi lâu, đầu óc nhất thời bế tắc, chậm rãi nhận ra Khương Ly đang có ý gì, trái tim chợt loạn nhịp như không dám tin đây là sự thật: “.
.
.
Cậu nói gì cơ?”
“Mình nói.
.
.” Khương Ly ghé sát khẽ hôn phớt lên đôi môi hắn, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Bạn học Trì Phóng, mình không thích Từ Hạo Văn, nhưng mình thích cậu mất rồi.”
Đôi mắt Trì Phóng mở to, tay vô thức siết chặt tay Khương Ly, hắn nghe rõ bên tai vang lên tiếng trái tim đập thình thịch.
Cùng lúc đó, hệ thống thông báo độ yêu thích của Trì Phóng đã đạt 70%.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hai người muộn giờ vào lớp tận 20 phút, Khương Ly giải thích vì mình không thoải mái nên nhờ Trì Phóng đưa tới phòng y tế.
Giáo viên tiếng Anh quan tâm hỏi han hai câu, thấy cậu không sao thì kêu hai người về chỗ.
Trong giờ học, Khương Ly nhận được tin nhắn của Trì Phóng, nhắc cậu nhớ chút nữa tìm cô chủ nhiệm xin đổi chỗ về.
Khương Ly trả lời “Được”, thoát WeChat chợt nhận được thông báo, mở ra thấy Trì Phóng vừa đăng một bức ảnh pháo hoa rực rỡ với hàng tus dài: A a a a a a a a ! ! !
Cái biểu cảm vừa nhận được lời tỏ tình này y hệt Giang Trạm năm đó, Khương Ly hiểu ý, mỉm cười đăng một tấm ảnh bật lửa lên vòng bạn bè chung luôn.
Cậu đăng là ảnh chụp bật lửa của Trì Phóng, hắn lập tức like cho cậu ngay.
Hai người một trước một sau đăng bài, còn like cho nhau ngay khiến Phùng Vũ đánh hơi thấy mùi drama.
Bật lửa và pháo hoa, những thứ này thực sự khiến truyền nhân của em gái hủ nữ là Phùng Vũ khó mà không hiểu linh tinh cho được, nhớ tới chuyện Trì Phóng từng hỏi mượn truyện tranh đam mỹ, dường như cậu ta khám phá ra một bí mật cấm kỵ lớn rồi.
Không kìm nổi nữa, Phùng Vũ nhanh chóng chụp ảnh màn hình rồi gửi tin nhắn cho Trì Phóng.
—— Phong Phong Vũ Vũ: Anh Trì, mày với Khương Ly đang làm cái quái gì thế! ! ?
—— Phong Phong Vũ Vũ: Chẳng lẽ chúng mày đang.
.
.
hẹn hò?
—— Phong Phong Vũ Vũ: Mau nói cho tao biết đi! ! ! Chúng mày vừa mới đi đâu vậy? Thực sự hẹn hò rồi à? ? ? Hay chúng mày hẹn giường? ?
—— Phong Phong Vũ Vũ: Không trả lời thì là thật rồi.
.
.
—— Phong Phong Vũ Vũ: Cơ mà anh Trì, sao mày hẹn giường mà nhanh thế?
—— Trì Phóng đã bật xác minh bạn bè và hiện bạn chưa phải là bạn của anh/cô ấy.
Vui lòng gửi lời mời kết bạn và chỉ có thể trò chuyện sau khi xác minh xong.
Phùng Vũ: “.
.
.”
——oOo——