Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh - Chương 157: 157: Kì Thi Tuyển Sinh Đại Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh


Chương 157: 157: Kì Thi Tuyển Sinh Đại Học


Tiếng thét còn chói tai hơn cả còi báo động vờn quanh tòa nhà, nghe kĩ thì dường như Tiểu Hồng đang từ từ tới gần, đi vào sâu trong tòa nhà vậy.
Rõ ràng nó muốn tìm Đường Tâm Quyết để ngăn cô phóng hỏa.
Quả như Đường Tâm Quyết đoán, chỗ cửa ra của tòa nhà tụ tập số lượng lớn NPC quỷ quái có ý định há miệng chờ sung.

Lúc này tất cả bọn chúng đều bị thu hút chạy ngược vào trong tòa nhà, để trống hoàn toàn đoạn đường từ tòa nhà đến cổng trường.
“Tránh xa ra một chút.”
Đường Tâm Quyết đột ngột cất lời, Quách Quả vội vàng lùi lại.

Ngay sau đó cửa kính rung lên bần bật, vỡ tan tành đầy bạo lực, một nữ sinh nhanh nhẹn nhảy ra rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Nữ sinh không ngừng lại chút nào, bật dậy xông ra ngoài: “Chạy!”
Phóng hỏa chỉ có thể thu hút sự chú ý của quỷ quái trong thời gian cực ngắn, đợi đến khi bọn chúng nhận ra địa bàn của mình bị đốt cháy, chúng nó sẽ càng đuổi theo gay gắt hơn.
Còn bọn cô thì phải nắm bắt cơ hội này, chạy ra ngoài cổng trường trong khoảng thời gian cực ngắn!
Hai người lao đi như điên, sau lưng là tiếng gào rú chọc thủng bầu trời và hơi nóng hừng hực.

Tổ sập, côn trùng ong kiến đều dốc hết sức lực bay đi.
Cảm nhận luồng hơi nóng sau lưng, Quách Quả vẫn không thể nào tin nổi: “Lửa ở đâu ra vậy?”
Sao trước đây cô ấy hoàn toàn không thấy?
Đường Tâm Quyết: “Máu của lũ NPC có thể dùng làm nhiên liệu, cái này tớ phát hiện ra khi đánh nhau trước đó.

Bật lửa thì lấy trên người một tên giám thị.”
Cô vừa chạy vừa phủi mảnh thủy tinh trên người, tiện thể rũ rũ túi, đủ các thể lại đồ đạc liền rào rào rơi ra.
Quách Quả:…!Rốt cuộc cậu đã cướp bóc bao nhiêu cái phòng thi vậy?
Hai người mới nói chuyện được vài câu đã thấy cổng trường xuất hiện ngay trước mắt.

Quách Quả chỉ nhìn lướt qua đã thấy vô số “Phụ huynh” đang đứng chờ ngoài cổng, bọn chúng mang gương mặt vô cảm với đôi mắt lạnh lẽo, đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai người đang chạy lại gần.
Tuy biết rằng mấy NPC đó không thể tiếp xúc với mình, thí sinh vừa bước chân qua cổng trường sẽ lập tức bị dịch chuyển, nhưng nhìn khoảng cách ngày càng rút ngắn Quách Quả vẫn không nhịn được rùng mình.

“Vất vả quá.” Đường Tâm Quyết lại thản nhiên gật đầu với đám NPC bên ngoài.

Sau đó cô nắm chặt tay Quách Quả, nhảy ra khỏi ánh lửa rợp trời và đám thí sinh đông như kiến sau lưng: “Kì thi đại học đã kết thúc, chúc mừng tốt nghiệp!”
– ———
“Chào mừng đến với kì thi tuyển sinh đại học.

Xin mời thí sinh tiến hành kiểm tra, cầm theo thẻ dự thi tương ứng vào trường thi, không được vi phạm quy tắc của kì thi…”
Giọng nữ máy móc bình tĩnh đọc thông báo lặp đi lặp lại.
Trong đại sảnh tầng 1, bốn cô nàng cao thấp mập ốm khác nhau đứng quây thành vòng tròn mặt đối mặt, bầu không khí u ám kì dị.
Người đứng bên trái có lọn tóc nhuộm xanh mở lời, lúc nói chuyện từng thớ cơ trên mặt đều đang run run tức giận: “Tức chết mất, bọn mày không biết cái con nhỏ đeo kính mặt đơ kia làm gì trong trường thi của tao đâu, tao muốn giết…”
Chưa chờ cô ta nói xong, mặt vuông bên cạnh ngắt lời cô ta bình tĩnh chen ngang: “Tao bị dụ tiết lộ thân phận.”
Ba người còn lại dời lực chú ý: “Sau đó thì sao?”
Mặt vuông: “Sau đó con nhỏ có nắm tay bằng sắt cuồng bạo lực kia đập tao chết tươi.”
Ba kẻ còn lại: “…”
Mập mạp mặt tròn đứng giữa im lặng hai giây: “Mới lần tuần hoàn thứ hai mày đã bị giết?”
Mặt vuông nghiến răng nghiến lợi: “Tao cũng đang muốn hỏi tại sao đây.

Cho nên lần này chúng mày để nó lại cho tao giết, tao muốn tự tay báo thù.”
“Đúng!” Tóc nhuộm lập tức hùa theo, nổi điên: “Con nhỏ đó tao cũng gặp rồi, bọn mày không biết nó làm gì trong trường thi của tao đâu…”
Sắc mặt Lưu Li Tử cuối cùng cũng hơi bình tĩnh chút: “Lam Lam, tao biết nó bị dịch chuyển tới trường thi của mày, mày giết nó à?”
Băng Lam Lam: “À, không, tao trốn.”
Ba kẻ: “…”
“Đầu óc mày có vấn đề à?” Băng Lam Lam lúc không nổi điên cực kì tỉnh táo: “Mày chỉ đối đầu với một đứa đã bị đánh chết, tao tận hai đứa đấy, không chạy thì đi chết chung với mày hay gì.”
“Được rồi.” Kẻ còn lại gương mặt luôn mang nụ cười giả tạo nhẹ nhàng phẩy tay, dịu giọng nói: “Chuyện qua rồi cho qua đi, kì thi sắp bắt đầu, chúng nó đến đấy.”
Bốn người im lặng.

Qua vài giây, Băng Lam Lam bỗng chốc nhận ra: “Đừng nói với tao là mày cũng…”
Li Na Lục ỏn ẻn: “Mày nói câu nữa tao cho mày thử cảm giác bị tường đè chết một lần luôn.”
Bốn người lại im phăng phắc.
Thêm vài giây nữa, ba người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm mặt tròn giữ im lặng nãy giờ.
“Tiểu Hồng, sao mày không nói gì?”
Tiểu Hồng uể oải: “Tao đang nghĩ sau khi về làm sao để thiêu chết ba cái đồ ngu bọn mày.

Lúc trước tao bảo như nào, hễ ai lại gần cái phòng ngủ bi3n thái này đều sẽ trở nên bất hạnh, đứa nào nói nhất định có thể giúp tao báo thù rửa hận? Đứa nào không tin tao? Đứa nào vỗ ngực nói chia thành bốn tổ 1 vs 1 chắc chắn có thể hành hạ chết chúng nó??”
Sau một quãng yên lặng, Băng Lam Lam buồn thiu cất lời: “Con nhỏ tóc ngắn nhát gan nhất không phải do chính tay mày chọn đó sao, mày nói chỉ có riêng hai chúng mày thì chắc chắn luôn.”
Tiểu Hồng phát điên: “Nhưng bọn mày phải kiềm chế những đứa kia chứ! Sao lại để chúng nó chạy đến chỗ tao mở party hả! Đặc biệt là con nhỏ Đường…”
Cô ta đột nhiên im bặt.

Bốn kẻ cùng im lặng quay đầu lại nhìn về phía cổng trường.
Tiếng thông báo máy móc vẫn lặp đi lặp lại, nhưng chúng nó lại có thể “Nghe thấy” sự thay đổi nào đó.
Đó là tiếng thông báo thí sinh vào phó bản.
Trong nháy mắt, trên cơ thể bọn chúng lập tức xuất hiện biến dị: Làn da của con người tróc ra từng mảng để lộ xương cốt và nội tạng cháy đen thui, cái bóng chảy trên mặt đất hóa thành dịch mủ đen nhánh chui xuống lòng bàn chân.
Đôi tròng mắt của Li Na Lục rơi ra khỏi hốc, treo lòng thòng bên ngoài như hai cọng râu.

Băng Lam Lam nắm mớ tóc ngã xuống, khi chạm đất chỉ để lại bộ quần áo trống không, mặt đất lại xuất hiện thêm một bóng đen kéo thật dài.
Bóng đen nghiêng nghiêng đầu: “Các chị em, tao máu giấy đi trước đây, tao sẽ tùy tình hình hỗ trợ bọn mày nha.”
Tiểu Hồng: “Mày trốn cái *beep*, Đường bi3n thái kia có dị năng hệ tinh thần, nó nhắm mắt cũng biết mày đang ở đâu.”
Băng Lam Lam: “Mẹ, sao không nói sớm.”
Cô ta tụ lại trên mặt đất lần nữa, nhưng mà vừa chui vào trong quần áo, tứ chi còn chưa có nắn thành đúng hình người, ngẩng đầu lên đã không còn bóng ai bên cạnh.
Tiểu Hồng đâu?
Mặt phẳng có thể phản chiếu hình ảnh trong đại sảnh hiện ra một cái bóng người, Tiểu Hồng đứng trong đó mặt dày nói: “Để tao tìm chỗ dễ quan sát chút, có vấn đề gì tiện hỗ trợ ha.”

Băng Lam Lam: “???”
Cô ta còn chưa kịp bò lên khỏi mặt đất thì ánh sáng ngoài cửa đại sảnh chợt bị che khuất, bốn dáng người từ từ tiến vào.
Cầm đầu là một nữ sinh lạ mặt buộc tóc đuôi ngựa, không phải con nhỏ bạo lực vừa xuất hiện là muốn đấm cô ta, cũng không phải con nhỏ đeo kính mặt đơ làm cô ta tức điên.
Hoàn toàn ngược lại, nữ sinh kia không chỉ có dáng người mong manh vô hại, mà vẻ bề ngoài cũng cực kì dịu dàng thân thiện.

Làn da trắng xanh, quầng thâm mắt nhạt, nụ cười nhìn thoáng qua còn chân thành hơn cả Li Na Lục nữa.
Nhìn thoáng qua, không thấy khớp với mô tả nào trong đầu.
Ngay giây sau nữ sinh đó gật đầu chào hỏi cô ta: “Mới gặp mặt lần đầu mà đã khách sáo vậy sao? Dập đầu cũng phải quỳ rạp xuống đất thế này, lễ phép hơn Tiểu Hồng nhiều.”
Băng Lam Lam: “…”
Thứ này chính là Đường Tâm Quyết kia, chắc kèo!
Cô ta “Rắc” một phát mở miệng kéo hàm dưới giãn rộng ra đủ để nhét hai cái đầu vào cùng lúc, tiếng gào thét giận dữ tụ lại trong cổ họng đen ngòm như hố đen, từng trận gió xoáy cuốn lên, quỷ khí cuồn cuộn lao thẳng vào mặt Đường Tâm Quyết.
Li Na Lục vào thẳng vấn đề, sát khí hừng hực.
“Chết!”

Rất nhiều lúc quỷ quái thích tra tấn con người hơn là trực tiếp giết người, chúng nó ác ý nhìn tinh thần con người sụp đổ rồi mới hài lòng lấy đi cái mạng nạn nhân.
Nhưng khi đối mặt với bốn người phòng 606, đám quỷ quái vứt bỏ toàn bộ những thứ màu mè hoa lá đi, tập trung đánh nhanh thắng nhanh trăm phần trăm.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì chỉ sợ kẻ sụp đổ tinh thần sẽ là chúng nó.
Bốn người Đường Tâm Quyết cũng chẳng hề sợ hãi.

Trạng thái cơ thể trở về mức hoàn hảo nhất sau mỗi lần tuần hoàn, dị năng lại khôi phục thêm một bậc, đủ để các cô tự tin đối đầu chính diện.
Đương nhiên quan trọng nhất là khi bắt đầu lần tuần hoàn này, giây phút bốn người nhìn thấy nhau cùng đứng ngoài cổng trường, họ biết mình đã đi đúng chỉ hướng của phó bản.
Bọn cô thắng rồi.
Trong đại sảnh, hai bên nổ ra cú giao tranh đầu tiên rồi tách ra ngay lập tức: Đường Tâm Quyết trực tiếp sử dụng tinh thần lực khống chế tứ chi Li Na Lục trong thời gian ngắn, Trịnh Vãn Tình dùng một đấm đánh văng Lưu Ly Tử, Trương Du lấy cuốn sổ dày như từ điển ra đập trúng Băng Lam Lam đang có ý định đánh lén.
Khoảnh khắc giằng co bị cắt ngang bởi tiếng hét của Quách Quả.

Ngay lúc Tiểu Hồng trồi lên từ mặt đất tóm lấy hai chân Quách Quả, ba kẻ Lục Lam Tử kia lập tức đổi hướng nhào vào cô ấy!
Quách Quả bị vây công tứ phía:…!Cả đám trông trâu bò hoành tráng thế kia mà lại tập trung chọn quả hồng mềm bóp à?
Bốn cú đánh đồng loạt ập tới, lá chắn bảo vệ khó khăn lắm cô ấy mới lấy lại được trong lượt này vỡ tan tành.

Cũng may ngay sau lớp lá chắn là một chùm sáng trắng lóa bừng lên, Quách Quả nắm mặt dây chuyền dùng tuyệt chiêu: “Thanh tẩy!”
Bắt nạt phụ trợ không có dị năng à!

Trong giây lát, quỷ quái bị kĩ năng thanh tẩy khống chế, bốn người lập tức phân công nhau chạy.

Đường Tâm Quyết chạy lên tầng 3, Trương Du và Trịnh Vãn Tình tầng 4, Quách Quả tầng 5, sau lưng là bốn con quỷ đuổi sát rạt.
Tiểu Hồng ẩn mình trong bức tường di chuyển nhanh nhất.

Thấy nó sắp tóm được Quách Quả, đột nhiên bên tai vang lên cái “Rầm”, lực hút cực mạnh không thể nào quen thuộc hơn ập tới từ bên ngoài tường, m*t chặt lấy nó lại còn có ý đồ lôi đầu nó ra ngoài.
Không ổn rồi.
Trái tim Tiểu Hồng trĩu nặng, nó vừa giãy giụa vừa nhìn ra ngoài thử, quả nhiên thấy một cái bát cao su giống y như trong trí nhớ.
Cây thông bồn cầu!.

ngôn tình tổng tài
Phó bản này đánh giá kiểu gì vậy? Sao mới tuần hoàn vòng 3 đã thả thứ hung khí này ra rồi? Công lý ở đâu? Tình người ở đâu?
Nó muốn ra dấu nhờ đồng bọn trợ giúp, nhưng đồng bọn đã đuổi theo ba người còn lại của phòng 606 chạy mất hình rồi.

Chỉ dựa vào sức một mình nó thì khác gì lấy trứng chọi đá, nó chỉ có thể run run cam chịu bị cây thông bồn cầu hút ra, mặc cho Đường Tâm Quyết kéo vào phòng thi.
Không sao, ác quỷ trả thù mười năm chưa muộn, chờ đến lúc bắt đầu thời gian thi nó có thể sử dụng thân phận giám thị…
“Reng reng…!Thẻ dự thi của thí sinh đã thông qua kiểm tra, đã xác nhận lại thân phận, kì thi bắt đầu!”
Thông báo này nghe hơi kì kì, Tiểu Hồng mơ màng nghĩ vậy, hình như mấy vòng trước không có nghe thấy cái…!Hả?
Nó trợn tròn mắt, hai tay điên cuồng xoa mặt, cực kì sợ hãi đối với cơ thể đang thay đổi cực kì lớn: “Xảy ra chuyện gì rồi, thế này là thế nào??”
Không biết nó đã thoát khỏi cây thông bồn cầu từ bao giờ, ngồi bẹp dưới đất một lúc mới chậm chạp sờ được một tời giấy bị gấp lại nhét trong tay áo từ lúc nào.
Mở giấy ra, hàng chữ to bự ngay ngắn đập thẳng vào mắt.

[Thẻ dự kì thi tuyển sinh đại học]
[Phòng giáo vụ đặc biệt đóng dấu phê duyệt]
[Họ tên: Thương Anh Hồng]
Giọng nói nhã nhặn của Đường Tâm Quyết vọng xuống từ trên đỉnh đầu nó: “Chúc mừng nhé, từ giờ mày sẽ không còn phải sợ bị cây thông bồn cầu ăn nữa, bởi vì nó không ăn thí sinh bình thường.”
“Bạn học Tiểu Hồng, chào mừng đến với kì thi đại học.”

Hai mắt Tiểu Hồng trợn ngược..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN