Tầng 4 tòa nhà dự thi, vài bóng dáng vụt qua.
Băng Lam Lam, Lưu Ly Tử chân trước chân sau đuổi theo hai người Trương Trịnh xông vào phòng 407.
Chúng nó kiêng dè nắm đấm của Trịnh Vãn Tình nên vừa vào phòng đã xông thẳng về phía Trương Du.
“Reng reng…!Thẻ dự thi của thí sinh đã thông qua kiểm tra!”
Chúng nó không để ý đến tiếng thông báo đột ngột vang lên kia, chỉ chú ý tới một việc khác khá kì lạ: Trương Du lần này không có ý tránh né, thậm chí cô ấy còn chủ động giang tay dùng một cú vả đánh lùi Băng Lam Lam?
Băng Lam Lam: “??? Sao mày dám!”
Cô ta nhảy dựng lên tức tối muốn cắn cổ Trương Du, nhưng đồng thời lại lờ mờ nhận ra một vấn đề.
Sao có vẻ như cô ta bị…!Lùn đi thế nhỉ?
Băng Lam Lam nhớ rõ ràng thiết lập cơ thể giám thị của mình cao 1m88 to lớn mạnh mẽ, làm sao mà Trương Du cao chưa đến 1m7 lại có thể nhẹ nhàng đánh vào mặt cô ta được?
Cô ta ngạc nhiên ngẩng đầu ngước nhìn, thấy gương mặt điềm nhiên trước sau như một của Trương Du, đôi mắt sau cặp kính dường như hơi lóe lên ánh sáng kì dị.
“Mấy người thua rồi.”
Nói vớ nói vẩn!
Băng Lam Lam cười lạnh tiếp tục tấn công, nhưng nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ.
Cô ta không cảm thấy tức giận.
Đòn tấn công cũng không xuất hiện.
Ảnh hưởng mà cô ta không thể làm trái khi mang trên mình thiết lập của giám thị đã biến mất, móng vuốt xương xẩu chụp lên vai Trương Du đã biến thành bàn tay bình thường.
Lúc Trương Du nghiêng người né đi thậm chí còn khiến cô ta mất trọng tâm nhào ra bàn.
“Aaaaa mấy người muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng có làm rơi thẻ dự thi của tôi!”
Thí sinh bị Băng Lam Lam xô vào bàn hoảng hốt đẩy cô ta ra, vừa lẩm bẩm vừa nhặt thẻ dự thi lên, xong rồi còn chọc chọc Băng Lam Lam: “Ê, thẻ của cô cũng rơi kìa.”
“Mày dám chọc tao hả? Tao là giám thị đấy!”
Băng Lam Lam trợn mắt nhìn NPC thí sinh cấp bậc dưới đáy trường thi.
“Tôi còn là thành viên tổ tuần tra thi đại học đây! Cô có bệnh thì mau chữa đi, đừng có để ảnh hưởng đến tôi làm bài thi.” Thí sinh đó trợn mắt còn to hơn Băng Lam Lam.
“Thẻ dự thi của cô viết rành rành giấy trắng mực đen cả tên cả ảnh chụp đây, chỗ ngồi lại còn ngay đằng sau tôi nữa.
Cô nói cô là giám thị á, sao cô không giỏi cô nói mình là quỷ luôn đi?”
Thí sinh đó nhét thẻ dự thi vào tay Băng Lam Lam, cô ta giơ lên nhìn, vừa thấy đồng tử mắt đã co rụt lại.
“Đây không phải tao, không đúng, đây là tao, nhưng mà…”
“Sao lại thế được?”
Tiếng hét đầy kinh hãi của Lưu Ly Tử cắt ngang lời cô ta, hai quỷ quay mặt nhìn nhau, từ trong đôi mắt bàng hoàng của nhau thấy được hình dáng của mình ngay lúc này.
Khác hoàn toàn hình dáng được thiết lập dành cho giám thị.
…!Hay nói đúng hơn là chúng đang ở trạng thái con người!
Trịnh Vãn Tình rút thẻ dự thi trong tay Lưu Ly Tử ra xem, chậc chậc bảo: “Hóa ra trông mày như thế này.
Ai da, mặt trông như đứa trẻ con mới 10 tuổi ấy.
Cả mày nữa, ấy, lùn quá nha.”
Cô ấy so so đỉnh đầu Băng Lam Lam thấy tới ngang ngực mình, chắc còn chưa được 1m5.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy vỏ bọc của chúng nó bong ra từng mảnh biến về hình dạng thật, thì có khi sau này gặp lại các cô cũng không thể nào liên tưởng mặt trẻ con và lo li này với nữ giáo viên trung niên mặt vuông và nữ giáo viên cao to kia ấy chứ.
Trịnh Vãn Tình cảm thán: “Phó bản của trò chơi này đúng là càng ngày càng chó má.”
Trương Du thong thả nói tiếp: “Ít ra hiện giờ đã thấy bản gốc rồi, sau này gặp lại càng dễ nhận thân.”
Lưu Ly Tử Băng Lam Lam: “…”
“Yên lặng! Đây là trường thi, mấy em làm gì vậy hả?”
Vài gã giám thị vội vã xông vào ngăn giữa bốn người.
Hai con quỷ Lam Tử lập tức phát hiện bọn chúng không thể khống chế và ra lệnh cho giám thị được nữa, thậm chí giám thị còn có thể dễ dàng khống chế ngược lại bọn chúng.
“Bỏ ra, tao không phải thí sinh!”
Sau khi chậm rãi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Lưu Ly Tử lập tức giãy giụa như điên: “Tao còn chưa học đến cấp ba mà, sao có thể tham gia thi đại học được!”
Trương Du cười lạnh đẩy kính: “Chẳng phải mấy người chưa từng thi đại học cũng vẫn có thể làm giám thị của bọn này còn gì?”
“…”
“Chúng tôi đã tìm được thông tin đăng kí của các em trên hệ thống thí sinh, bằng chứng xác thực, các em khỏi cần ngụy biện nữa!”
Giám thị không cho hai người Lam Tử đường giãy giụa, đè chặt bọn chúng vào bàn.
Ngay lập tức hai con quỷ như bị quy tắc nào đó trói buộc chân tay: Dù bản mặt vặn vẹo điên cuồng nhưng tay vẫn run run cầm bút lên bắt đầu làm bài thi.
“Cảm ơn các em đã hỗ trợ bắt mấy thí sinh không ngoan ngoãn thi đại học này lại.”
Đám giám thị quay qua nói chuyện với Trương Du và Trịnh Vãn Tình bằng thái độ hoàn toàn trái ngược, đưa thẻ dự thi tới tay hai người rồi cười ha hả: “Phòng thi của các em không ở đây, các em lên tầng 6 đi.”
Hai người liếc nhìn nhau, lại nhìn thẻ dự thi trong tay, chỉ thấy thông tin bên trên đã thay đổi.
[Thẻ dự thi kì thi tuyển sinh đại học – Làng đại học]
…
[Phòng thi: 607]
– ———
Lúc bốn người phòng 606 gặp lại nhau ở tầng 5 thì Đường Tâm Quyết đang giúp Quách Quả nhét Li Na Lục thà chết chứ không chịu khuất phục vào phòng thi.
“Tao không thi! Không thi!!”
Nữ quỷ tóc xanh lè bám chặt khung cửa không chịu buông tay, Đường Tâm Quyết từ từ cạy ra từng ngón từng ngón tay nó: “Hai ngày thi cử, bốn năm nhẹ nhàng, một lần nỗ lực, hạnh phúc cả đời.”
Ba người còn lại: Chuẩn chuẩn.
Li Na Lục chửi ầm lên: “Mày nghĩ tao ngu hả, phó bản này tuần hoàn vô hạn, chỉ cần chúng mày không kết thúc thì tao có thi đến chết cũng không ra khỏi đây được!”
Đường Tâm Quyết gật gật đầu: “Không sao, chỉ cần nhịn một chút thì cả đời cũng qua nhanh thôi.”
Li Na Lục: “…”
Cuối cùng cô ta vẫn bị giám thị kéo vào.
Trước khi cô ta đi khuất vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt độc địa kia đang nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết.
“Tao có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Vậy sao?” Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Không sao đâu bạn Tiểu Lục à, có vấn đề gì cứ gọi tên mình là được, mình tên Đường Tâm Quyết nha.”
Cửa phòng thi đóng lại cái rầm, ngăn cách toàn bộ tiếng động ở bên trong, cũng ngăn cản cơn ác mộng thi đại học tuần hoàn của bốn người.
Cuối cùng Quách Quả cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Chắc lượt tiếp theo chúng ta sẽ không quay lại đây nữa đâu nhỉ?”
Cô ấy cảm thấy mình sắp sang chấn tâm lí vì thi đại học rồi, nếu lại tuần hoàn thêm một lần nữa chắc tinh thần của cô ấy sẽ sụp đổ mất.
Đường Tâm Quyết: “Hiện giờ người mang thân phận thí sinh tham gia kì thi đại học không phải là chúng ta, trách nhiệm thi cử tuần hoàn vô hạn này cũng nên nhường lại cho người khác cảm nhận rồi.”
Còn về “Bài thi” đang chờ đợi bọn cô…
Bốn người nhìn về phía tầng 6.
Đại sảnh tầng 5 vốn trống trải không biết đã xuất hiện thêm một chiếc cầu thang bằng gỗ màu đỏ từ bao giờ, nó lặng lẽ đứng đó, ngay trước mắt mọi người.
Khác với lần “Lên tầng 6” trước đó, lần này trên cầu thang hoàn toàn không có quỷ quái chờ trực săn mồi, an toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Bước lên tầng 6, cả dãy hành lang yên tĩnh chỉ có duy nhất một cánh cửa.
Cửa khép hờ, tấm bảng số phòng bằng gỗ đỏ treo trên khung cửa ghi 607.
Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực thử, lắc đầu: “Không nhìn được bên trong.”
Cái này cũng giống như vượt qua 9981 kiếp nạn, mặc dù trăm đắng ngàn cay đi được tới cuối cùng cũng không thể nào đoán ra kiếp nạn tiếp theo là gì.
Trong chốc lát bốn người chỉ biết nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.
Im lặng hai giây, Quách Quả thở ra một hơi thật dài, dũng cảm bước lên: “Để tớ mở cửa cho, tớ vẫn thừa sức sử dụng thêm kĩ năng đuổi ma và thanh tẩy.”
Trịnh Vãn Tình lập tức giơ tay ngăn cản: “Lá chắn bảo vệ của cậu vỡ hết rồi, để tớ cho.” Nói xong định triệu hồi nắm đấm sắt ngay lập tức.
“Không được, vẫn nên để tớ…”
Đường Tâm Quyết và Trương Du nhìn nhau.
Quả nhiên chỉ vài giây sau đã Quách Quả và Trịnh Vãn Tình đã cãi nhau ỏm tỏi vì vấn đề “Ai mở cửa trước”.
Hai người xắn tay áo, mỗi người xách cổ một phe kéo hai kẻ đang cãi nhau kia lại để tránh cho bọn họ không cẩn thận va vào cửa.
“Đừng làm loạn nữa, có thi không đây, không thi ra cửa rẽ trái.”
Một giọng nam lạnh như băng bỗng thình lình xuất hiện, bốn người lập tức đứng hình.
Bầu không khí yên tĩnh lại, cửa phòng thì “Két” một tiếng tự động mở ra.
Một căn phòng học trống trải xuất hiện trước mắt bốn người.
Nhìn sơ qua thì đây là phòng học hết sức bình thường, trường thi hết sức bình thường, trừ…!Một con mắt đang ngồi trên bàn giáo viên?
Trên bục giảng, một con mắt tròng trắng đồng tử xám cao khoảng nửa người chiếm cứ ghế giáo viên.
Cửa phòng mở ra, đồng tử xám kia dường như còn liếc nhìn các cô một cái, giọng nam lạnh lùng lại vang lên lần nữa.
“Vào đi.”
Bốn người:…
Nếu các cô không nhìn nhầm thì nó vừa đảo mắt một cái?
Dưới tám con mắt nhìn chằm chằm, con mắt xám kia rõ ràng lại lườm một phát đầy khinh thường, giọng nói thể hiện sự mất kiên nhẫn: “Sao còn chưa vào? Không muốn tăng bậc đại học sao? Muốn tôi đi xuống cung nghênh các em nữa hay gì?”
Quách Quả nuốt nước bọt: “Ông là…”
“Tôi là giám thị trong kì thi này của các em.”
Con mắt trả lời lạnh tanh: “Chúc mừng các em đến với kì thi tuyển sinh của làng đại học.
Nếu đã đến đông đủ rồi, vậy thì bây giờ kì thi sẽ chính thức bắt đầu.”.