Trộm Nhìn Ánh Sáng - Chương 100: Ngoại Truyện Cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Trộm Nhìn Ánh Sáng


Chương 100: Ngoại Truyện Cuối


Lúc Dương Dương nhận được thiệp mời, cậu ta đang bận lo cho người mới.

Giờ Dương Dương đã thăng chức thành người đại diện, dưới tay cũng có khá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng cậu ta vẫn cứ đi theo Tạ Thời Dã, bởi vì Tạ Thời Dã là chủ công ty, cậu chỉ là nhân viên quèn mà thôi.
Cùng phận nhân viên làm công ăn lương như cậu còn có Trần Phong, bởi vì cái công ty này là của Phó Húc và Tạ Thời Dã.

Một người phụ trách bồi dưỡng diễn viên, một người phụ trách đóng phim điện ảnh tìm tài nguyên, phân công hợp tác, cho nhau thành tựu.
Hiện tại tất cả mọi người đều phải chấp nhận sự thật Tạ Thời Dã và Phó Húc là một đôi.

Thẳng thắn mà nói thì cũng có không ít người chế giễu, cho rằng bọn họ quá ngốc, rõ ràng là người yêu thì tốt nhất không nên dính líu đến công việc, tránh về sau chia tay rồi vẫn còn phải làm việc chung với nhau, vậy chẳng phải sẽ lúng túng khó xử lắm sao.
Có điều đám người cười nhạo bọn họ phải thất vọng rồi, Dương Dương nhìn thiệp mời trong tay thầm nghĩ, bởi vì hai người kia, thế mà sắp kết hôn!!
Ngày thứ hai sau khi nhận được thiệp mời, Dương Dương bị một cuộc gọi đánh thức, Trần Phong ở trong điện thoại nói ngắn gọn: “Xuống dưới.”
Dương Dương nằm trên giường mơ mơ màng màng: “Xuống đâu cơ?”
Trần Phong: “Tôi đang ở dưới nhà cậu.”
Trần Phong chưa từng nói với cậu là muốn cùng nhau tới sân bay.

Dương Dương đành phải vội vàng xách hành lý, cậu còn đặt sẵn xe rồi cơ, Trần Phong phá hỏng hết kế hoạch của cậu rồi.

Nhưng với Trần Phong, Dương Dương rất hiếm khi oán giận, Trần Phong nói gì là cậu nghe nấy.
Lên xe, Dương Dương phát hiện ghế sau còn có hai người, là Chu Vụ Hành với Chu Dung.

Chu Vụ Hành là nghệ sĩ nhà bọn họ, bị Tạ Thời Dã lừa về, còn Chu Dung là bị Chu Vụ Hành lôi theo cùng đi ăn cưới.
Tuy rằng Chu Dung không muốn, cảm thấy bị dở hơi mới đi dự hôn lễ của người yêu cũ, nhưng lại không chịu nổi Chu Vụ Hành quấn lấy ăn vạ.
Chu Vụ Hành hiện giờ cũng coi như là cùng công ty với Tạ Thời Dã, sau khi nhóm nhạc của bọn họ tan rã, Chu Vụ Hành là người có sự nghiệp thành công nhất, rất có xu thế của Tạ Thời Dã năm đó, hot đến không thể tin nổi.
Chu Dung lại không tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí, mà đổi nghề mở nhãn hiệu thời trang của riêng mình, cũng khá là thành công.
Dương Dương thấy hai vị này thì nhìn sang ghế lái, Trần Phong thông qua kính chiếu hậu cho cậu một ánh mắt bất đắc dĩ.

Chu Vụ Hành không bỏ qua lần giao lưu bằng mắt của bọn họ, nhấc chân lên bắt chéo: “Sao, thời buổi này nhân viên lại không được tham gia hôn lễ của ông chủ, tặng phong bao chúc mừng à?”
Dương Dương đã từng phụ trách Chu Vụ Hành, biết người này khó quản tới mức nào: “Tôi khá chắc là anh Tạ muốn một hôn lễ giản dị bình thường.” Mà Chu Vụ Hành chắc chắn sẽ dẫn theo một lô chó săn tới.
Chu Vụ Hành phản bác: “Nếu anh ta muốn đơn giản bình thường thì đáng lẽ không nên kết hôn.”
Lời này cũng khá có lý, tuy rằng hiện giờ Tạ Thời Dã gần như không xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng việc y kết hôn với Phó Húc chắc chắn sẽ là tin sốt dẻo, rất khó để che giấu.
Trải qua mười mấy tiếng đồng hồ trên trời, khi máy bay hạ cánh, đầu óc Dương Dương đã choáng váng, một hàng bốn người lại lên xe tiếp, đến khách sạn trực thuộc giáo đường tổ chức hôn lễ.
Chu Vụ Hành kéo Chu Dung đi ngủ bù, Trần Phong vẫn còn việc phải làm, hắn tới giáo đường xác nhận lại tình hình và các sắp xếp, Dương Dương thì về phòng vội vàng tắm rửa một cái, sao cho trông mình không quá mệt mỏi, rồi mới chạy đi gõ cửa phòng Tạ Thời Dã.
Người ra mở cửa lại không phải ông chủ của cậu, mà là một vị tiểu thư mặc chiếc váy dài bó màu bạc, mái tóc xoăn xõa tung, trên tóc còn cài một đóa hoa trắng nho nhỏ, đáng yêu mà đầy sức hút, Văn Dao.
Văn Dao nhìn thấy cậu thì nhiệt tình đi tới ôm một cái: “Dương Dương, lâu rồi không gặp.”
Dương Dương đờ người, mặt mũi đỏ bừng, cũng không dám vươn tay ôm trả.

Lúc này chỗ nhạy cảm trên eo bỗng bị người ta chọc một cái, sự tê ngứa lập tức lan tràn, Dương Dương kêu lên một tiếng kì quái, đẩy Văn Dao ra.
Trần Phong mặt không cảm xúc nói với hai người đang chặn cửa: “Mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng vẫn sẽ có nguy cơ bị phóng viên chụp được, cô với Dương Dương đã từng có tai tiếng rồi đấy, để tôi bớt lo một chút đi.”
Người đại diện hiện tại của Văn Dao là Trần Phong, cô nàng phụng phịu bĩu môi, tránh sang một bên, nói được rồi, để hai người đại diện đi vào.
Dương Dương bước vào trước, nhưng cậu đột nhiên đứng lại, Trần Phong đi theo sau thấy vậy thì kỳ quái hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”
Theo tầm mắt của Dương Dương nhìn sang, trước cửa sổ sát đất với ánh nắng rạng ngời, Tạ Thời Dã đang thắt cà vạt cho Phó Húc.

Hai người cao gần bằng nhau, khuôn mặt dịu dàng lắng đọng những tháng năm, khi ánh mắt đan vào nhau, triền miên mà khắc cốt ghi tâm, chỉ có bóng hình của người kia.
Rõ ràng chỉ là một động tác thắt cà vạt rất đỗi bình thường, lại mang tới sự trịnh trọng vô vàn.
Dương Dương đã từng thấy dáng vẻ lúc bọn họ thân thiết với nhau, cái nên thấy, cái không nên thấy đều đã thấy.

Nhưng tất cả hình ảnh đó đều khác với hiện tại.
Đó là một bầu không khí khiến bất cứ ai cũng sẽ tin vào tình yêu.

Cảm động, hâm mộ, hết thảy những xúc cảm tốt đẹp và chúc phúc, đều dâng lên từ tận đáy lòng.
Trong ánh nắng, Tạ Thời Dã quay sang, nhìn về phía đám Dương Dương: “Mọi người tới rồi à.”
Dương Dương làm dịu lại cơn xúc động không thể hiểu được, tiến lên nói: “Ông chủ, mặc dù anh bảo đến tham dự hôn lễ của anh thì bọn em mới được nghỉ phép, nhưng anh có thể cho nghỉ thêm mấy ngày không, em muốn nghỉ ngơi lâu thêm một chút.”
Tạ Thời Dã mỉm cười lắc đầu: “Không thể.”

Dương Dương: “…” Phí công cảm động.
Dương Dương và Trần Phong làm trợ lý của Tạ Thời Dã với Phó Húc nhiều năm như vậy rồi, tuy đã không còn là trợ lý của hai người mà là phụ trách cấp cao trong công ty, nhưng tình bạn của họ vẫn nồng nhiệt như cũ.
Ngày mai là hôn lễ, Dương Dương vốn muốn làm phù rể, trăm triệu lần không ngờ được là lại bị Văn Dao giành mất, ngay cả âu phục cô nàng đặt thiết kế riêng cũng đã xong rồi.
Hôn lễ không được tổ chức quá lớn, người tới dự cũng không nhiều lắm, giáo đường bố trí đơn giản mà trang nhã, người nhà họ Phó đều tới, chỉ có ghế người nhà bên Tạ Thời Dã là trống không.
Sau khi Tạ Thời Dã come out với gia đình, họ gần như cắt đứt liên hệ, tuy y nói là mình không bận tâm, nhưng vào thời điểm này, con người sẽ luôn yếu ớt.
Y sợ phải thấy những chiếc ghế trống đó, không ngờ rằng, những vị trí đó đều đã được ngồi đầy.
Phó Văn và bà ngoại Phó đều ngồi ở hàng ghế người nhà Tạ Thời Dã, Phó Văn có tính cách ít nói cười như vậy mà khi ngồi ở vị trí đó, chị lại ôn hòa tươi cười vẫy tay với Tạ Thời Dã, giống như đang nói, họ đều là người nhà của y.
Mắt Tạ Thời Dã đỏ hoe, tay cũng nóng lên, là Phó Húc đang nắm tay y thật chặt.
Lúc hôn lễ chưa bắt đầu, Tạ Thời Dã với Phó Húc phải tách nhau ra, mỗi người một phòng dể trang điểm.

Văn Dao mặc tây trang màu trắng ôm dáng, ngầu vô cùng, khí chất bê đê đậm đặc, đi giày cao gót bước tới, để Tạ Thời Dã cài hoa phù rể lên ngực cho cô.
Quen biết đã nhiều năm, lại đang là thời khắc trọng đại trong đời, Văn Dao không kìm được nước mắt, may mà mascara chống thấm nước nên không bị bẽ mặt.

Cô sụt sịt: “Hai người nhất định sẽ hạnh phúc, cả hai vốn đã rất hạnh phúc* rồi.”
*Nguyên văn là 你们一定会幸福的, 你们本来就很辛福了, câu thứ 2 thì chữ tân 辛 ở đây còn chỉ khó nhọc khổ sở vất vả nên tui hiểu câu của Văn Dao có 2 ý, 1 là hai người đã rất hạnh phúc rồi, 2 là cả hai đã chịu đủ khổ sở rồi (dù là trong hạnh phúc)
“Lát nữa ném hoa nhớ ném cho em nhé, mặc dù ngay cả bạn trai em còn chưa có nữa.” Văn Dao rưng rưng nói.
Tạ Thời Dã giống như một người anh trai xoa đầu cô: “Sẽ có thôi.” Y còn định nói gì đó, cửa phòng trang điểm đã bị người ta đẩy ra.
Hôn lễ phải bắt đầu rồi.
Tạ Thời Dã lại không nuốt về những lời định nói, mà tiếp tục: “Văn Dao, Lưu Nghệ Niên cũng muốn tới tham gia hôn lễ.

Bởi vì chuyện đóng phim mà cậu ấy có liên lạc với Phó Húc, cũng ở khá gần đây nên hôm nay cậu ấy sẽ tới.”
Nói xong, Tạ Thời Dã lo lắng nhìn Văn Dao, sợ cô không vui.
Khi Văn Dao nghe thấy cái tên này, thật sự khá bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng cười nói: “Khiếp sao chú rể lại để ý mấy chuyện linh tinh này nhỉ, hôm nay anh là người hạnh phúc nhất, anh chỉ cần nghĩ đến chuyện giữa anh với Phó Húc là được rồi.”
Hôn lễ này Tạ Thời Dã đã cùng chuẩn bị với Phó Húc, tuy nó chỉ là một nghi thức, tuy rằng không có nghi thức này, Tạ Thời Dã và Phó Húc vẫn sẽ ở bên nhau trọn đời.
Nhưng khi nghi thức này thật sự xảy ra, hết thảy đều trở nên rất khác.
Chân như đang bước trên mây, ngay cả ánh mặt trời cũng quá mức chói lòa.

Hôn lễ này được bố trí khác với bình thường, y và Phó Húc sẽ cùng đứng ở hai đầu thảm, ở giữa là nơi nguyện thề, bọn họ cùng bước về phía nhau, mỗi một bước, mỗi nhịp tim, mỗi một lần chớp mắt, đều như một lời tỏ tình thầm lặng.
Tạ Thời Dã đã có vô số lần nghĩ tới hôn lễ của mình, trước kia chỉ thỉnh thoảng y mới dám ảo tưởng một ngày được kết hôn với Phó Húc, giờ nó lại đang thật sự xảy ra, y và người ấy, y và người y yêu, sắp kết hôn.
Chung Xương Minh là khách mời kiêm người chủ trì, một ông già bình thường nghiêm túc như vậy, vào lúc này cũng trở nên đầy xúc động, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay chấm nước mắt.
Hình ảnh này thật buồn cười, thế là Tạ Thời Dã cười.

Y bước nhanh hơn, phá vỡ nhịp điệu của khúc nhạc hôn lễ, y sốt ruột không chờ nổi nữa rồi, y muốn ôm lấy Phó Húc.
Dường như Phó Húc cảm nhận được sự vội vàng của y, hai mắt khẽ cong, cũng bước nhanh theo.
Chung Xương Minh mở miệng trêu ghẹo bọn họ, khách khứa trong lễ đường cũng vui vẻ mà cười, Tạ Thời Dã hoàn toàn không để ý tới bọn họ, cho đến khi y lại được nắm tay Phó Húc.
Khoảnh khắc ấy, bàn chân như bị cố định, nhịp tim cũng chậm lại, vạn vật xung quanh bỗng trở nên rõ rệt, sự mơ hồ như trong mộng tan biến.

Đây là hiện thực, đây là chuyện đang xảy ra, y và Phó Húc, sắp kết hôn!
Nhẫn vẫn là cặp nhẫn kia, là chiếc nhẫn đã đi cùng với y qua rất nhiều năm tháng, là lời hứa năm đó Phó Húc trao cho y.
Bởi vì muốn trao lại cho nhau ở hôn lễ nên đêm qua phải tháo ra, lúc ấy Tạ Thời Dã còn cảm thấy không quen.
Nhưng giờ, Phó Húc sẽ đeo lại lên cho y.
Trước khi trao nhẫn cần phải nói lời thề nguyện.

Ngày hôm qua Tạ Thời Dã đã học thuộc, rõ ràng đã nằm lòng từng con chữ, tại phút giây này, y lại quên sạch không còn nhớ chút gì, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói một câu: “Em yêu anh.”
Chung Xương Minh đợi một hồi, phát hiện Tạ Thời Dã không nói gì thêm, buồn cười bảo: “Tiểu Tạ, cậu yêu nó là việc tất cả chúng tôi đều biết, còn gì nữa không?”
Đợi một hồi, chỉ thấy mặt Tạ Thời Dã càng lúc càng đỏ, Chung Xương Minh: “Xem ra chú rể của chúng ta quá hồi hộp nên nghĩ không ra, một vị chú rể khác thì sao nhỉ?”
Phó Húc giơ míc lên, ngừng một lát, rồi chậm rãi cười: “Anh yêu em.”
Rõ ràng trước hôn lễ cả hai đều đã chuẩn bị sẵn lời thề nguyện, nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng, tất cả đều hóa thành một câu ta yêu người.
Trong vô số lời âu yếm, em yêu anh anh yêu em có lẽ thật tầm thường, nhưng nó lại bao hàm hết mọi tình cảm chân thành tha thiết cùng với vô vàn tình ý.
Ta bằng lòng với ta yêu người, cái trước là ta sẵn sàng ở bên người, cùng nhau đồng hành, cái sau là ta sẽ yêu người như yêu chính sinh mệnh này.
Nhẫn lồng qua đầu ngón tay, mười ngón lại lần nữa đan chặt, bọn họ ôm nhau rồi hôn môi, trong sự chúc phúc của mọi người, dưới ánh mặt trời, hòa với tiếng nhạc, không gì tốt đẹp hơn được nữa.
Tạ Thời Dã lẩm bẩm: “Tựa như một giấc mơ.”
Cuối cùng y vẫn khóc, lệ ngập đầy bờ mi, từng giọt nước mắt, vừa là yếu mềm vừa là cảm động lăn xuống.
Phó Húc giơ ngón tay lau nước mắt cho y, nhẹ nhàng nói: “Không phải là mơ đâu.”
Phó Húc: “Anh gả cho em rồi.”
Tạ Thời Dã vừa khóc vừa cười, y lau sạch nước mắt, ném bó hoa đang ôm ra sau, Văn Dao chạy tới muốn đón lấy, lại không ngờ gót giày trật sang một bên, cô nàng ngã xuống từ đài hôn lễ khá cao.
Trong tiếng hô hốt hoảng, Văn Dao ảo não nhắm mắt lại, cô không muốn phá hỏng hôn lễ đang hài hòa của Tạ Thời Dã, biết vậy không đi giày cao gót nữa.
Nhưng rất nhanh, cô ngã vào trong một lồng ngực rắn chắc ấm áp, đối diện với cặp mắt dường như chưa từng thay đổi, nghe thấy âm thanh kia: “Chị.”
Tiếng chuông vang lên, Văn Dao ở trong vòng tay Lưu Nghệ Niên, nhìn về phía hai người trên đài hôn lễ.
Bọn họ lại ôm lấy nhau, ngay cả nắng cũng đang thiên vị bọn họ, như chúc phúc mà bao phủ lấy cả hai.
Bó hoa từ trên trời giáng xuống, rơi vào lòng cô, cánh hoa bay tán loạn, có cái đậu trên mặt.
Hai giờ chiều nước Mỹ, Tạ Thời Dã và Phó Húc đồng thời đăng tải Weibo.
Tạ Thời Dã: Nắm lấy tay người.
Phó Húc: Cùng nhau bạc đầu.
HOÀN TOÀN VĂN..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN