Trộm Nhìn Ánh Sáng - Chương 99: Ngoại Truyện 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Trộm Nhìn Ánh Sáng


Chương 99: Ngoại Truyện 9


Edit: Ry
Thấy thợ trang điểm và Tạ Thời Dã ngơ ngác nhìn nhau, đạo diễn Phó đành phải ho nhẹ một tiếng: “Tôi đùa thôi.”
Thợ trang điểm cười vài tiếng xấu hổ, giơ tay mời Tạ Thời Dã đến phòng hóa trang để chỉnh lớp trang điểm.

Tạ Thời Dã đứng dậy, lúc đi qua Phó Húc còn không nhịn được mà vươn tay bóp mặt người ta, vì Phó Húc vừa rồi thật sự đáng yêu quá mức, khiến trái tim y rung rinh mãi không thôi.
Mặt Phó Húc bị y bóp cho đỏ lên, bất đắc dĩ nhìn y, Tạ Thời Dã nháy mắt phải với anh, quay đầu lại thấy vẻ mặt của thợ trang điểm cũng không có vẻ gì là quá kinh ngạc, giống như Phó Húc đã nói, chuyện của bọn họ gần như ai cũng biết.
Tạ Thời Dã trở lại phòng hóa trang, đúng lúc thấy Từ Đạo mặt xám như tro, mới chỉ một đêm không gặp thôi mà trông gã có vẻ tiều tụy đi nhiều.

Tạ Thời Dã cũng chẳng có gì để nói với gã, làm như không thấy, ngồi xuống trước gương trang điểm.
Từ Đạo đi tới, đứng bên cạnh y, vậy mà lại khom lưng cúi đầu nói xin lỗi với y.

Phải biết cái phòng hóa trang này ngoài hai người bọn họ ra còn hai nhân viên khác, hành động này của Từ Đạo rõ ràng khiến người khác cho là có chuyện hay để hóng hớt.
Tạ Thời Dã nhíu mày, đúng lúc Dương Dương đi vào nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức đuổi hết người ra khỏi phòng, để lại không gian cho bọn họ.
Từ Đạo vẫn ăn nói rất khép nép, gã bảo mình sai rồi, hi vọng Tạ Thời Dã không chấp kẻ tiểu nhân, trả lại vai diễn cho gã.
Tạ Thời Dã bình tĩnh nói: “Chưa nói tới việc có trả hay không, vai diễn này là tự cậu không cần.”
Từ Đạo cắn răng: “Tôi sai rồi.”

Tạ Thời Dã rất tự nhiên nói tiếp: “Đúng là cậu sai rồi.”
Từ Đạo còn tưởng y sẽ đánh Thái Cực một hồi, không ngờ lại thẳng thắn như vậy, khiến gã không biết phải nói gì.
Tạ Thời Dã: “Phó Húc đã chọn cậu, tức là diễn xuất của cậu tốt, còn phù hợp với nhân vật, nói đơn giản, cậu thật sự là diễn viên thích hợp với vai diễn này nhất.”
Mặt Từ Đạo lộ vẻ vui mừng, đang định nói gì đó, Tạ Thời Dã đã ngắt lời gã: “Cậu có tài, có kĩ thuật diễn, rèn luyện thêm mấy năm, có khi sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc.

Nhưng cậu không nên dùng tâm tư vào những chuyện đó, có tài lại không chịu dùng cho tử tế, đó mới là thứ Phó Húc ghét nhất.”
Từ Đạo nghe mà mặt mũi trắng bệch, đầu cũng cúi rất thấp.

Tạ Thời Dã tiếp tục nói: “Còn những tâm tư đó của cậu, tôi nghĩ tối qua chắc cậu cũng đã hiểu, không bao giờ thành đâu.”
Câu nói này khiến Từ Đạo kinh ngạc nhìn lên, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Thời Dã, gã hiểu ra, hai người kia hoàn toàn không sợ bị người ngoài biết.
Thấy bên trong phòng hóa trang yên tĩnh trở lại, Dương Dương mới đẩy cửa vào, khách khí tiễn Từ Đạo ra.

Người vừa đi, Tạ Thời Dã đã trợn ngược mắt lên, sự thản nhiên giả tạo ban nãy đã bị cái trợn này làm bay sạch.
Dương Dương hờ hững hỏi: “Hả giận chưa?”
Tạ Thời Dã quay đầu lại nói cậu: “Cái gì mà hả giận, tôi còn chưa kịp làm gì, chỉ mới dạy cho cậu ta vài đạo lý trong đời, nói cho cậu ta biết nên làm người như thế nào mà thôi.”
Dương Dương: “Đạo diễn Phó đã điều chỉnh xong lịch quay cho anh rồi.”
Tạ Thời Dã đang định nói không cần Phó Húc phải sửa lịch quay vì y, như vậy thì rõ là y đi cửa sau rồi, Dương Dương lại nói tiếp: “Đạo diễn Phó còn nói, làm nũng cũng vô dụng.”
Đừng tưởng Dương Dương mặt lạnh như tiền mà nhầm, thực tế da gà da vịt nổi đầy mình, cậu ta sắp nôn luôn rồi.
Dương Dương thấy Tạ Thời Dã sửng sốt nửa ngày, rồi mặt càng ngày càng đỏ, sắp bốc khói đến nơi, rõ ràng là đàn ông con trai hơn ba mươi tuổi rồi mà yêu vào cứ như hồi xuân, không khác gì học sinh tiểu học, cậu ta thầm phỉ nhổ trong lòng.
Trong thời gian Tạ Thời Dã ở đoàn làm phim, nhân viên công tác có thể cảm giác được tâm trạng đạo diễn Phó siêu tốt, không dễ nổi giận như trước nữa.
Ban đêm ôm Tạ Thời Dã, Phó Húc nói trước kia anh luôn cảm thấy Chung Xương Minh, thầy mình lúc ở trong đoàn quá nóng tính, giờ làm đạo diễn rồi mới biết, đúng là dễ làm người ta phát cáu thật.
Tạ Thời Dã cười rung cả người, xoa cằm Phó Húc: “Vậy mỗi lần em diễn không tốt, anh vẫn luôn phải cố nhịn không nổi giận với em à?”
Phó Húc nắm lấy tay Tạ Thời Dã, hôn mấy cái lên đầu ngón tay người yêu: “Em chưa từng diễn không tốt.”
“Điêu.” Tạ Thời Dã không tin.
Được rồi, Phó Húc đổi lí do khác: “Nhìn thấy em là anh đã vui rồi, làm gì giận nổi nữa.

Trần Phong cũng nói đợi em quay xong thì tháng ngày tốt lành của mọi người sẽ chấm dứt.”
Tạ Thời Dã quay người, chống tay lên gối đỡ cằm, mặt mũi đầy vẻ tò mò: “Lúc không có em ở đây, rốt cuộc anh dữ đến mức nào vậy?”
Vừa dứt lời, Tạ Thời Dã đã bị đè ra giường, chân bị Phó Húc giơ lên, tách ra, đầu ngón tay mơn man từ đầu gối đến bắp đùi, những rung động quen thuộc khiến cơ thể Tạ Thời Dã nóng lên, thanh âm cũng trở nên nghèn nghẹn, đôi mắt ướt mềm, giọng điệu cũng ngọt dính: “Đừng có quyến rũ em, em không muốn làm.”
Phó Húc hôn lên môi y, mãnh liệt mà nồng nàn, trầm giọng nói: “Anh muốn.”
Siêu sao Tạ ở đoàn làm phim được yêu mếnbao nhiêu, đêm nay được đạo diễn Phó báo đáp lại bấy nhiêu ở trên giường.
Hậu quả của việc hoang dâm vô độ là ngày hôm sau Tạ Thời Dã vốn phải rời khỏi đoàn làm phim, lại suýt nữa không dậy nổi.

May mà trong lúc y ngủ, Phó Húc đã để Dương Dương thu dọn hành lý, Tạ Thời Dã chỉ cần mặc quần áo, rồi đỡ cái eo bị giày vò quá độ lên máy bay là được.
Nhưng một chuyện đơn giản như vậy, Tạ Thời Dã cũng làm trong mơ màng.

Y thật sự quá mệt, không tỉnh táo nổi, cúc áo cài sai, khóa quần không kéo, tay cầm tất mà người thì ngả vào đầu giường, mắt nhắm chặt.
Đạo diễn Phó ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn làm xong bữa sáng rồi, vào phòng ngủ thấy dáng vẻ này của người yêu, không nhịn được cười.
Khi Tạ Thời Dã mơ màng bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thì trước mặt y có một cái xoáy tóc xinh đẹp, là đỉnh đầu của Phó Húc, đến lúc này y mới nhận ra, Phó Húc đang ngồi xổm trước người mình, giúp y buộc dây giày.
Hàng mi rậm che đi đôi mắt, nhưng khi cặp mắt ấy giương lên, lại tựa như ánh sao rơi xuống trái tim Tạ Thời Dã, khiến tim y nhói lên từng hồi bối rối, thích vô cùng.
Đã yêu nhau nhiều năm thế rồi, ấy vậy mà sự nhiệt tình chưa từng suy giảm, vẫn như mối tình đầu.
Tạ Thời Dã ngoan ngoãn ngồi im, nhìn Phó Húc giúp y mặc quần áo cho tử tế, sửa lại cổ áo, rồi cuối cùng kéo y đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, Tạ Thời Dã ngả đầu vào vai Phó Húc, thầm thì mình không muốn đi, có thể thêm cảnh quay được không, cho y quay lâu thêm vài ngày.
Nếu là ở đoàn làm phim khác, dù đạo diễn hay nhà sản xuất thì cũng đều là cầu còn không được, hết lần này tới lần khác, gặp phải đạo diễn Phó lại thua đến thê thảm.

Một câu không được hai câu không thể, thẳng thừng đưa Tạ Thời Dã cho Dương Dương, sắt thép vô tình nhìn Tạ Thời Dã đi một bước ngoảnh lại nhìn một lần.
Lên đến xe, Tạ Thời Dã ôm điện thoại, liên tục nhắn mấy tin trên WeChat, nói đủ thứ chuyện không dứt, trách móc hành vi vội vàng tống khứ y của Phó Húc, xem ra anh chẳng nhớ em.
Xe lái đi chưa đến nửa tiếng, mấy lời phàn nàn chọc ghẹo kia của Tạ Thời Dã trở thành nỗi nhớ thực thụ, mỗi lần chia ly đều khổ sở như vậy.

Đợi mãi mà Phó Húc không trả lời tin nhắn, y quá buồn ngủ, bèn cất di động đi, kéo bịt mắt xuống, tiếp tục ngủ bù.
Đến sân bay, tỉnh lại sau giấc ngủ thì thấy Phó Húc gửi tới một bức ảnh, một tin nhắn.

Trong ảnh là máy tính của đạo diễn Phó đang mở phần mềm chỉnh sửa, đang chạy cảnh quay của y, bên cạnh có cà phê và mấy cục đường, tin nhắn đi kèm là: Anh đang ngắm em nên chưa kịp nhớ.
Dương Dương dừng xe, quay đầu lại đã thấy Tạ Thời Dã cầm điện thoại, mặt đỏ tới mang tai.

Gặp phải ánh nhìn của Dương Dương, Tạ Thời Dã nghiến răng nói: “Tới hiệu sách mua ngay cho tôi mấy cuốn dạy nói lời âu yếm, tôi không thể thua được.”
Dương Dương: “…”
Tạ Thời Dã lật qua lật lại ngắm nghía lịch sử cuộc trò chuyện, như thể đang ngậm cục đường vĩnh viễn không tan, ngọt cả cõi lòng.
Công việc tiếp theo của y là quay quảng cáo, nữ chính trong quảng cáo là người quen của Tạ Thời Dã, mặc dù đã lâu lắm rồi y không gặp cô, Văn Dao.
Đến địa điểm quay chụp, Tạ Thời Dã gặp được Văn Dao trong phòng hóa trang.

Hồi quay « Xuất Thế », y với Văn Dao có hợp tác, cũng từng bí mật gặp nhau vài lần, về sau thật sự bận quá nên mối liên hệ cũng nhạt dần.
Nhưng có vài người, dù bạn không liên lạc gì với họ, cũng không gặp mặt, nhưng khi gặp lại nhau, cả hai lại không bao giờ cảm thấy xa lạ, tình bạn của Văn Dao và Tạ Thời Dã thuộc loại đó.
Chủ yếu là do tính cách của Văn Dao, mặc dù không đứng đắn, nhưng rất đáng yêu.

Văn Dao đi tới muốn ôm một cái, lại bị Tạ Thời Dã ấn tay lên trán, đẩy ra xa: “Đừng, anh không muốn có scandal đâu.”
Văn Dao múa máy hai tay, cuối cùng trợn mắt nói: “Sao anh lại vô tình như thế nhỉ.

Uổng công em bất chấp hiểm nguy từ miệng lưỡi thiên hạ mà muốn biểu đạt tình cảm nhớ thương với anh.”
Cô nàng bắt đầu nói nhăng nói cuội một hồi, cười đến mặt mày cong cong.

Tạ Thời Dã cũng không biết với cái tính cách không đứng đắn này của cô nàng, nổi tiếng rồi thì làm thế nào để xử lý rắc rối vậy.
Văn Dao đã đóng vài bộ phim, nhận được không ít giải thưởng, bộ phim kia của Chung Xương Minh xem như là ván cầu dẫn dắt cô, sự nghiệp càng ngày càng thành công, bây giờ cũng đã có chút danh tiếng, mặc dù không tính là quá nổi, nhưng cái tên Văn Dao này, hầu hết mọi người đều đã từng nghe.
Trông thấy Văn Dao, Tạ Thời Dã lại nghĩ đến Lưu Nghệ Niên.

Lưu Nghệ Niên đóng xong « Xuất Thế » thì ra ngước ngoài, người nhà nói muốn để thằng bé đi học cho giỏi, tạm thời rời khỏi ngành giải trí.

Nhưng trong giới có lưu truyền vài tin đồn khó nghe, nói là trong lúc đóng phim, Lưu Nghệ Niên bị nữ diễn viên cùng đoàn dụ dỗ, người đại diện tức cậu ruột của Lưu Nghệ Niên còn làm loạn ở tiệc ăn mừng.
Tiệc mừng Tạ Thời Dã có công việc khác nên không đi được.

Tin đồn bảy phần giả ba phần thật, cậu của Lưu Nghệ Niên không hề làm loạn ở tiệc mừng, nhưng đúng là có nói vài câu kì quái trên bàn ăn.
Đại khái là Nghệ Niên nhà ông ta vẫn còn nhỏ, chưa biết đúng sai, cũng chưa trải sự đời, nếu có làm gì không phải thì mong các vị tiền bối đừng chiều theo thằng bé, càng đừng hùa theo nó.
Thằng bé là trẻ con, không hiểu chuyện.

Nghe qua thì tưởng là khiêm tốn, mong mọi người bao dung cho Lưu Nghệ Niên, nhưng hành động ông cậu vừa nói vừa khinh thường nhìn Văn Dao, tất cả mọi người đều thấy được.
Lúc ấy Văn Dao cũng không tỏ vẻ gì, nhưng Lưu Nghệ Niên lại đứng phắt dậy, dùng sức kéo cậu mình đi.
Sau đó Lưu Nghệ Niên đi du học.

Tạ Thời Dã không biết lúc ấy Văn Dao và Lưu Nghệ Niên đã đi đến đâu, lúc y thuận miệng nhắc tới Lưu Nghệ Niên cũng không thấy Văn Dao tỏ vẻ gì.
Như thể năm ấy cô và Lưu Nghệ Niên không hề có bất cứ quan hệ gì, cũng chưa từng ở bên nhau..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN