Edit: Ry
Một câu em là của anh khiến cõi lòng Tạ Thời Dã tê dại từng hồi, y cầm vạt áo, chậm rãi kéo nó lên: “Vậy sao, anh có muốn xác nhận lại xem em có thật là của anh không?”
Sự thật chứng minh, có thắt dây lưng lại thì cũng không chống đỡ nổi hai tên đàn ông làm loạn, vạt áo choàng tắm rủ xuống hai bên hông, không ngừng lay động, cái dây thắt lưng kia chỉ bảo vệ được một đoạn eo, những nơi khác đều bị vấy bẩn.
Tạ Thời Dã nhanh chóng thấy hối hận vì đã chọc Phó Húc, người đàn ông này một khi ghen lên, dữ đến độ y chịu không nổi.
Khi mọi chuyện kết thúc, từ eo đến đùi Tạ Thời Dã rải đầy dấu tay, y nằm chết ở trên giường, kẹp chăn giữa đôi chân trần, rất thản nhiên để Phó Húc nhìn tác phẩm tội lỗi của anh trên người mình.
Phó Húc ngượng ngùng múc nước tới lau người cho y, Tạ Thời Dã nhân lúc Phó Húc đang mềm lòng mà dùng chất giọng khàn đặc, nói muốn ở lại đây.
Đàn ông dễ thuyết phục nhất là sau khi được thỏa mãn, Tạ Thời Dã hao tâm tổn trí tốn sức, hi sinh chính mình, cuối cùng vẫn đổi lấy một câu không được.
Khăn mặt ướt đẫm nước nóng, chậm rãi lau trên cái chân xanh tím đan xen của y, cứ thế đi xuống mắt cá chân, rồi tinh tế bọc lấy những đầu ngón chân hồng hào.
Phó Húc thả khăn mặt trong tay xuống, vì Tạ Thời Dã đã rút chân ra.
Siêu sao Tạ rất không khách khí dẫm lên vai đạo diễn Phó, chống khuỷu tay xuống giường, cằm hơi hất lên: “Em không có hỏi ý kiến anh.”
Chân y nhanh chóng trượt xuống khỏi vai Phó Húc, rơi trên cái bụng, lễ trước binh sau: “Dù sao thì anh cũng đang thiếu diễn viên mà, em đến giúp chẳng phải sẽ càng tốt à?”
“Anh cũng biết kĩ thuật diễn của em rồi, em hoàn toàn đủ khả năng đóng vai này.” Trên đường tới đây Tạ Thời Dã đã tranh thủ xem kịch bản, thậm chí còn mường tượng ra mình nên thể hiện nhân vật này trước ống kính như thế nào.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy rồi, y quá hiểu Phó Húc, cũng quen với phong cách đạo diễn của anh.
Nhưng Phó Húc vẫn nói không được, tóm lấy mắt cá chân y, dời cái chân ra khỏi bụng mình, không tiếp nhận sự dụ dỗ của y: “Không được, công việc của em thì sao, đừng có nói với anh là em rảnh, em không lừa được anh đâu.”
Tạ Thời Dã ngồi dậy, trực tiếp cưỡi lên người Phó Húc: “Anh không cần phải để ý đến chuyện đó, em sẽ xử lý tốt, anh chỉ cần nói, có muốn em không nào?”
Rõ ràng là đang nói chuyện công việc, giọng điệu lại triền miên như đang làm nũng, khiến Phó Húc không thể nói không.
Nhưng nghe được Tạ Thời Dã tự chủ trương quyết định như vậy, Phó Húc tức giận: “Lần trước vì chạy lịch trình đã chảy máu mũi một lần rồi, em vẫn chưa nhớ hả? Bác sĩ dặn em như thế nào? Bảo em phải nghỉ ngơi cho thật tốt!”
Tạ Thời Dã sợ nhất bị cằn nhằn, y thẳng thừng cúi xuống chặn miệng Phó Húc, hôn cho người ta nói không nên lời.
Phó Húc bị y hôn, vẫn chưa nguôi giận, lau rửa cho Tạ Thời Dã trên người mình xong thì đứng dậy vào phòng tắm, đến lúc đi ra đã mặc áo ngủ chỉnh tề: “Đêm nay anh đến phòng cho khách ngủ, em ngoan ngoãn ngày mai bay về cho anh.”
Tạ Thời Dã nằm ở trên giường đã bị ăn sạch bách: “…”
Y lặng im dùng ánh mắt trách móc Phó Húc, bị làm thành như vậy rồi còn không chịu ôm y ngủ, có người yêu nào như vậy không.
Phó Húc dời ánh mắt, khó nhọc nói: “Trừ phi em hứa với anh ngày mai bay về.”
Tạ Thời Dã nằm trên giường bỗng nhúc nhích ngồi dậy, sau đó chậm rãi mặc áo vào, bắt đầu đóng cúc.
Phó Húc sững sờ: “Em định đi đâu?”
Tạ Thời Dã đỡ eo: “Chẳng phải anh bảo em đi về sao.”
Phó Húc: “Muộn thế này rồi.”
Tạ Thời Dã: “Đằng nào thì cũng phải về.”
Nghe ra được sự hờn dỗi trong giọng nói của người yêu, Phó Húc bất đắc dĩ, sao anh có thể để Tạ Thời Dã đi ra ngoài vào lúc này được, chân vẫn còn run kia kìa.
Phó Húc tiến tới ôm lấy Tạ Thời Dã, thua triệt để, chỉ kiên cường được mấy giây, đến cuối vẫn không cãi lại được Tạ Thời Dã: “Đêm nay anh ngủ với em, nhưng mai vẫn phải về nhé.”
Tạ Thời Dã nghe anh nói vậy, ra vẻ như phải đi, Phó Húc vội nói: “Được rồi được rồi, không nói nữa, em muốn làm gì thì cứ làm, ngoan, nằm xuống đi, anh xoa bóp eo cho em.”
Vậy mới đúng chứ, gần như không tốn chút sức nào đã hoàn toàn thắng lợi, Tạ Thời Dã nằm xuống, trở mình, để Phó Húc xoa eo cho mình.
Kĩ thuật xoa bóp của Phó Húc rất tốt, từ năm đó y đã được trải nghiệm rồi, Tạ Thời Dã cứ thế ngủ mất, giữa lúc mơ màng còn có thể cảm giác được những nụ hôn rơi trên mặt, trên mí mắt mình.
Lúc Tạ Thời Dã tỉnh, Phó Húc đã hôn y rất nhiều rất nhiều lần, nhưng như thể vẫn chưa đủ, y ngủ rồi anh vẫn muốn hôn trộm vài cái, vì dù có nhìn như thế nào thì người này, gương mặt này, đều khiến anh yêu biết mấy, nhớ thương đến tận đáy lòng.
Cũng vì quá yêu người này, nên ranh giới cuối cùng cứ từng bước lùi lại, mới khiến cho Tạ Thời Dã càng ngày càng làm loạn như vậy.
Phó Húc đứng dậy cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Dương Dương.
Dương Dương ở trong phòng Trần Phong, lúc này đang van nài anh Trần của cậu ta giúp đỡ.
Vì cậu ta biết Phó Húc sớm muộn cũng sẽ tới tìm mình, mà phòng Trần Phong ở ngay cạnh phòng Phó Húc, cũng tiện hơn.
Lúc ở trong phòng Trần Phong, Dương Dương đã nghe được loáng thoáng vài âm thanh không thích hợp, cậu ta và Trần Phong hoảng hốt liếc nhau một cái, vẻ mặt Trần Phong có phần xấu hổ, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Hút thuốc không?”
Dương Dương: “Có ạ.”
Nào biết bọn họ ra ban công thì phát hiện âm thanh còn rõ ràng sống động hơn, nhưng thuốc đã châm rồi thì làm gì được nữa, đành phải cố mà hút cho hết, hai người tiếp tục lúng túng đối mặt với nhau, im lìm hút thuốc.
Hút xong, Dương Dương chạy trối chết vào trong, ba tiếng sau, Phó Húc tìm tới cửa, Dương Dương đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Dù sao thì ngay cả chuyện giường chiếu của ông chủ cũng đã vô tình mà nghe hết rồi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, Dương Dương trai thẳng lòng như tro tàn, cực kì bình tĩnh mà nghĩ.
Phó Húc lại không hề khởi binh hỏi tội, chỉ hỏi Dương Dương bảng công việc của Tạ Thời Dã, thẩm tra đối chiếu với từng ngày.
Anh biết Tạ Thời Dã cố chấp muốn chết, chi bằng để anh sửa đổi lịch quay bên này, cố gắng để trống thời gian cho Tạ Thời Dã chạy các công việc khác.
Tạ Thời Dã ngủ ngon lành, không hề biết những người khác đang vì y mà nhọc lòng.
Ngày hôm sau, Từ Đạo cố tình không tới trường quay, ngay cả lí do gã cũng nghĩ xong rồi, nói mình bị ốm, không thể đóng phim được, chơi chiêu một chút.
Dù sao thì gã đã lấy việc công làm việc tư không chỉ mới ngày một ngày hai, Phó Húc vẫn luôn nhẫn nhịn gã, chẳng phải đều là vì anh ta không tìm được người thay thế sao, bởi vì gã có kĩ thuật diễn tốt, bởi vì gã có chỗ dựa.
Hôm qua anh ta thế mà dám nói gã cút, điều đó thật sự khiến gã tức điên.
Từ Đạo nằm trong khách sạn nhàn nhã đắp mặt nạ, chuông điện thoại réo inh ỏi, gã có phần bực bội nghe máy: “Chuyện gì?”
Người đại diện ở đầu dây bên kia gào lên: “Cậu đang làm cái quái gì vậy hả Từ Đạo! Tôi đã dặn cậu là phải biết điều một chút rồi cơ mà, sáng nay Phó Húc đã cho người liên lạc thẳng với bên công ty nói hủy hợp đồng, anh ta không cần cậu nữa!”
Mặt nạ của Từ Đạo nứt ra: “Sao anh ta có thể làm vậy chứ, như thế là vi phạm hợp đồng! Chúng ta có thể kiện anh ta!”
Người đại diện: “Kiện con khỉ! Cậu nghĩ công ty sẽ vì cậu mà đắc tội với Phó Húc à, tôi đã dặn cậu đừng có trêu chọc anh ta rồi, cậu lại không nghe!”
Từ Đạo nghe mắng một hồi, khó khăn lắm mới cúp máy được, cũng không dám làm mình làm mẩy nữa, vội vã thay quần áo, rửa mặt sửa sang rồi chạy tới trường quay.
Gã biết Phó Húc vẫn chưa tìm được người thích hợp để thay thế nhân vật mà gã đóng, cũng biết diễn xuất của gã thật ra cũng đạt yêu cầu, chỉ cần giờ gã đến trường quay, ngoan ngoãn diễn cho tốt, chưa biết chừng Phó Húc sẽ đổi ý.
Đi được một nửa, điện thoại di động lại kêu ầm lên, Từ Đạo nghiến răng, đã định không nhận rồi, lại thấy tên hiển thị là tổng giám đốc Trương.
Tổng giám đốc Trương là kim chủ của gã, đã bao gã được nửa năm rồi, cho không ít tài nguyên.
Từ Đạo không dám cúp điện thoại của lão, chỉ có thể cắn răng nhận.
Không ngờ giám đốc Trương gọi tới cũng là để mắng gã, nói mình là người kinh doanh, luôn phải dĩ hòa vi quý, bình thường Từ Đạo quậy phá mấy trò vặt vãnh lão sẽ mặc kệ, nhưng hết lần này tới lần khác lại gây sự với cái vị cao quý kia, hợp đồng của bọn họ chấm dứt, lão sẽ không cho gã bất cứ sự trợ giúp hay tài nguyên nào nữa.
Mới chỉ qua một đêm thôi mà mọi chuyện đã thay đổi, Từ Đạo cầm di động, thật sự không ngờ được mình lại bị kim chủ vứt bỏ, còn bị vứt một cách thẳng thừng như vậy.
Đến lúc này Từ Đạo mới hiểu được, trước đó Phó Húc không xử lý gã chẳng qua là vì nén giận thôi, giờ đã ra tay là một đòn diệt sạch, khiến gã tổn thất nặng nề.
Nhưng sao sự kiên nhẫn của Phó Húc lại đột ngột biến mất như vậy, Từ Đạo cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được điểm mấu chốt, đó chính là tối qua gã đã bắt gặp Tạ Thời Dã trong phòng anh, còn nhìn Tạ Thời Dã rất lâu.
Từ Đạo chạy tới trường quay, nhịp tim gã đập dồn dập, chẳng dám đắc ý vênh váo nữa, giờ gã chỉ mong diễn xuất của mình sẽ khiến Phó Húc tha cho một lần, đại nhân không chấp tiểu nhân.
Gã vội vàng chạy tới phòng hóa trang, đúng lúc gặp thợ trang điểm của mình, Từ Đạo đặt mông ngồi xuống ghế: “Mau mau, mau hóa trang cho tôi đi.”
Thợ trang điểm kinh ngạc nhìn gã: “Sao cậu lại ở đây?”
Từ Đạo thở ra một hơi, lúng túng nở nụ cười: “À, sáng nay tôi hơi bị cảm sốt, nhưng uống thuốc xong thì thấy khá hơn nhiều rồi, mau hóa trang cho tôi đi, hẳn là vẫn chưa bắt đầu quay đâu nhỉ.”
Thợ trang điểm còn lúng túng hơn gã: “Không phải, trang phục của cậu đã bị mang đi sửa lại rồi, Tạ Thời Dã đóng thay cậu, cậu không biết à?”
Trước mắt Từ Đạo lập tức tối đen, gã như người bị rút mất cột sống, chậm rãi ngã ra ghế.
Gã nắm chặt lấy thành ghế, hiểu được, hóa ra lần này Tạ Thời Dã đến đây là để thay thế gã.
Lần này, đúng thật là mất tất cả rồi.
So với tình cảnh bi thảm trong phòng hóa trang thì không khí ngoài trường quay hòa thuận vui vẻ hơn nhiều, cẩn thận cảm nhận thì còn có thể thấy được một lớp không khí màu hồng, phần lớn đến từ các nhân viên.
Bọn họ đầu sát bên đầu, tranh thủ lúc chưa bắt đầu quay, cả đám cầm điện thoại chụp lén, cho đến khi đạo diễn Phó lên tiếng uyển chuyển nhắc nhở thì mới nhao nhao hoàn hồn.
Mặc dù vẫn tận tụy làm công việc của mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tiếp tục ngắm trai.
Có ai mà không thích cái đẹp đây, ngắm nhiều trai xinh gái đẹp rất có lợi cho cả tinh thần lẫn thể xác.
Tạ Thời Dã quay xong một cảnh, rất tự nhiên đi tới bên cạnh đạo diễn xem lại cảnh quay.
Ghế của y thấp hơn ghế đạo diễn của Phó Húc một chút, dáng vẻ ngẩng đầu lên trông thật ngoan, Phó Húc không nhịn được mà xoa đầu Tạ Thời Dã: “Diễn tốt lắm.”
Tạ Thời Dã dưới tay anh cong đôi mắt cười: “Anh dạy mà, sao có thể diễn kém được.”
Phó Húc lại xoa đầu y, sau đó gọi thợ trang điểm tới: “Nhân vật này không đẹp đến như vậy, cô chỉnh cho da em ấy tối xuống một chút đi, đè lại một chút.”
Thợ trang điểm: “Ngoài làm tối màu da thì còn cần làm gì khác nữa không ạ?”
Phó Húc: “Làm được gì thì làm hết đi, chỉ cần cô có thể hóa trang sao cho các nhân viên khác đừng có lúc nào cũng chỉ muốn nhìn trộm chụp trộm em ấy là coi như thành công.”
Thợ trang điểm: “…”
Tạ Thời Dã: “…”.