Trọn Đời Về Sau
Chương 1
Tám rưỡi tối.
Hà Lệ Chân bước xuống xe buýt ngó đồng hồ đeo tay, thấy mình tới không sớm cũng không trễ. Đang trong tháng Tám, khí trời oi oi. Hạ Lệ Chân đeo túi xách đứng đợi ở ngã tư đường Tây Kinh. Cô đứng một hồi, dần dần thừ người. Ánh mắt đờ đẫn rơi trên ngã tư đường, xe cộ giăng như mắc cửi, đèn xanh đèn đỏ thay nhau chuyển màu, người đến người đi dáng vẻ hối hả.
Đang lúc cô vẫn còn thừ người ra, bỗng nghe có tiếng còi xe, sau đó là một tiếng gọi—-
“Lệ Chân!”Hà Lệ Chân giật mình ngoái đầu, một chiếc xe hơi màu đỏ đang đỗ bên lằn đường kế cô. Cửa sổ xe mở xuống phân nửa, bên trong hiện ra vẻ mặt tươi cười của Thương Khiết.
“Tới đây mau!” Cô ấy nói, “Chỗ này không đậu xe được đâu.”
Hà Lệ Chân nghe xong, vội vàng chạy tới, đi vòng qua bên kia, ngồi vào vị trí phó lái. Thương Khiết rồ ga cho kịp vài giây của lượt đèn xanh này để băng qua ngã tư trước mặt.
“Đợi lâu rồi hả, xin lỗi, chỗ tớ ngay trước khi ra khỏi cửa lại vướng một chút việc.”
“Không có.” Hà Lệ Chân nói, “Cũng không đợi lâu lắm, tớ cũng chỉ mới vừa tới.”
Thương Khiết vừa trông chừng xe vừa quay qua đánh giá Hà Lệ Chân một cách hơi khoa trương, Hà Lệ Chân bị cô ấy nhìn đến phát ngượng, nói: “Cậu lo lái xe đi kìa, nhìn tớ làm gì.”
“Tớ nhìn xem tình trạng của cậu ra sao.” Thương Khiết nói, rồi gật gù, “Cũng còn được, trông không đến nỗi bị đả kích lớn lao gì.”
Hà Lệ Chân cười nói, “Có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
Thương Khiết một tay cầm vô lăng, mò trong túi xách bên mình ra một hộp thuốc lá, ngậm lấy một điếu thuốc rút ra, rồi lại dùng một tay mò bật lửa mồi thuốc, lúc nhả khói thì hơi mở hé cửa sổ xuống một chút. Hà Lệ Chân quay đầu qua nhìn cô ấy, dù biết là vô hiệu nhưng cũng không khỏi khuyên một câu:
“Cậu bớt hút thuốc đi.”
Thương Khiết cười cười, nói: “Bớt không được, nghiện rồi.”
Hà Lệ Chân cũng biết là khuyên cô ấy không xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tớ cũng không biết cậu sợ cái gì.” Thương Khiết ngó kính chiếu hậu, dáng người của Hà Lệ Chân hơi gầy đi. Cô không trả lời, Thương Khiết búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nói: “Tự mình đi làm chuyện đồi bại bị bắt quả tang, thằng chả còn chột dạ hơn cả cậu, một cơ hội tốt như vậy mà cậu cũng không biết lợi dụng.”
Hà Lệ Chân vẫn không nói gì, nhìn ánh đèn neon chớp qua ngoài cửa sổ.
Thương Khiết nói một hồi, giọng điệu lạnh đi, dáng vẻ nói chuyện làm ăn chỉ huy công việc hàng ngày bắt đầu lộ ra.
“Thằng chả chỉ hù doạ cậu một chút, coi xem phản ứng của cậu ra sao, nào ngờ ngay cú đầu tiên cậu đã đỡ không nổi. Không đúng, không phải là cậu không đỡ nổi, cậu căn bản chẳng hề đỡ, tớ thiệt là phục cậu luôn.” Thương Khiết cau mày, đầu mày xuất hiện lằn rãnh rõ sâu.
“Vụ này nếu mà để lọt vào tay tớ, trong ba ngày là có thể làm thằng chó lãnh đạo nhà cậu quỳ mọp, ít nhất cũng phải để nó tìm người đưa cậu tới một trường trọng điểm, giờ thì hay rồi, nhét cậu vào cái xó khỉ ho cò gáy, Dương Thành là thành phố cấp huyện đúng không, cậu —–”
“Được rồi.” Hà Lệ Chân ngắt lời cô ấy, “Thôi mà.”
“Thôi?” Thương Khiết hơi rít lên, “Nếu cậu thích chạy tới cái xó đó làm cô giáo thì cứ việc! Tớ bất bình giùm cho cậu cậu còn kêu tớ thôi!”
Hà Lệ Chân thấy cô ấy sắp nổi nóng, vội vàng dỗ dành, “Được rồi được rồi, cậu đừng nóng. Cậu cũng biết tớ nhát gan, không giống cậu.”
Thương Khiết vẫn còn cau có, ngón tay kẹp điếu thuốc quơ lung tung, hung hăng nói: “Cái mặt này của cậu, sau này thế nào cũng bị thiên hạ đè đầu đè cổ đến chết!”
Hà Lệ Chân kiên nhẫn dỗ dành thêm một hồi, tính khí của Thương Khiết bao năm nay, cô đã quen rồi. Bọn họ là bạn từ thời cấp 3, nhưng Thương Khiết chưa học hết trung học đã nghỉ, ra ngoài làm mướn, cả mười năm nay một mình lăn lộn, mở được một xưởng quần áo, coi như là một thương nhân thành công. Hà Lệ Chân làm bạn với Thương Khiết từ thời cấp 3, cũng là người bạn duy nhất từ thời còn là học sinh.
Đầu đuôi của câu chuyện hôm nay rất đơn giản. Cách đây không lâu Hà Lệ Chân vô tình bắt gặp một thầy giáo chủ nhiệm có quan hệ mờ ám với một nữ giáo viên thực tập từ nơi khác tới, cô vốn định làm như không nhìn thấy gì, đáng lẽ không có gì, nhưng lão chủ nhiệm kia lại trông thấy cô lúc ấy. Sau đó, bọn họ cũng đểu không nói gì với nhau, Hà Lệ Chân tưởng là chuyện coi như là xong, kết quả hôm qua nhận được tin, cô đã bị lão chủ nhiệm ém tới làm giáo viên ở một trường trung học hạng bét của một thành phố cấp huyện.
“Đừng đi.” Thương Khiết nói, “Tự mình tìm chỗ.”
“Tớ không có chút bối cảnh nào, muốn tìm một chỗ tốt để dạy rất khó khăn.” Hà Lệ Chân nói, “Chỗ kia, dẫu thế nào đi nữa, cũng là một trường học chính quy. Tớ cũng đang cần việc gấp……”
Giọng Hà Lệ Chân càng nói càng nhỏ đi, Thương Khiết không khỏi liếc trắng mắt cô một cái. Hà Lệ Chân không muốn nói về chuyện này nữa, đổi đề tài: “Phải rồi, cậu hẹn tớ đi đâu đây?”
Nghe câu hỏi này của cô, Thương Khiết cười, liếc Hà Lệ Chân một cái, nói: “Đương nhiên là đi mua vui, giúp cậu giải sầu.”
Hà Lệ Chân: “Tớ cũng đâu có sầu gì.”
“Vậy thì để tớ giải sầu.”
“Cậu sầu cái gì?”
Thương Khiết thở dài một tiếng u oán: “Già đầu không ai lấy.”
Hà Lệ Chân bật cười, nói, “Cậu chỉ hơn tớ có mỗi một tuổi, năm nay cũng chỉ mới hăm bảy.”
“Không phải “mới,” là “đã”!” Thương Khiết nhấn mạnh, cười bảo: “Không lo vui chơi thì sẽ không còn kịp nữa.”
Nói rồi vừa khéo hút hết điếu thuốc, Thương Khiết giụi tắt mẩu thuốc, hai tay đảo vô lăng chuyển hướng.
“Tới rồi.” Cô ấy nói.
Hà Lệ Chân ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thương Khiết đang de xe vào một bãi đậu xe nhỏ, cả một bãi chỉ có một chiếc đèn điện, trông khá tối. Phía cuối của bãi đậu xe có một dãy hộp đèn neon, toả ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ.
Thương Khiết đậu xe xong, cầm lấy túi xách nói, “Đi thôi, xuống xe.”
Hà Lệ Chân đi theo cô ấy xuống xe, gió ngoài xe thổi lạnh hết cả người. “Đây là chỗ nào thế hả?” Hà Lệ Chân hỏi.
“Đi theo tớ là được.” Thương Khiết khoác túi xách, đổi qua giày cao gót rồi tiến về phía trước.
Hà Lệ Chân đi về phía cuối bãi đậu xe theo cô ấy, một cửa tiệm, cô ngước đầu nhìn, bảng hiệu rất tối, không biết là cố tình làm vậy hay là sao, thấy vẽ rất nhiều hoa văn lộn xộn, rồi còn bị xịt sơn lên, Hà Lệ Chân miễn cưỡng lắm mới nhận ra được hai chữ loằng ngoằng trên bảng hiệu —— “Tú Quý”.
Lúc hai người bọn họ tới trước cửa, bên trong có một người bước ra. Vừa đẩy cửa vào trong, Hà Lệ Chân ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô không khỏi lùi lại một bước, níu lấy Thương Khiết, nói: “Đây là đâu thế, chúng ta đi đi thôi.”
Thương Khiết ăn uống dinh dưỡng đầy đủ, thể trạng bằng gấp hai Hà Lệ Chân, nhẹ nhàng kéo một phát đã lôi được cô về, “Mấy tháng tớ mới quay về một lần, cậu có ngồi với tớ hay không?”
“Nhưng mà —-”
“Đi nào!”
Thương Khiết không đợi cho Hà Lệ Chân trả lời, kéo luôn cô vào trong.
Vào bên trong, Hà Lệ Chân bắt đầu thấy choáng, nhạc trong quán bật đinh tai nhức óc, từng hồi từng hồi như đang đánh thẳng vào tim phổi người ta, nếu không có cánh tay của Thương Khiết nắm giữ lấy cô, Hà Lệ Chân đứng cũng không vững nổi. Trong không khí là mùi cồn, mồ hôi, và nước hoa trộn lẫn, xộc vào mũi, Hà Lệ Chân lấy bàn tay còn lại bác loa la lên với Thương Khiết: “Thương Khiết—–! Chỗ này ồn quá đỗi—-!”
Thương Khiết nghe thấy giọng của cô, ngoái đầu la đáp lời: “Không sao—-! Tớ đưa cậu vào trong sẽ tốt thôi—!”
Hà Lệ Chân bị cô ấy kéo thẳng vào tuốt bên trong, xuyên qua đám người đang điên cuồng, khó khăn lắm mới thấy thoải mái hơn được một tí. Bên trong có hai cánh cửa lớn, Thương Khiết buông tay Hà Lệ Chân ra, rút từ trong túi xách ra một tấm thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ ở cửa. Hai người nhân viên đều khá trẻ, trang điểm rất loè loẹt, đầu tóc nhuộm vàng hoe. Xét thẻ xong, nhân viên phục vụ đẩy cửa mở ra, đưa Thương Khiết và Hà Lệ Chân vào trong. Đóng cửa lại, bớt ồn được một chút. Hà Lệ Chân vẫn còn đang hoang mang.
“Lệ Chân, Hà Lệ Chân?”
Thương Khiết gọi cô hai lần, nhìn cô một cách khó tin, “Làm gì thế hả, sao lại ngây ngốc ra rồi?”
Đợi Hà Lệ Chân hoàn hồn lại, thì đã thấy mình ngồi vào một phòng bao. Căn phòng bao không lớn, nhưng hai người ngồi cũng rộng rãi. Ghế sô pha mềm mại, trên trần nhà có một chiếc đèn disco phát nhiều sắc màu, trước sô pha có một chiếc bàn dài bằng kính, trên đó có đặt một đĩa trái cây và đơn rượu. Trên tường treo một chiếc tv plasma, hai bên là loa, giờ đây trên màn ảnh chỉ có hình ảnh sóng nước dập dờn, cặp loa đang mở nhạc êm dịu. Thương Khiết thoải mái ngả người ra sau trên ghế sô pha, thuận tay lấy một miếng dưa gang đưa cho Hà Lệ Chân.
“Ăn trái cây?”
Hà Lệ Chân vẫn còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, “Có thể ăn tuỳ ý vậy à? Đĩa trái cây này bao nhiêu tiền đây….”
“Chậc.” Thương Khiết bị cô làm mắc cười, “Cái mụ nhà quê này, có phải là trừ trường học và căng tin ra, cậu chưa từng đi đâu khác không hả.”
Hà Lệ Chân bị cô ấy nói chỉ biết trợn trừng mắt, Thương Khiết: “Không sao không sao, cậu muốn ăn gì thì ăn, đã nói là hôm nay tớ mời cậu, thoải mái chút đi.”
Cô ấy nói xong thì cửa bị đẩy mở, có một người phục vụ bước vào, tay để sau lưng lễ phép hỏi han Thương Khiết.
“Xin hỏi quý cô……”
Cậu ta mới hỏi được một nửa, Thương khiết đã phất tay ngắt lời, cô ấy vừa ăn dưa gang vừa bảo: “Gọi người tới gọi người tới.”
Nhân viên phục vụ khom mình, “Vâng, xin chờ một chút.”
Hà Lệ Chân chả hiểu gì, khẽ hỏi Thương Khiết, “Làm gì vậy? Gọi ai thế?”
Thương Khiết quay đầu qua, cười một cách bí mật, cặp chân mày được gọt tỉa cẩn thận hơi nhếch lên, nói: “Chọn gì mình thích, đừng khách sáo.”
Hà Lệ Chân vẫn chưa hiểu gì, chưa kịp hỏi thêm, cửa lại được đẩy ra.
Một nhóm 6,7 người đàn ông tuồn vào, sau khi vào rồi thì cũng không làm gì khác, chỉ đứng giàn hàng ngang trước chiếc bàn kính, tay chắp sau lưng, xong xuôi đâu đó đồng loạt cúi chào Thương Khiết và Hà Lệ Chân:
“Xin chào quý khách—-!”
Những người đàn ông này ăn mặc không giống nhau, có người mặc đồ thoải mái, cũng có người đóng bộ âu phục. Đa số đầu tóc bọn họ đều được tạo hình, xức keo, nhuộm màu.
Hà Lệ Chân bị hết hồn, nói không nên lời, Thương Khiết cười vô cùng vui vẻ, cô ấy vắt chéo chân, mắt nhìn tới nhìn lui giữa những người đàn ông này. Những người đàn ông cũng không nói gì thêm, trên mặt đều mang nụ cười chuyên nghiệp, để mặc cho cô ấy nhìn.
Thương Khiết nhìn đến nhập thần, lúc cúi đầu gảy tàn thuốc mới phát hiện ra Hà Lệ Chân vẫn còn đang cúi gằm, mặt mũi đỏ gay. Cô ấy huých huých vào đùi Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân liền như bị giật điện, run bắn người.
Thương Khiết nói: “Làm gì thế, cúi đầu làm cái gì.”
Hà Lệ Chân liếc cô ấy một cái, lí nhí hoảng sợ nói với cô ấy: “Cậu đang làm gì vậy, mau ra khỏi đây ngay!”
“Ra cái gì.” Thương Khiết nhích người đến gần chỗ của Hà Lệ Chân, khoác vai để cho cô ngồi thẳng dậy, sau đó vừa hút thuốc vừa cười với những người đàn ông: “Bạn tôi tới đây lần đầu, đang căng thẳng, trong các cậu có ai dịu dàng thì ngồi nói chuyện với cô ấy một chút.”
Mấy người đàn ông cũng cười, trong đó có một người nói: “Thật khéo, trong chúng tôi cũng có một người hôm nay ngày đầu tiên đi làm, rất thích hợp.”
Anh ta vừa nói xong, mấy người xung quanh cũng phụ hoạ theo.
Thương Khiết cười hỏi: “Ai thế?”
“Tôi.”
Sau một tiếng tôi đơn giản ấy, có một người bước ra khỏi hàng ngũ.
hết chương 1
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!