Trọn Đời Về Sau
Chương 2
Giọng nói ấy rất trẻ trung, mang chút hoang dại bất cần, Hà Lệ Chân nghe xong càng cúi gằm đầu xuống hơn. Cậu đứng cuối cùng trong hàng, trước đó vốn ẩn trong khu vực kế cửa ra vào, không nhìn rõ mặt, giờ đây đứng ra khỏi hàng, Thương Khiết nhìn xong mắt sáng rỡ. “Nào nào, cậu nhích qua đây một chút.” Cô ấy vẫy gọi mấy lần, người kia nhích đến gần giữa phòng.
Tuổi của cậu ta không lớn, tóc đen nhánh, không nhuộm cũng không để kiểu, hơi dài một chút, che khuất hàng lông mày, tóc hai bên mang tai hơi rối. Có thể là do ngày đầu tiên nhận việc, còn chưa kịp lãnh quần áo làm việc, cậu chỉ mặc một chiếc quần tây dài màu đen đơn giản, bên trên thì mặc một chiếc áo sơ mi màu xám ngắn tay. Loại quần áo này trông vừa rẻ tiền vừa kém chất lượng, nhưng nếu khoác trên người một cậu con trai dáng vóc không tồi, cũng có một nét độc đáo. Thương Khiết đánh giá cậu ta, cậu ta không nói tiếng nào, thoải mái để mặc cho cô ấy nhìn. Thương Khiết cười, nói: “Cậu ở lại!” Rồi cô ấy đảo mắt nói với người lúc nãy vừa đề nghị cậu con trai này, “Cậu cũng lưu lại.”Người được điểm danh đứng ra khỏi hàng, những người còn lại đều gập người 90 độ chào: “Chúc quý khách vui vẻ.” Nói xong ra khỏi phòng.
Sau khi cửa đã được đóng lại, cậu con trai được chọn sau cùng mở máy karaoke lên, chọn một bài hát, âm nhạc du dương trong máy ngưng bặt, sau đó là tiếng nhạc dạo ồn ào bùng lên, âm bass rung chuyển, anh ta cười cười đứng phía trước, cầm micro lên bắt đầu hát—–
Bài anh ta hát, là một bài hát cũ của Trương Học Hữu, “Truyền thuyết sói đói”
Bài hát này xưa lắm rồi, từ hồi thập niên 90 lận, nhưng anh ta hát rất hay, giọng hát trầm khàn đa tình, Thương Khiết hát theo vài câu với anh ta, sau đó không cầm lòng được, vứt đồ qua một bên cầm micro lên bắt đầu đứng dậy hát chung với anh ta. Hai người gào thét phía trước, Hà Lệ Chân chợt cảm thấy chỗ sô pha bên cạnh mình lún xuống, người kia đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Phản ứng đầu tiên của Hà Lệ Chân là nhích qua đầu bên kia, người nọ nhận ra động tác của cô, cũng không nhích đến gần hơn, cậu cúi đầu nói với cô: “Cô muốn hát không?”
Hà Lệ Chân lắc đầu nguầy nguậy, người kia nói: “Vậy cô muốn nghe bài gì.” Nói xong, cậu liếc nhìn hai người đứng phía trước, cười rồi nói thêm một câu, “Tôi hát hay hơn bọn họ.”
Hà Lệ Chân không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Từ nãy tới giờ coi như cô đã hiểu ra “mua vui” và “thư giãn” trong lời của Thương Khiết có nghĩa là gì. Con người như cô, đừng nói gọi trai tới uống bia ôm, ngay cả quán rượu cô cũng chưa từng đặt chân tới, giờ đây ngồi ở chỗ này, ngoài căng thẳng cũng chỉ có căng thẳng.
Thương Khiết hát xong bài hát, quay về chỗ ngồi. Do hát rất kích động, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô ấy xé một gói giấy lau tay, lau lau xong, nói với Hà Lệ Chân: “Cậu có đói không, hay là gọi một chút đồ ăn?” Hà Lệ Chân cảm thấy căn phòng này có một bầu không khí khiến người ta cảm thấy bị đè nén, làm khắp người cô khó chịu vô cùng, cô lắc đầu, vội vàng nói với Thương Khiết một câu: “Tớ đi trước đây.” Rồi không buồn ngẩng đầu lên, chạy mất ra ngoài.
“Aizzz—!” Thương Khiết đứng dậy, nói với hai cậu con trai kia: “Các cậu cứ đợi đây đã, tôi ra ngoài xem sao.” Sau đó rượt theo Hà Lệ Chân ra ngoài.
Cậu con trai ngồi trên ghế sô pha nhìn theo cánh cửa phòng đã đóng lại, tự găm một miếng trái cây bỏ vào miệng, sau đó ngả người ra sau. Người con trai cầm micro vẫn còn đang tìm bài hát, vừa ngó danh sách bài hát vừa nói: “Sao rồi? Dỗ không xong?”
Cậu con trai ngồi trên ghế sô pha ngó lên trần nhà, tuỳ tiện đáp: “Chắc bị lôi tới, coi bộ có vẻ như không muốn chơi, vụ này có bị trừ lương không?”
“Không sao.” Người con trai phía trước thờ ơ trả lời, “Người móc tiền cũng không phải cô ta, chỉ cần tiếp đãi người còn lại cho tốt là được.”
Cậu con trai ngồi trên ghế sô pha không nói gì, ngáp một cái.
“Cậu buồn ngủ rồi à,” Người đứng phía trước chọn xong bài hát, ngồi xuống đợi, “Giờ này mới mấy giờ, sức chơi khuya của thanh niên bây giờ tệ đến thế à? Ngày đầu tiên cậu vô làm, mau vực tinh thần lên đi, đừng để cấp trên bắt gặp.”
Người kia thở dài một hơi, đứng lên duỗi thắt lưng, nói, “Có thuốc không?”
“Không, khách thì chắc là có, nhưng mà tốt nhất nên đợi người ta quay lại, đừng đụng vào túi xách của họ.”
“Thôi khỏi.” Cậu nói, “Tôi ra ngoài mua gói thuốc, tiện thể hóng chút gió, thật là muốn ngủ mẹ nó một giấc.”
“Mau mau quay về.”
Hà Lệ Chân ra khỏi phòng bao liền bưng tai chạy ra ngoài, Thương Khiết rượt theo sát gót, cuối cùng mới tóm được cô ở ngay trước cửa quán.
“Cậu chạy làm cái gì cơ chứ?” Thương Khiết hơi mập, lại còn mang giày cao gót, chạy mấy bước xong đã hụt hơi.
Hà Lệ Chân trừng mắt với Thương Khiết, “Sao cậu lại có thể đến một nơi như thế này chứ!”
Thương Khiết: “Nơi này thì sao?”
Hà Lệ Chân mím môi, do bị kích thích quá nặng, nói năng hơi lộn xộn: “Cậu tìm, cậu tìm mấy cái người……. tóm lại chúng ta cứ hãy đi trước đi đã.”
Thương Khiết vất tay Hạ Lệ Chân ra, khoanh tay đứng trước mặt cô, “Tìm mấy cái người gì hả? ” Tướng của cô ấy cao, đầu lại lớn, đứng như thế này, bóng của cô ấy bao trùm lên Hà Lệ Chân. “Cậu cứ sợ cái gì thế? Tớ gọi bọn họ tới hát mấy bài, uống mấy ly, đâu phải là mua bọn họ lên giường, có sao đâu chứ.” Thương Khiết nhìn Hà Lệ Chân, “Tiền tớ tự kiếm về, tự tớ đi mua vui thì có gì không ổn, cậu nói xem sao cậu nhiêu đây tuổi đầu rồi mà vẫn còn chết nhát như thế hả.”
Trước nay vẫn vậy, hễ Thương Khiết nổi giận, Hà Lệ Chân liền không dám hó hé, chỉ có thể cúi đầu để mặc cho cô ấy la.
“Theo tớ trở vào, cậu không thích thì để tớ kêu bọn họ đi là được.” Thương Khiết nắm lấy tay của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân giãy ra, nói: “Tớ không đi đâu, tớ ngửi thấy mùi trong đó là váng đầu.”
“Cậu—–”
“Cậu chơi đi, tớ đợi cậu ở bên ngoài.” Hà Lệ Chân quay đầu qua nhìn nhìn, chỉ một tiệm tạp hoá, nói: “Tớ qua bên đó đợi.”
Thương Khiết nhìn cô, tức đến độ cánh mũi phập hồng, cuối cùng giậm chân, “Thôi thôi, không chơi nữa! Chịu cậu rồi, cậu cứ đợi tớ ở đây, để tớ vào trong thanh toán hoá đơn.”
Thương Khiết đi vào bên trong, dọc đường còn lầu bầu: “Thiệt là đáng kiếp cậu một đời bị ức hiếp, gan còn nhỏ hơn lỗ kim.” Hà Lệ Chân cười cười với cô ấy, vuốt vuốt quần áo, đeo túi xách vào, rồi bước qua bên tiệm tạp hoá định mua một chai nước.
Tiệm tạp hoá không lớn, cô lấy một chai nước từ trong tủ lạnh, sau đó ra quầy tính tiền. Người bán hàng là một cô gái, tuổi tác không lớn, vừa scan chai nước vừa ngó di động đặt trên bàn, trên màn ảnh đang chiếu một bộ phim. Cửa vang lên một tiếng “chào mừng quý khách,” có người bước vào, Hà Lệ Chân đang còn cúi đầu lục ví tìm tiền, nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn lên theo phản xạ.
Người bước vào thuộc phái nam, tuổi còn rất trẻ, cậu ta nhìn thấy Hà Lệ Chân, cũng thoáng khựng lại, sau đó bước tới quầy tính tiền, vứt xuống tờ 10 đồng. “Hồng Tháp bao mềm.”
Hà Lệ Chân vừa nghe giọng này, bàn tay đang moi tiền khựng lại.
Vừa rồi ở trong căn phòng kia, cô luôn cúi gằm đầu chả nhìn ai, nhưng cô đã nghe thấy giọng nói của người vừa lên tiếng. Ngay sau đó Hà Lê Chân càng cúi gằm đầu xuống hơn, vội vàng đổ hết những đồng tiền cắc lên quầy mong sao tính tiền lẹ lẹ rồi đi cho mau.
“Không quay vào nữa?”
Hà Lệ Chân nghe cậu ta hỏi.
Giọng của cậu rất tuỳ ý, so với cô, cậu thoải mái hơn nhiều.
Hà Lệ Chân ừ rất khẽ một tiếng theo phép lịch sự, sau đó cầm chai nước uống, cắm mặt đẩy cửa tiệm, gần như là bỏ chạy ra khỏi đó.
Vạn Côn nhìn theo bóng lưng của cô, quay qua cô bé thu ngân nhận lấy bao thuốc lá của mình, bóc giấy bọc, lắc ra một điếu.
“Mượn chút lửa.”
Cô bé phục vụ cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ bộ phim đang chiếu trên di động, ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, sau đó lấy một chiếc bật lửa đưa cho cậu. Vạn Côn đốt thuốc, hít sâu vào một hơi, sau đó chậm rãi phả ra.
Cậu trả lại bật lửa cho cô bé thu ngân, cô bé nhìn cậu, nói: “Cho anh đấy.”
Vạn Côn cười cười, “Cảm ơn.”
Hà Lệ Chân bỏ chạy ra ngoài, đứng đợi ở bên cạnh chiếc xe của Thương Khiết, không lâu sau, Thương Khiết ra, nhìn thấy cô lại cằn nhằn, “Đứng xa lắc nhìn chả thấy bóng người đâu, cậu trốn ở trong bóng tối chỗ này định giả làm quỷ à.”
Hà Lệ Chân biết Thương Khiết đang bực mình, vuốt đuôi theo cô ấy, “Giả làm quỷ cũng đâu doạ được cậu nà.”
Thương Khiết hừ một tiếng, mở cửa xe ra, “Lên xe, tìm chỗ khác ăn cơm, đói chết tới nơi rồi.”
Hà Lệ Chân đi vòng qua bên kia, lúc đang đi, cô lơ đễnh ngó về phía cửa tiệm tạp hoá. Dưới ánh đèn trắng trước cửa tiệm, có một bóng người ngồi xổm, đang còn hút thuốc. Đêm nay không có gió, khói chậm rãi lan toả, lãng đãng bay lên cao, cuối cùng hoà vào với ánh đèn neon màu trắng xanh xao, biến mất trong bóng đêm. Bóng người của cậu dưới ánh đèn neon trông mờ mờ ảo ảo, tựa như chỉ trong một giây kế tiếp sẽ biến mất không vết tích.
Hà Lệ Chân chỉ liếc mắt nhìn, rồi quay đầu leo lên xe.
Trên xe, Hà Lệ Chân hỏi Thương Khiết: “Trước đây cậu cũng ghé chỗ này sao?”
Thương Khiết ừ một tiếng, “Không nhiều lần lắm.”
Hà Lệ Chân gật gù.
Thương Khiết lái xe, rồi bất chợt cười một tiếng, nói: “Đáng tiếc.”
Hà Lệ Chân: “Đáng tiếc gì?”
“Cái em vừa rồi í.”
Thương Khiết vừa cười vừa quay qua, nhìn Hà Lệ Chân, nói, “Cậu không chịu nhìn cho tử tế, cái em trai mà tớ chọn í, mới nhiêu đó tuổi đầu mà thật thú vị.” Cô ấy vừa nói vừa chậc chậc mấy tiếng, vẫn còn đang ôn lại lưu luyến.
“Huống hồ là cặp đùi dài kia, còn trẻ như thế, sao lại đã săn chắc đến vậy.”
Hà Lệ Chân nghe đến há hốc miệng không biết nói sao: “Thương Khiết!”
“Ôi trời, được rồi được rồi, không nói nữa.” Thương Khiếc lắc lắc cổ, nhìn hai bên đường, “Muốn ăn gì?”
Hà Lệ Chân hơi tức giận, ngồi thu mình trong ghế, “Ăn gì cũng được.”
Thương Khiết quay qua nhìn cô, đẩy vai cô một cái, “Đã bảo không nói nữa rồi mà, nào, vui lên đi, mai tớ đi rồi, đừng hầm hầm nữa.”
Hà Lệ Chân ngồi thẳng dậy, “Mai đi rồi sao?”
“Ờ.” Thương Khiết nói: “Về lại dưới quê có chút chuyện cần thu xếp, cậu á, khi nào thì đi.”
“Đợi thủ tục và tài liệu được thu xếp ổn thoả thì sẽ đi, đại khái chắc khoảng một tuần, tớ muốn thu xếp sao cho thật lẹ.” Cô nói, “Có thể kịp với ngày khai giảng đầu thu là được.”
Thương Khiết nói: “Nói với gia đình xong xuôi rồi?”
“Nói rồi.”
“Tới đó ở đâu, tìm được chỗ chưa?”
“Chưa.” Hà Lệ Chân nói, “Tớ đã đặt vé xe ngày mai, tới xem trước đã, tớ định thuê nhà ở khu vực quanh trường học.
“Tìm một tấm bạn trai đi.”
“Ừ……. Hả—-?”
Hà Lệ Chân quay đầu qua nhìn Thương Khiết, Thương Khiết trêu cô: “Tìm một tấm bạn trai trị giùm cậu cái bịnh quê mùa, coi cái mặt gái quê của cậu kìa.” Hà Lệ Chân không phải mới bị cô ấy nói lần đầu, bĩu môi, coi như chưa nghe.
“Cần tiền không?” Thương Khiết bất chợt hỏi.
“Cái gì?” Hà Lệ Chân nhìn Thương Khiết đang chăm chú lo lái xe, hiểu ý của cô ấy, lắc đầu nói, “Không sao, chưa cần.”
Thương Khiết đậu xe lại trước một tiệm lẩu, nói: “Gặp khó khăn gì thì nói, đừng khách sáo với tớ.”
“Biết mà, phú bà.” Hà Lệ Chân nói đùa.
Đậu xe xong xuôi, hai người cùng nhau bước vào trong tiệm lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện mãi đến khuya.
hết chương 2
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!