Trọn Kiếp Yêu
Chương 10
Hoa Thiệu Đình dõi mắt theo Hắc Tử đang trườn về hồ nước, giọng điệu có chút cảm khái: “Cậu muốn thay Cố Lâm đòi tôi món nợ ân tình, tôi đồng ý. Ai mà chẳng có đối tượng mình yêu thương. Sau này, bất kể Cố Lâm phạm sai lầm gì, tôi cũng sẽ tha thứ cho con bé một lần”.
Tùy Viễn có chút ngượng ngập. Vấn đề anh nín nhịn mấy ngày nay bị Hoa Thiệu Đình thản nhiên nói ra, khiến anh không biết tiếp lời thế nào.
Hoa Thiệu Đình liếc qua Tùy Viễn, từ tốn bổ sung một câu: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, tôi cũng có điều kiện. Cậu không được nói cho Bùi Bùi biết mọi chuyện ở Tây Uyển”.
Tùy Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức gật đầu: “Được thôi, dù sao người khác cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, tôi coi như không biết”.
Mắt Hoa Thiệu Đình bị thương, nhìn ánh sáng lâu là khó chịu, anh giơ tay che mắt, nhấn mạnh: “Trừ khi ngày nào đó tôi chết vì bệnh tật, cậu có thể trực tiếp nói với Bùi Bùi, coi như… di sản tôi để lại cho cô ấy”.
Tùy Viễn trầm mặc. Mọi người bảo Hoa tiên sinh là quái nhân, anh cũng từng nghiên cứu, nhưng vẫn không hiểu nổi người đàn ông này.
Hoa Thiệu Đình phơi nắng một chút, trong lòng thoải mái, sắc mặt cũng tốt hơn. Anh vừa đi vào nhà vừa nói: “Tôi có khả năng không tỉnh lại vào bất cứ lúc nào. Tôi cần cô ấy hận tôi”.
Như vậy nếu như anh thật sự ra đi, cô sẽ không quá khổ sở.
Hận một người luôn dễ hơn yêu một người.
Ở đầu một thành phố, Bùi Hoan đi mua bộ quần áo mới rồi tự mình đi đặt phòng khách sạn.
Cô rời khỏi Lan Phường tương đối vội vã nên trang phục không mấy chỉnh tề. Cô ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, cuối cùng gọi một chai rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Về chuyện xảy ra tối qua, Bùi Hoan cố gắng không nghĩ tới. Cô ép bản thân tỉnh táo nhưng bất giác lại uống quá nhiều. Cho đến khi miễn cưỡng xuống trả phòng, bước chân cô nhẹ hẫng, đi loạng choạng, quên cả cài cúc áo khoác.
Cậu thanh niên gác cửa khách sạn nhận ra cô đang say, vội giơ tay đỡ cô: “Tiểu thư?”.
Bùi Hoan bức bối trong lòng, liền đẩy cậu thanh niên, chạy ra ngoài cửa lớn. Toàn bộ rượu whisky như dồn lên đại não, Bùi Hoan chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người ngã xuống đất.
Bùi Hoan chưa kịp chạm đất, có người kịp thời túm cánh tay cô, dùng sức kéo cô đứng dậy.
Trước mắt Bùi Hoan tối đen, dạ dày bắt đầu khó chịu. Cô bịt miệng, ngẩng đâu, nhướng mày quan sát một lúc mới nhìn rõ là ai. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng, cô lùi lại phía sau vài bước rồi cúi xuống nôn ọe.
Người đi qua đi lại chỉ chỉ trỏ trỏ Bùi Hoan.
Bùi Hoan nôn sạch sẽ, ôm đầu gối ngồi xuống đất. Bắt gặp bộ dạng thảm hại của cô, người đàn ông kia cười nhàn nhạt: “Em không cần thể diện thì mặc xác em, nhưng đừng làm mất mặt tôi, đứng lên đi”.
Bùi Hoan nhìn chằm chằm anh ta. Sau đó, cô giơ tay lau mặt, miếng cưỡng bám bờ tường đứng dậy, chân nam đá chân chiêu.
Gần đó có một chiếc xe đậu bên đường. Người đàn ông kia tỏ ra mất kiên nhẫn, kéo Bùi Hoan đi về phía ô tô rồi nhét cô vào ghế sau xe.
Bùi Hoan dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Bộ quần áo trên người là đồ sáng nay cô mới mua. Trung tâm thương mại vừa mở cửa, cô tùy tiện lấy hai cái, mặc không vừa người, còn là màu vàng nhạt cô ghét nhất.
Mất tích mấy ngày, khách sạn, say khướt, tạm thời thay quần áo…
Đầu Bùi Hoan đau như búa bổ, cô cũng chẳng thèm che dấu. Tưởng Duy Thành lạnh lùng quan sát cô từ đầu đến chân, không khí trong xe như bị kết băng.
Bùi Hoan nói với anh: “Tưởng Duy Thành, bây giờ anh chê em không biết xấu hổ cũng đã muộn rồi”.
Xe ô tô chạy dọc con đường bên bờ sông của trung tâm thành phố, đi theo hướng đông tới khu thành cổ.
Nhà họ Tưởng nằm ở khuôn viên số Tám thành Đông. Khuôn viên có diện tích rộng lớn, yên tĩnh giữa chốn phồn hoa đô thị. Cách đó mấy trăm mét là con phố trung tâm sầm uất nhất. Nhưng nơi này có rừng cây rậm rạp và đường sông nên đã ngăn chặn được phần lớn sự ồn ào náo nhiệt đó.
Khuôn viên ở phía sau khu rừng luôn được coi là nơi ở của quan chức hay danh gia vọng tộc, nhưng rất ít người biết, nó thực sự thuộc về ai.
Xe ô tô của Tưởng Duy Thành chạy thẳng vào trong sân, dừng lại ở ngôi nhà phía nam. Bùi Hoan đẩy cửa xe, trong người vẫn rất khó chịu.
Thím Lâm đi tới để mở cửa xe cho bọn họ. Nhìn thấy bộ dang Bùi Hoan, bà lập tức chạy đến hỏi: “Thiếu phu nhận sao vậy?”.
Tưởng Duy Thành nhanh hơn thím Lâm một bước, đi tới đỡ cánh tay Bùi Hoan. Sau đó, anh đột nhiên vòng tay qua eo cô, bế ngang người cô lên.
Thím Lâm cũng nhìn ra Bùi Hoan uống rượu, liền sai người đi nấu canh giải rượu. Bà cằn nhằn: “Thiếu phu nhân suốt ngày một mình ở nhà, thiếu gia cũng không thường về…”.
Bùi Hoan giãy giụa nhưng không có sức lực, bị Tưởng Duy Thành bế lên phòng ở tầng trên. Phòng ngủ chính rất rộng, bên trong có giường của cô. Anh đặt Bùi Hoan xuống giường, cô vô thức trùm chăn. Anh đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú.
Lúc này, Bùi Hoan đã tỉnh rượu ít nhiều. Cô xoay lưng về phía anh, mở miệng nói: “Chắc anh rất bận rộn? Anh cứ đi trước đi””.
Giọng nói tức giận của Tưởng Duy Thành từ phía sau truyền tới: “Mấy ngày qua em đi đâu?”.
Bùi Hoan nhắm mắt lặng thinh.
“Một người bạn của tôi tình cờ thấy em ở khách sạn, sợ em xảy ra chuyện nên gọi điện cho tôi. Bùi Hoan, em hèn hạ như vậy sao?”.
Giọng nói của Tưởng Duy Thành càng lúc càng gần. Bùi Hoan vừa quay người định trả lời, liền thấy anh đang áp sát.
Bình thường, Tưởng Duy Thành ít khi về nhà. Dù thỉnh thoảng ở bên nhau, hai người cũng rất khách sáo. Tưởng Duy Thành có nhiều tình nhân ở bên ngoài, đủ khiến anh đau đầu nên lúc ở nhà, anh hiếm khi nổi nóng. Nhưng hôm nay, anh đã thật sự tức giận.
Bùi Hoan hơi kinh ngạc, vô thức định ngồi dậy, nhưng đầu óc choáng váng. Chỉ một giây không tập trung, Tưởng Duy Thành đã túm tay cô, đẩy cô nằm xuống giường. Sau đó, anh kéo áo cô lên kiểm tra dấu vết.
Bùi Hoan sốt ruột, vội vàng cài cúc áo: “Có liên quan gì đến anh chứ?””.
“Em bước vào ngôi nhà này, có nghĩa em là người của Tưởng Duy Thành tôi. Có cần tôi tìm giấy đăng ký kết hôn… để em mang về cho anh ta xem hay không?”
Bùi Hoan kéo áo choàng ngủ đắp lên người, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Cô mất tích mấy ngày mà không để lại tin tức, Tưởng Duy Thành chắc chắn biết cô đi đâu.
“Dù sao em cũng có quyền về thăm nhà ngoại chứ?” Cô hỏi anh.
Tưởng Duy Thành cười nhạt, nói rành rọt từng từ một: “Về thăm nhà ngoại ư? Được thôi, về thăm anh cả của em, thăm tận trên giường cơ đây”. Nói xong, anh đột ngột cúi thấp người, đôi mắt anh đào vốn dịu dàng lộ ra tia sắc bén: “Anh ta vẫn chưa chết sao?”.
Nghe câu này, tim Bùi Hoan như bị bóp nghẹt. Cô hoảng hốt buộc miệng nói: “Anh câm miệng!”.
Ý cười nơi khóe miệng Tưởng Duy Thành càng sâu hơn, anh quyết không buông tha: “Bệnh của Hoa Thiệu Đình không thể chữa dứt điểm, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau? Em lo làm gì? Em đã quên những chuyện anh ta gây ra cho em năm đó? Còn chị gái em nưa? Sáu năm rồi, em đừng lừa dối bản thân nữa… Chị gái em đã bị anh ta hại chết từ lâu rồi”.
Sắc mặt Bùi Hoan trắng bệch. Tưởng Duy Thành tiếp tục nhắc nhở cô: “Anh ta là loài súc sinh. Năm đó, ngay cả con mình, anh ta cũng không tha. Bây giờ em còn dám tự tìm anh ta…”.
Bùi Hoan giơ tay bịt tai lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng Tưởng Duy Thành cứ lấy vết thương trong lòng của cô để phát tiết sự phẫn nộ. Cô dần dần mất kiểm soát, la hét kêu anh câm miệng. Nhìn cô như sắp phát điên, Tưởng Duy Thành đột nhiên vung tay tát vào mặt cô.
Bùi Hoan bị tát mạnh, ngã xuống giường. Tiếng loảng xoảng vang lên, bát canh giải rượu rơi xuống đất.
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Thím Lâm vừa vặn mang đồ vào phòng. Chứng kiến cảnh tượng này, bà sợ đến mức đờ người. Nửa phút sau, bà mới có phản ứng: “Thiếu gia! Thiếu gia đừng…”.
Tưởng Duy Thành quay đầu gầm lên: “Cuốn xéo!”.
Thím Lâm vội vã lui ra ngoài, không còn ai dám bén mảng đến nơi này.
Bùi Hoan ôm mặt ngồi dậy, cuối cùng cũng thoát khỏi kí ức đáng sợ. Cô từ từ trượt người xuống nền nhà. Cô ngồi đờ đẫn ở đó, huyệt thái dương giật giật, trong lòng như bị cắt từng miếng.
Cô cảm thấy nơi nào đó rất đau, khiến cô đặt biệt muốn khóc nhưng cổ họng khô rát đến mức không thể thốt ra âm thanh.
Cuối cùng, Bùi Hoan cất giọng khàn khàn: “Tưởng Duy Thành, em biết anh muốn tốt cho em. Em luôn biết điều đó”.
Người đàn ông đang phẫn nộ kia lùi lại phía sau hai bước, tựa vào tường.
Bùi Hoan cúi đầu nói nhỏ: “Nhưng không còn kịp nữa rồi”.
Tưởng Duy Thành lập tức quay người đi ra ngoài, đóng sập cánh cửa.
Bùi Hoan ngồi bất động đến mức thân thể cứng đờ, cuối cùng được thím Lâm dìu lên giường nằm một lát.
Thím Lâm ngoài năm mươi tuổi. Kể từ sáu năm trước khi Bùi Hoan và Tường Duy Thành kết hôn, bà sống cùng họ ở tòa nhà phía năm. Bao năm trôi qua, bà chưa một lần gặp tình cảnh như ngày hôm nay.
Đám người giúp việc đều sợ hãi, thím Lâm đành ở bên cạnh Bùi Hoan, vì lo cô nghĩ không thông.
Lúc này Bùi Hoan đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô xuống giường đi thay quần áo. Thấy thím Lâm vẫn đứng trong phòng, cô cười:”Không sao đâu, thím không cần lo cho cháu”.
Viền mắt thím Lâm đỏ hoe: “Thiếu gia nóng tính, đánh người là không đúng. Nhưng thiếu phu nhân… cô cũng biết, bất kể thiếu gia ở ngoài có nhiều tin đồn đến mức nào, đó cũng không phải là sự thật”. Bà cảm thấy xót xa thay Bùi Hoan. Tưởng Duy Thành nổi tiếng phong lưu, đối xử phụ nữ hết sức dịu dàng tử tế. Anh chỉ nóng tính với mỗi người vợ ở nhà. Hôm nay anh ra tay đánh vợ, sau này Bùi Hoan sẽ rất khó sống.
Thím Lâm lí nhí, không dám nhìn Bùi Hoan, mãi mới nói một câu: “Mấy ngày nay cô đi đâu vậy? Thiếu gia… rất sốt ruột… Chắc cậu ấy lo lắng chết đi được ấy”.
Trước khi rời nhà, Bùi Hoan để di động trong ngăn kéo rồi khóa lại. Cô lục tủ tìm chìa khóa, thái độ như không có chuyện gì xảy ra. Thím Lâm thở dài, thấy một bên má cô sưng húp, bà vội đi cầm túi nước đá cho cô. Bùi Hoan vừa chườm đá vừa soi gương, cô đột nhiên mỉm cười: “Thời đại học, tôi và bạn học đáng nhau, cánh tay bị sứt da chảy máu… Vết thương rất nhỏ nhưng anh cả của tôi nhìn thấy, liền bảo người chặn hai con đường. Vụ đó ầm ĩ, báo chí nói là cưỡng chế phần tử xấu”.
Bùi Hoan dịch chiếc túi ra một chút. Vừa rồi Tưởng Duy Thành không một chút nể tình, tát cô thẳng tay, đến mức cô không thể ra ngoài gặp thiên hạ.
Bùi Hoan chỉ vào người phụ nữ sưng vù một bên mặt ở trong gương, nói với thím Lâm: “Thím có biết không? Trước kia cô ấy không phải chịu một chut thiệt thòi nào, trời sụp cũng có người chống đỡ”.
Nói xong, cô thoa chút son, dáng vẻ lại có sinh khú, giông một bông hồng rực rỡ. Đúng là còn trẻ tuổi nên có vốn để khoe khoang.
Thím Lâm ngây ra, sáu năm nay, thiếu phu nhân trong mắt bà là người phụ nữ hiền lành nhẫn nhịn. Người trong nhà đều không thích cô. Dù thái độ của Tưởng Duy Thành không rõ rãng nhưng cũng chỉ dựa vào anh, cô mới có thể sống qua ngày đoạn tháng. Nhưng vừa rồi, thím Lâm tựa hồ nhìn thấy một con người hoàn toàn khác.
Đó là một vẻ ngang ngược, ngông cuồng. Thì ra Bùi Hoan cũng từng có thời oanh liệt như vậy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!