Trọn Kiếp Yêu - Chương 11: Tâm tình khó quên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Trọn Kiếp Yêu


Chương 11: Tâm tình khó quên


Bùi Hoan sạc pin điện thoại di động, vừa mở máy không bao lâu đã có cuộc gọi tới. Cô vội vàng nhận điện thoại rồi cho biết buổi chiều cần đi ra ngoài. Thím Lâm không yên tâm, vì dù sao mặt cô vẫn còn sưng húp.

Lúc Bùi Hoan xuống nhà ăn chút đồ, thím Lâm ngập ngừng muốn nói điều gì đó, cô đành giải thích: “Cháu còn bận công việc. Nghỉ nhiều bọn họ ở sau lưng lại chửi cháu giở thói ngôi sao, mà cháu đâu có bản lĩnh đo”.

Sau khi ăn no, Bùi Hoan đội mũ và đeo kính râm đi đến trường quay. Trên đường, điện thoại kêu không ngừng, cô nhận hai cuộc gọi, đều bị chị Kính mắng té tát. Thế là cô lạp tức cúp máy, nhưng đối phương lại goị, tựa như cố tình gây khó dễ cho cô.

Cô tưởng mình là sao hạng nhất đấy à? Nửa tháng trước tôi thông báo với cô, bảo cô cần quay bổ sung hai cảnh, vậy mà cô còn chơi trò mất tích với tôi”.

Bị mắng xối xả, Bùi Hoan không thể chen ngang giải thích. Trước đó, trong đầu cô chỉ nung nấu chuyện quay về Lan Phương, làm gì có thời gian nghĩ đến điều này. Bây giờ, cô đành giải thích, nhà có việc gấp. Chị Kính cất cao giọng: “Nhà? Chỗ cô ở cũng được coi là nhà ư? Người ta gả cho nhà giàu ba năm ôm hai đứa con, còn cô thì ngược lại. Cô thử hỏi thiên hạ xem, có ai tin cô gả cho Tưởng Duy Thành? Cô đúng là kém thật… làm “chính phòng”cũng không có thể diện bằng con bé tình nhân. Cô có biết con bé Alice mới ký hợp đồng không? Mấy ngày nay, nó bò lên giường chồng cô nên mới vênh vênh váo váo đến thế”.

Bùi Hoan tựa đầu vào cửa sổ, cô không tìm thấy tai nghe, đành kê điện thoại trên vai. Hôm nay tinh thần mệt mỏi nên cô ngồi xe ô ô của nhà họ Tưởng. Trong xe rấ yên tĩnh, dù Bùi Hoan che ống nghe nhưng tiếng phê bình của người quản lý vẫn vang vọng.

Người tài xế ở ghế trước thỉnh thoảng lại liếc Bùi Hoan qua kính chiếu hậu, cô đành nhắm nghiền hai mắt.

Hai tháng trước, Bùi Hoan vừa quay xong một bộ phim truyền hình. Cô chỉ đóng vai phụ không mấy quan trọng. Hai năm dường như cô muốn trốn tránh điều gì nên càng ít xuất hiện trước công chúng. Chị Kính tức đến mức nghiến răng ken két, suốt ngày mắng Bùi Hoan không có tiền đồ. Khó khăn lắm mới kiếm được một dự án lớn, cô lại không chịu nhận, cứ ngày qua ngày đợi cho đến khi hết thời hạn.

Bùi Hoan đến phim trường để quay bổ sung mấy cảnh. Địa điểm ở tầng trên cùng của một tòa trung tâm thương mại chưa khai trương. Đêm đã về khuya, chị Kính mặc bộ váy cực ngắn, đi giày cao gót nện còm cộp xuống nền nhà. Chị kéo Bùi Hoan sang một bên, vừa định mở miệng chợt nhìn thấy gương mặt bất thương của cô.

Chị Kính đờ người trong giây lát: “Bà tổ tông, mặt cô…”.

Bùi Hoan cuối đầu, tháo kính râm: “Trang điểm đậm hơn một chút là có thể che khuất”.

Chị Kính ngơ ngẩn giơ tay sờ mặt cô, hạ giọng hỏi: “Ai đánh cô vậy? Là Tưởng Duy Thành tát cô?”.

Bùi Hoan im lặng, coi như mặc nhận. Vẻ mặt của chị từ kinh ngạc chuyển sang đè nén, cuối cùng trở nên phẫn nộ. Chị cất giọng vô cùng nghiêm túc: “Đây chính là bạo lực gia đình, vậy mà cô còn nhẫn nhịn? Cô có biết cậu ta nuôi bao nhiêu con đàn bà ở bên ngoài không? Về nhà còn dám đánh cô? Cô chia tay cậu ta đi”.

Bùi Hoan xoa mặt, nhắc nhở chị Kính: “Bọn em kết hôn rồi”.

Cuộc hôn nhân của cô chỉ là tin đồn trên mấy tờ báo lá cải, bởi vì với địa vị của Tưởng gia, Tưởng Duy Thành không thể lặng lẽ lấy vợ mà không tổ chức tiệc cưới. Năm đó, Bùi Hoan chỉ là một cô gái trẻ không danh không phận, tự dưng nhận đóng mấy bộ phim liên tiếp, nhưng báo chí điều tra không ra lai lịch của cô. Có phóng viên nhìn thấy xe của xe của nhà họ Tưởng đưa đón Bùi Hoan, Tưởng Duy Thành thường tiếp xúc với cô nên dần xuất hiện tin đồn này.

Cho đến bây giờ, Tưởng Duy Thành vẫn giữ nguyên cuộc sống phong lưu của mình, cặp kè hết diễn viên này đến người mẫu khác, trong khi Bùi Hoan và anh không còn cùng nhau xuất hiện công khai. Do đó, báo chí lá cải cũng không còn đăng tin đồn về cuộc hôn nhân bí mật của hai người.

Bùi Hoan biết mọi người không tin cô và Tưởng Duy Thành đã kết hôn nhưng cũng chẳng bận tâm. Hiện tại, cô có một chút tiền tiết kiệm, có thể quyên góp định kỳ cho trại trẻ mồ côi. Tiền viện phí của Sênh Sênh tạm thời không cần gấp nên mỗi năm cô chỉ nhận đóng mấy bộ phim truyền hình, không tham gia điện ảnh. Ngay cả xe ô tô đưa đón của nhà họ Tưởng, cô cũng hạn chế dùng đến.

Bùi Hoan cuối đầu nghịch chiếc kính râm. Chị Kính ở bên cạnh chỉ hận sắt không rèn thành thép, mắng Bùi Hoan thế nào cũng vô dụng. Người phụ nữ này hình như đã tê liệt cảm xúc, bị ức hiếp cả ngày cũng không khóc lóc ầm ĩ.

Chị Kính thật sự không thể hiểu nổi. Năm chị chọn Bùi Hoan, cô gái này mới mười tám tuổi. Đó là cuộc tuyển chọn nữ chính cho một quảng cáo. Quảng cáo đó được đầu tư rất nhiều tiền, tuyên truyền rộng rãi, có tới cả ngàn người tham gia. Đạo diễn yêu cầu khắt khe, bỏ ra mấy tháng để chọn một cô gái không có kinh nghiệm, sống trong nhung lụa và có tính kiêu ngạo ngang ngược trời sinh, giống một tiểu ma nữ xinh đẹp.

Đối với con gái thời nay, định nghĩa này quá khó, bởi vì cuộc sống thực tế, con người đều có mục đích và sự tư lợi riêng.

Nhưng người tham gia tuyển chọn đa phần nuôi ước mơ trở thành ngôi sao, hoặc là diễn quá giả tạo hoặc quá khoa trương. Cuối cùng, chị Kính chọn Bùi Hoan.

Quảng cáo đó gây tiếng vang rất lớn, nhưng Bùi Hoan không gia nhập làng giải trí mà bỗng dưng biến mất hai năm. Lúc quay lại tìm chị Kính xin việc, tâm tình cô cũng đã thay đổi hoàn toàn. Không ai rõ trong khoảng thời gian hai năm, cô đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại, Bùi Hoan vẫn trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần chịu nghĩ thoáng hơn một chút, tương lại vô cùng rộng mở. Tưởng gia đối xử với cô chẳng ra sao, không hề giúp ích cho công việc của cô. Rốt cuộc tại sao côphải nhẫn nhịn như vậy?

Càng nghĩ càng thấy Bùi Hoan ngu ngốc, chị Kính chỉ vào mũi cô cảnh cáo: “Cô nghe cho rõ, tôi luôn cho cô rất nhiều không gian riêng, không can thiệp vào chuyện cá nhân của cô. Bây giờ tôi nói cho cô biết, cô phải ly hôn với Tưởng Duy Thành. Trên đời này đâu chỉ có một mình Tưởng gia, dù trong lòng cô có ý đồ riêng, cô muốn tiền bạc hay danh tiếng, tôi cũng có thể tìm cho cô. Đi theo cậu ta để chịu nhục rồi bị đánh? Ở chỗ chị Kính này không có đạo lý đó”.

Nghe người quản lý nói xong, Bùi Hoan im lặng đi vào phòng hóa trang. Cô hit một hơi sâu, bày ra vẻ mặt chuyên nghiệp không thể công kích, có khả năng khóc hay cười bất cứ lúc nào. Chị Kính nện giày cao gót cồm cộp đi theo cô. Chị còn định nói tiếp, Bùi Hoan mỉm cười, giơ tay ôm người chị, đồng thời hạ giọng nói nhỏ: “Không phải như chị nghĩ đâu, Tưởng Duy Thành có ơn với em, gả cho anh ấy là cách báo đáp duy nhất em có thể làm”.

Chị Kính im lặng, đứng yên nhìn Bùi Hoan đi trang điểm. Xung quanh có nhiều người đi qua đi lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bên má bị đánh của cô, nhếch mép cười nhạo nhưng Bùi Hoan vẫn thản nhiên như không.

Chị Kính thở dại, châm một điếu thuốc.

Chị hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Bùi Hoan. Cô bé trẻ trung rạng rỡ đến mức mặt trời cũng phải ghen tị, nổi bật giữa đám con gái trang điểm lộng lẫy. Cô kiêu ngạo ngẩng cao gương mặt không son phấn, tay còn cầm chai coca.

Hôm đó trường quay rất đông người, thời tiết hơi nóng bức, trán Bùi Hoan lấm tấm mồ hôi. Dù cô chẳng làm gì nhưng cũng khiến người đối diện tự dưng muốn tặng cả thế giới cho cô.

Chị Kính ngồi ở bạn giám khảo, hỏi cô gái trẻ: “Trong tương lai, nếu nổi tiếng, cô có mục tiêu phát triển gì hay không? Nếu có thử trình bày xem nào”.

Bùi Hoan chớp mắt: “Tôi chỉ đi ngang qua đây”.

Cũng không biết có phải do đã quá già, chị Kính theo đuổi ngành mười mấy năm, chuyện gì cũng từng gặp qua, hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy xót thương người khác.

Đều là phụ nữ, chị từng gặp Bùi Hoan ở giai đoạn rực rỡ nhất, vì vậy chỉ cảm thấy buồn cho bản thân cô bây giờ.

Chị rất muốn hỏi Bùi Hoan ngọn nguồn nhưng cô không chịu nói. Chị cũng không biết gia cảnh của cô thế nào, nợ nần gì Tưởng Duy Thành? Người đàn ông đó tung hoành tình trường, phong lưu có tiếng, một khi đã chịu kết hôn tại sao không đối sử tốt với cô?

Bùi Hoan không muốn nói, chị Kính cũng không truy vấn. Trực giác mách bảo với chị, càng hỏi nhiều chuyện của cô, sẽ càng phiền phức.

Lúc đứng trước máy quay, trạng thái của Bùi Hoan không tốt lắm. Đạo diễn tức giận nhưng vì nể mặt chị Kính, ông ta không trực tiếp mắng Bùi Hoan mà nhanh chóng kết thúc công việc, bảo cô sáng hôm sau đến quay lại.

Bùi Hoan tìm nhà vệ sinh thay quần áo. Bởi vì trung tâm thương mại này chư kinh doanh nên nhà vệ sinh vừa rộng vừa sạch sẽ. Cô ngồi ở gian trong một lúc, không muốn ra ngoài.

Bên ngoài có tiếng động, là diễn viên khác đi vào tẩy trang. Bùi Hoan đành cúi đầu đi ra ngoài, nhưng bỗng bị chặn lại.

Nữ diễn viên cính Thịnh Linh là ngôi sao mới nổi trong thời gian gần đây. Cô ta tầm tuổi Bùi Hoan, xét về vai vế thì chỉ là bậc đàn em của cô. Tuy nhiên, người nổi tiếng chẳng cần kiêng dè điều gì, cô ta luôn ra vẻ ta đây.

Lúc Bùi Hoan đi đến sau lưng Thịnh Linh, đối phương đang soi gương, ngắm nghía lông mày của mình. Bùi Hoan chào cô ta, chuẩn bị đi ra ngoài, Thịnh Linh như không nhìn thấy cô, cất giọng thờ ơ với hai diễn viên bên cạnh: “Muốn bán cũng phải xem bán cho ai, không có vốn thì đừng trèo cao. Trước đây bày ra bộ dạng phu nhân gả cho nhà giàu, bây giờ bị đánh cũng phải chịu”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN