Trong Phim Ngoài Đời - Chương 10: Coi như bị chó cắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1610


Trong Phim Ngoài Đời


Chương 10: Coi như bị chó cắn


Edit: Suzu Adelia

*****

“Tiền vi phạm hợp đồng bao nhiêu?”

“Chừng hơn 1000 vạn.”

Chu Hách trầm mặc một lát rồi nói: “hơn một ngàn vạn em trả giúp chị cũng được, Chi Chi tỷ nếu không muốn quay thì bỏ đi.”

“Không sao, không cần bỏ, chị vẫn quay được.”

Lâm Chu biết hoàn cảnh của Chu Hách, cậu làm sao có thể lập tức lấy 1000 vạn ra trả hộ cô được, khẳng định là sẽ chắp vá lung tung mà mượn tiền.

Chu Hách xuất đạo muộn hơn cô, năm nay mới bắt đầu nổi lên, hai năm đầu cũng là người vô hình trong giới giải trí, lăn lộn ba bốn năm mới dần có chút tiếng tăm.

Giờ cậu đang ở tuyến thứ ba, so với cô thì tốt hơn chút nhưng 1000 vạn thì không phải số tiền nhỏ, cô thật sự ngại nhận tiền của cậu.

Thấy không khuyên được Lâm Chi, Chu Hách cũng đành từ bỏ.

Cậu thở dài, nói: “Chị Chi Chi, sau này chị đừng nhận diễn phim kiểu này nữa, đối với thanh danh không tốt.

“Được, sau lần này sẽ không quay nữa.”
Lâm Chi cũng biết quay phim khiêu dâm sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, nếu bị mang tiếng là diễn viên AV thì sau này tài nguyên càng hạn hẹp, ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển.

Nhưng lúc ấy đang thiếu tiền nên chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền nhanh chứ cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng sau này cô cũng không dám diễn loại phim này nữa, ai mà biết con có thể gặp người thứ hai giống Quý Hoài Thịnh không nữa, cường bạo cô trên danh nghĩa quay phim.

Ngày hôm sau, suất diễn của Lâm Chi rất ít nên sau khi quay xong, cô đang thu dọn đồ trong phòng nghỉ, chuẩn bị rời đi thì Quý Hoài Thịnh đẩy cửa phòng nghỉ đi vào.

Trong về trước, lúc này trong phòng nghỉ chỉ có mình Lâm Chi.

Lâm Chi nhìn bóng dáng Quý Hoài Thịnh ngày càng gần, cô lạnh lùng nói: “Anh tới làm gì?”

Quý Hoài Thịnh tới trước mặt cô, lấy ra một tờ chi phiếu trong túi áo bộ tây trang, đưa ra trước mặt cô: “Chuyện hôm qua vô cùng xin lỗi cô, cái này là bồi thường cho cô.”

Lâm Chi cầm lấy chi phiếu trong tay anh, nhìn số bên trên: 500 vạn.

Nhiều thật. So với thù lao quay một bộ phim của cô còn cao hơn, Quý ảnh đế ra tay tahatj hào phóng, dùng 500 vạn để mua cô một lần.

Lâm Chi nhìn Quý Hoài Thịnh, nhếch môi cười lạnh, sau đó xé chi phiếu trong tay thành mảnh nhỏ, ném lên mặt anh.

Những mảnh giấy bay lả tả xuống đất, có vài mẩu rơi trúng mặt anh, Quý Hoài Thịnh chợp mắt một cái, không nhúc nhích mà nhìn cô.

Lâm Chi tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ: “Quý Hoài Thịnh, anh đúng là tên vô lại! Anh coi tôi là gì? Anh nguyện ý mua nhưng tôi thì không muốn bán!”

Lâm Chi cảm thấy mình bị vũ nhục. Quý Hoài Thịnh đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, không ngờ anh ta lại coi cô là loại đàn bà bán mình vì tiền, ở trong mắt anh, cô chẳng khác gì gái điếm cả.

Quý Hoài Thịnh giơ tay gạt giấy rớt trên vai xuống, hỏi cô: “Cô cần tài nguyên không? Tôi có thể giúp cô đóng các phim khác.”

“Không hiếm lạ, không cần anh bồi thường, tôi coi như bị chó cắn vậy, anh cách xa tôi một chút.”

Lâm Chi đẩy Quý Hoài Thịnh ra một cái, cầm theo mũ, không vòng vo rời khỏi.

Quý Hoài Thịnh nhìn bóng dáng Lâm Chi vội vàng rời đi, ánh mắt anh u ám mờ mịt.

Anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, hút.

Từ sau khi Lâm Chi xuất hiện, Quý Hoài Thịnh phát hiện mình càng ngày càng nghiện thuốc lá, mỗi lần gặp (1) Lâm Chi, tâm trạng của anh đều bị ảnh hưởng.

Anh có hơi phiền não, vì sao Lâm Chi không cần tiền, cũng không cần tài nguyên nhỉ.
Cô quay phim khiêu dâm vì tiền, giờ lại không muốn tiền của anh. Gần đây cô cơ bản không có bộ phim nào để quay cả, anh cho cô tài nguyên không phải tốt sao?

Có lẽ cô còn có thể nhân cơ hội mà nổi tiếng một lần, suy cho cùng thì phim truyền hình nào mà anh diễn cũng đều rất hot.

Nhưng cả tiền lẫn tài nguyên cô đều không cần, rốt cuộc cô muốn gì?

Quý Hoài Thịnh nghĩ trăm lần cũng không ra, anh cảm thấy phụ nữ đúng là một sinh vật kỳ quái.

A, không đúng, phải là kiểu phụ nữ như Lâm Chi đúng là một sinh vật kỳ quái.

Rốt cuộc, anh cũng cảm thấy những người phụ nữ khác dễ dãi hơn Lâm Chi nhiều, anh tùy tiện cho chút tiền là có thể tống đi được hoặc dùng khuôn mặt tuấn tú của mình là có thể làm chúng sinh si mê điên đảo.

Nào có giống Lâm Chi, dầu muối cũng không ăn.

Quý Hoài Thịnh cảm thấy kế sách của mình tuy thất bại nhưng anh không tin mình không trị được Lâm Chi.

Anh lấy di động ra gọi một cuộc: “A lô, anh cả, anh giúp em làm gấp một việc được không?”

“Giúp em thu mua công ty nhỏ của một nhà, công ty hữu hạn đá quý Lâm thụ, giá cả có thể ưu đãi cho họ một chút, cảm ơn anh cả, tiền thì đợi em trở về sẽ trả cho anh.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

*****

(1) Chỗ này edit bừa, nàng nào xem hộ ta đi :> (Raw: 每次一摊上林栀的事情)

*****

Suzu: Các nàng ráng đợi sang tháng nha, lúc đó chương sẽ ra nhiều hơn :> Bây giờ đang bận ôn học kỳ rồi :>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN