Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh - Quyển 1: Chương 12: Hoa Lộng Ảnh(1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh


Quyển 1: Chương 12: Hoa Lộng Ảnh(1)


Sau khi tiễn Mộ Trường Hiên về, Mạc Tử Ân liền nhớ tới Nguyên Ân, liền nhanh chân đi tới chỗ Nguyên Ân. Đứng trước cửa phòng, Mạc Tử Ân chỉnh chu lại trang phục rồi nhấc tay lên gõ cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa Nguyên Ân nhẹ giọng nói:
– Sư phụ, người tới rồi sao…
Nghe vậy Mạc Tử Ân đẩy cửa bước vào, thấy Nguyên Ân đang nằm nhàn nhã trên giường thì lắc đầu cười
– Vi sư có chuyện muốn nói với ngươi.
– Mời sư phụ.
– Ngươi nghỉ ngơi sớm sáng mai chúng ta tới ma vực.
Nghe đến đây Nguyên Ân dừng động tác lại, gương mặt thanh tú chợt tối sầm lại. Thấy vậy có gì đó khác thường Mạc Tử Ân hỏi:
– Sao vậy? Ngươi không khỏe à?
Ngay lập tức Nguyên Ân liền thay đổi sắc mặt, tươi cười nói:
– Không có gì, mà sư phụ đến Ma vực làm gì? Người không biết ở đó rất nguy hiểm sao?
Mạc Tử Ân ngồi xuống ghế, bỏ chiếc quạt lên bàn rồi nhàn nhã uống trà
– Tất nhiên là biết, nhắc đến nguy hiểm thì ngươi ở lại Thiên Sơn Các. Vi sư sợ ngươi lại bị thương…
– Đồ nhi sẽ đi cùng người.
Mạc Tử Ân nghe vậy thì bắt đầu lúng túng
– Nhưng…
– Đồ nhi sẽ đi cùng người, nhất định sẽ không làm phiền sư phụ đâu.
Nghe cái giọng nói đầy kiên định ấy, Mạc Tử Ân muốn từ chối cũng không được
– Được rồi, nhưng không được làm gì khiến mình bị thương nghe chưa.
– Vâng.
Vừa bước ra khỏi phòng Nguyên Ân, thì Mạc Tử Ân nhìn thấy Vũ Khuynh Du đang lảo đảo bước về phía y. Thấy Vũ Khuynh Du như người không hồn, Mạc Tử Ân đến gần lo lắng hỏi:
– Khuynh Du, ngươi không sao chứ?
Vũ Khuynh Du vẫn như cũ, y nói nhỏ
– Đã để sư phụ lo lắng, đồ nhi không sao.
Nói xong liền đi về phía viện của mình, Mạc Tử Ân dù rất lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được. Như thường lệ, khi tối đến Mạc Tử Ân lại về phòng đọc sách, đây là thói quen đã hình thành khi hắn đến đây. Đọc được nửa quyển Mạc Tử Ân ngáp dài một cái rồi thay y phục và cuối cùng là lên giường ngủ. Cứ ngỡ là vẫn được ngủ ngon như mọi khi ai ngờ, giấc mộng lần trước lại đến với y. Nhưng lần này âm thanh còn khó chịu hơn cả lần trước hình ảnh lúc ẩn lúc hiện, Mạc Tử Ân tay nắm chặt lấy chăn trên người toát đầy mồ hôi. Đột nhiên trên người y xuất hiện một luồng ma khí đậm, ma khí đó từ trong người dần dần hình thành một người phụ nữ xinh đẹp. Nàng khoác trên mình một chiếc áo đỏ thẫm, bước tới gần giường Mạc Tử Ân rồi từ từ ngồi xuống lấy tay của mình sờ nhẹ lên mái tóc đen nhánh của Mạc Tử Ân, đôi tay nàng lạnh lẽo đến thấu xương. Trắng nõn mà mềm mại, mịn màng, động tác dịu dàng đó như đang xoa dịu sự đau đớn trong người Mạc Tử Ân, quả thật là một bàn tay tuyệt đẹp nhưng bàn tay này chẳng mảy may ấm áp, mà lạnh buốt hệt như của người chết. Từ bàn tay của nàng truyền ra một ít ma khí giúp trấn áp sự đau đớn của Mạc Tử Ân. Quả nhiên không lâu sau bàn tay của Mạc Tử Ân từ từ duỗi ra, hơi thở từ dồn dập trở nên đều đều. Thấy vậy người phụ nữ mặc áo choàng đỏ từ từ đứng dậy cười khẽ nói:
– Ngươi chắc chắn sẽ là một con rối xinh đẹp tốt để ta giết chết hắn.
Nói xong nàng lại nở một nụ cười, nụ cười lần này mang vài phần âm độc hơn lần trước, rồi cánh cửa sổ trong phòng Mạc Tử Ân đột nhiên mở ra, gió từ ngoài thổi vào trong phòng. Theo làn gió người phụ nữ liền biến mất, Mạc Tử Ân thấy lạnh liền mở mắt từ từ ngồi dậy theo bản năng nhìn về phía gió thổi vào, hắn chưa đóng cửa sổ sao? Nhưng mà hắn nhớ rõ ràng hắn đã đóng cửa rồi mà, chẳng lẽ có ma sao. Nhưng cái ý nghĩ này rất nhanh liền bay ra khỏi đầu Mạc Tử Ân, Mạc Tử Ân từ từ xuống giường ra đóng cửa sổ. Rồi nhanh chóng trèo lên giường đắp chăn ngủ tiếp một mạch đến sáng mai. Mới sáng sớm tinh mơ, đột nhiên có tiếng gõ cửa ở ngoài truyền vào, Mạc Tử Ân vẫn như cũ không nghe thấy. Không thấy có tiếng trả lời, người bên ngoài liền đẩy cửa bước vào trong, người bước vào trong là Nguyên Ân trang phục chỉnh tề bước vào. Thấy cảnh tượng trước mặt Nguyên Ân khựng người lại rồi lắc đầu bước tới bên giường Mạc Tử Ân. Mạc Tư Ân hiện tại đang nằm ngủ rất ngon lành nhưng chăn thì đạp ra, quần áo thì xộc xệch tuyệt đối không hề đoan trang chút nào. Dường như cùng cảm thấy có người bước vào phòng mình, Mạc Tử Ân mơ màng mở mắt liếc mắt sang bên cạnh thì trợn to mắt rồi ngồi dậy ngạc nhiên nói:
– Nguyên Ân, sao ngươi vào mà không gõ cửa?
– Đồ nhi gõ cửa rồi, nhưng người không nghe thấy sợ người xảy ra chuyện gì nên mới bước vào…
Rồi liếc mắt xuống áo của Mạc Tử Ân bị xộc xệch lộ ra một bên bờ vai trắng nõn, thấy vậy Nguyên Ân liền ngồi xuống giường kéo cổ áo bị lệch lên rồi nhẹ giọng
– Mong sư phụ trách phạt.
Nghe vậy Mạc Tử Ân thở dài rồi xoa đầu Nguyên Ân cười nói:
– Vi sư không trách ngươi, được rồi ngươi ra ngoài chờ vi sư thay y phục.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN