Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh - Quyển 1: Chương 13: Ma vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh


Quyển 1: Chương 13: Ma vật


Vừa đứng trước cửa phòng của mình, Lương Phương Khuynh liền quay lại đi tới Thương Khung Sơn Trang, nhưng vừa tới nơi thì đầu y đột nhiên choáng váng rồi ngã xuống bất tỉnh.
Thương Khung Sơn Trang
– Ma tộc! Có ma tộc xâm nhập…
Tiếng một nội đệ tử đang nhận nhiệm vụ gấp gáp nói. Nghe nội đệ tử đó nói, tất cả các nội đệ tử đồng loạt xông lên. Kết giới bị phá vỡ, hàng loạt ma vật từ phía khu rừng xâm nhập vào. Một con rắn màu đen khổng lồ đang tiến về nơi Lương Phương Khuynh đang dưỡng thương trong đó. Đột nhiên Lục Tiểu Thất từ đâu bay tới chắn trước mặt con Hắc Xà đó
– Ngươi không được đến gần đây…Sư huynh đang ở trong đó…
Ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn đầy kiên định nhìn con Hắc Xà, thấy thế Ninh sư tỷ đang đánh nhau với ma vật thì hoảng sợ, vừa chiến đấu vừa lớn tiếng nói:
– Tiểu Thất! Đệ làm gì vậy, đệ sẽ chết đó…
– Nhưng…
Chưa kịp nói xong, thì con Hắc Xà nhấc đuôi lên định đánh bay Lục Tiểu Thất đi, theo bản năng Lục Tiểu Thất lấy tay che đi cả người run rẩy vì sợ hãi. Chợt một ánh sáng lóe lên con Hắc Xà đó bị tan biến, Lục Tiểu Thất từ từ bỏ tay xuống ánh mắt đầy kinh ngạc. Sau lưng truyền đến một giọng nói:
– Đệ thật ồn ào…
Lương Phương Khuynh trên người vết thương được băng bó khắp nơi một tay cầm thanh bạch kiếm, trên người khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng, tay kia vén rèm lên. Nghe thấy thế Lục Tiểu Thất quay đầu lại ngạc nhiên
– Sư huynh!
– Được rồi.
Nói xong liền đưa cây kẹo hồ lô mà ban nãy Lục Tiểu Thất để trên bàn đưa cho Lục Tiểu Thất
– Chúng ta về Thanh Phong Các.
Ma vật đã bị tiêu diệt hết, các nội đệ tử hầu như đã kiệt sức. Lương Phương Khuynh cùng Lục Tiểu Thất đi ra khỏi rừng, đang đi thì Lục Tiểu Thất cúi mặt xuống nói nhỏ
– Là do đệ quá yếu đuối…
Lương Phương Khuynh một tay nắm tay của Lục Tiểu Thất, tay kia cầm kiếm cười nhẹ
– Không phải là lỗi của đệ, đệ còn quá nhỏ.
Nghe vậy Lục Tiểu Thất nhìn Lương Phương Khuynh, ánh mắt đầy kiên định
– Sư huynh, mai kia nhất định ta sẽ trở nên mạnh hơn để bảo vệ sư huynh.
Lương Phương Khuynh cười, đang định mở miệng thì Lục Tiểu Thất đột nhiên ngã xuống.
– Tiểu Thất…
Thanh Phong Các
Thương Quan Thần Phong thần sắc mệt mỏi thì gặp ông lão đã đưa thuốc cho Lương Phương Khuynh thì nhẹ nói:
– Khuynh nhi đâu?
Ông lão kia cung kính đáp:
– Thưa các chủ, ngài ấy đã vào rừng từ hôm qua có lẽ bị chậm trễ do bị ma tộc cản đường.
Nghe đến đây trên nét mặt của Thương Quan Thần Phong hiện lên vài tia lo lắng nhưng rất nhanh liền biến mất, Thương Quan Thần Phong vừa quay người lại thì đột nhiên nói:
– Có ma khí!
Ông lão kia nghe vậy liền ngạc nhiên
– Làm sao có thể chứ? Sao bọn chúng có thể vào đây được.
Thương Quan Thần Phong liền một mình đi đến trung tâm kết giới, một tia linh lực từ tay y truyền xuống nơi trung tâm rồi dừng lại từ từ mở mắt ra. Rõ ràng kết giới không hề bị phá, nhưng sao lại có ma khí. Phải rồi, chắc chắn là hắn, bước vào đây mà không động tĩnh chỉ có hắn mà thôi. Đột nhiên Lương Phương Khuynh bế Lục Tiểu Thất từ sau chạy đến
– Sư Phụ!
Thấy vậy Thương Quan Thần Phong thần sắc vẫn mệt mỏi như cũ, nhàn nhạt nói:
– Mang nó vào phòng ta.
Lương Phương Khuynh đứng ở bên ngoài đợi, chợt ông lão từ trong bước ra ngoài, thấy vậy Lương Phương Khuynh liền đi tới lo lắng hỏi:
– Thế nào rồi?
Ông lão kia lắc đầu
– Cần phải nghỉ ngơi thêm.
Lương Phương Khuynh hơi cúi đầu xuống nói nhỏ:
– Đều là do ta…
– Ý ta nói ngài cần nghỉ ngơi thêm.
Nói xong ông lão liền rời đi, Lương Phương Khuynh liền đứng dựa vào cửa thấy Thượng Quan Thần Phong đang dùng một sợi tơ mỏng đề ở cổ tay, từng giọt máu tí tách rơi xuống miệng của Lục Tiểu Thất. Thấy thế Lương Phương Khuynh liền quay đầu đi
– Không thể tăng thêm gánh nặng cho sư phụ nữa.
Chợt Thượng Quan Thần Phong liền nhè nhẹ nói:
– Khuynh nhi.
Lương Phương Khuynh liền bừng tỉnh từ từ bước vào
– Lúc ma tộc xâm nhập, ngươi đã đi đâu?
Nghe đến ma tộc Lương Phương Khuynh liền biến sắc
– Lúc đó con đang nghỉ ngơi trong phòng.
Thượng Quan Thần Phong đột nhiên đập tay xuống bàn
– Làm càn, ma tộc xâm nhập không lí nào ngươi lại không biết.
Lương Phương Khuynh lần đầu tiên thấy sư tôn của mình tức giận như vậy thì lập tức quỳ rạp xuống
– Là đồ nhi quản giáo không nghiêm, mong sư tôn trách phạt.
Thấy thế Thượng Quan Thần Phong liền quay người nhẹ giọng nói:
– Được rồi, ngươi lui ra đi. Lần sau rút kinh nghiệm.
– Vâng.
Lương Phương Khuynh từ từ đi ra ngoài, mắt thấy Lương Phương Khuynh rời đi, ánh mắt của Thượng Quan Thần Phong hiện lên vài tia đau lòng đang định bước ra khỏi phòng thì Lục Tiểu Thất nằm trên giường nhíu mày như đang gặp cơn ác mộng khẽ gọi:
– Sư huynh… Sư huynh…
Nghe vậy Thương Quan Thần Phong liền từ từ bước tới giường rồi ngồi xuống, lấy bàn tay lạnh toát vuốt nhẹ lên mái tóc của Lục Tiểu Thất, ngay lúc đó Lục Tiểu Thất liền an ổn ngủ, Thượng Quan Thần Phong liền nhấc tay ra, đôi mắt của y đầy vẻ phức tạp và ưu lo.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN