Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh
Quyển 1: Chương 14: Hoa Lộng Ảnh (2)
– Vi sư không trách ngươi, được rồi ngươi ra ngoài chờ vi sư thay y phục.
Nghe vậy Nguyên Ân lập tức ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài đợi, mắt thấy Nguyên Ân đã ra ngoài Mạc Tử Ân liền bắt đầu thay y phục. Khổ nỗi là vừa cởi dây áo thì hệ thống đột nhiên vang lên:
– Nhiệm vụ chính: Đi tới ma vực, tung tích Hoa Lộng Ảnh
– Hả?
– Cảnh báo: Độ quan trọng của nhiệm vụ là 3/5.
3/5 sao? Nghe có vẻ khá quan trọng, nếu như hắn nhớ không nhầm thì đoạn này đáng ra là phải đi cùng với Lạc Từ Ninh thì phải? Cơ mà lần này hắn lại đi cùng nam chủ, trực giác Mạc Tử Ân liền mách bảo không hay rồi.
– Sư phụ… Người thay xong chưa?
Mạc Tử Ân lập tức tỉnh ngộ nhàn nhạt đáp:
– À… sắp xong rồi.
Cũng may là bản thân Mạc Tử Ân lúc ở hiện đại thường xem phim cổ trang nên việc mặc y phục thời này cũng không khó. Sau khi xong xuôi tất cả, thì từ từ bước ra khỏi phòng. Thấy Mạc Tử Ân bước ra khỏi phòng, Nguyên Ân đang ngồi trên chiếc ghế đá thì lập tức đứng dậy đi tới chỗ Mạc Tử Ân
– Sư phụ.
.
.
.
Thương Vân phường
– Sư phụ! Người mệt chưa, đồ nhi mỏi chân rồi…
Thấy vậy Mạc Tử Ân liền dừng lại xoa đầu Nguyên Ân nhẹ giọng nói:
– Nếu vậy thì chúng ta tới tửu lâu kia nghỉ ngơi.
– Vâng.
Rồi cả hai cùng tới tửu lâu nọ tên Bạch Cốt Lâu, cái tên này… nghe cũng dị quá đi. Mạc Tử Ân liền đi tới gần ông chủ của tửu lâu cười nhẹ
– Ông chủ cho thuê một phòng hạng sang.
Nghe vậy ông chủ liền nhận lấy ngân lượng mà Mạc Tử Ân đặt trên bàn
– Khách quan muốn thuê bao lâu.
– Chiều…
– Chúng ta sẽ ở đây hai ngày.
Nguyên Ân nhàn nhạt nói, thấy vậy Mạc Tử Ân ngạc nhiên quay sang nhìn Nguyên Ân, thật là lạ lúc ở Thiên Sơn Các không phải muốn đi sớm, giờ lại muốn để sang ngày khác. Ông chủ tửu lâu cười cười
– Vậy mời hai vi đi đường này.
Nói rồi ông chủ liền dẫn hai người vào phòng
– Đây là phòng của hai vị, nếu cần gì thì cứ việc gọi ạ.
Mạc Tử Ân bước vào rồi nhìn xung quanh phòng cảm thán
– Đúng là không tệ nha.
Rồi ngồi xuống giường nhìn Nguyên Ân cầm ấm trà rót trà vào chén nói:
– Nếu ngươi cảm thấy sợ thì cứ việc nói với vi sư, ngươi có thể về Thiên Sơn Các để vi sư tự mình đi cũng được.
Nghe Mạc Tử Ân nói thế, Nguyên Ân liền cầm chén trà đưa tới cho Mạc Tử Ân
– Không phải đồ nhi sợ là vì đồ nhi sợ thân thể người không được khỏe.
Mạc Tử Ân nhận lấy chén trà rồi từ từ uống, rồi lại đưa cho Nguyên Ân
– Vi sư rất bình thường không phải sao?
– Nhưng độc tố trong người của sư tôn vẫn còn nguy hiểm, nên chung quy người vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
– Được rồi, nếu ngươi nói thế thì việc đi tới ma vực có thể trì hoãn thêm vài ngày.
Nói rồi lại bước tới cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chợt nghe thấy Nguyên Ân bước ra khỏi phòng thì nói:
– Ngươi muốn đi đâu?
Nguyên Ân quay đầu lại nhìn Mạc Tử Ân
– Đồ nhi ra ngoài canh phòng để sư tôn nghỉ ngơi.
– Ngươi có thể ngủ cùng vi sư.
– Vẫn là để đồ nhi ra ngoài thì hơn.
Mạc Tử Ân chưa kịp ngăn lại thì Nguyên Ân đã đóng cửa lại, thấy vậy Mạc Tử Ân liền thở dài rồi ngồi lên giường cầm khối ngọc bội mà vị trụ trì ở chùa Nhất Tự. Nhưng lúc trước cầm khối ngọc bội này cũng không lạnh như thế này, sao bây giờ cầm lại thấy nó lạnh như một khối băng vậy. Khoan đã hình như khối ngọc bội này khác lúc trước thì phải. Nhìn kĩ lại thì đúng là như thế, ở giữa khối ngọc bội này lại thêm một nét nữa, sao lại thế chẳng lẽ hắn hoa mắt sao.
Ở một nơi khác
Nơi đây bao quanh bởi rừng rậm, ở giữa khu rừng đó xác chết nằm ngổn ngang
– Ai da, không hổ là Niên kỲ Thú mà, chúng ta dừng lại nói chuyện, cho ta xin lỗi nhé?
Đối diện với thiếu niên đó là một con quái vật khổng lồ, ma khí nồng đâm. Con quái vật đó thè lưỡi nói:
– Méo nhé.
Giọng của quái vật này rất quái dị, cứ như nhiều người nói cùng một câu vậy. Rồi những xúc tu màu trắng nhưng sắc nhọn mọc ra hướng tới vị thiếu niên trẻ kia tấn công tới. Thấy thế thiếu niên kia liền uốn éo người né tránh, con quái vật kia chợt khàn giọng
– Đừng chạy mà…
Thiếu niên kia vừa chạy vừa né tránh, giọng nói có vài phần đùa cợt
– Có điên mới không chạy.
Chợt hiện ra trước mắt thiếu niên đó là một mảng kết giới vô hình
– Con mẹ nó, ngõ cụt rồi!
Con quái vật kia từ từ dừng lại, tiếng nói của nó đầy ý cười
– Ngươi cũng biết chọn nước đi nha ha… ha… ha…
Thiếu niên kia cứ lùi lại cho đến khi chạm tới kết giới
– Từ từ, từ từ chúng ta từ từ nói chuyện…
Rồi con quái vật kia giơ xúc tu lên, thiếu niên kia theo bản năng che mắt lại. Khi xúc tu kia tới gần thì bàn tay trái đang che mắt trái của hắn mở ra, một con mắt đỏ với những gân đen nhỏ nổi lên gần con mắt đó. Bỗng hai xúc tu màu đỏ từ đâu xuất hiện xé nát khuôn mặt con quái vật, nhanh đến nỗi những xúc tu trắng của con quái vật kia vừa chạm tới thì đã nát tan tành. Một thiếu nữ chừng 10 tuổi đang ở trong đó, cũng giống như vị thiếu niên kia. Một mắt thiếu nữ là màu đỏ, nàng đang trợn tròn mắt không biết vì quá tức giận hay bị đợt tấn công vừa rồi gây đau đớn. Rồi những xúc tu đỏ sắc nhọn kia lại xuất hiện xé tan con quái vật, do bị tác động mạnh nên con quái vật bị tan xác còn thiếu nữ trẻ kia bị văng mạnh xuống đất, nàng trợn mắt nhìn thiếu niên kia lạnh giọng nói:
– Ngươi muốn gì?
Thiếu niên kia đi đến trước mặt thiếu nữ kia, ánh mắt hiện lên đầy ý cười
– Không gì cả, ta chỉ muốn đàm phán hòa bình thôi… ha… ha… Vậy nên ngươi hãy chết nhanh lên nha…
Rồi lại từ từ bước qua kết giới, những xúc tu đỏ sau lưng hắn đã biến mất, mắt cũng hóa thành bình thường, giọng nói của hắn vẫn vang vảng bên tai thiếu nữ:
– Hòa bình, ha… ha… hòa bình…
Nàng dựa lưng vào một gốc cây, tay đặt lên miệng viết thương nặng ở eo, đôi mắt hai màu hiện lên đầy sát khí
– Đúng là một tên điên…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!