Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh
Quyển 1: Chương 15: Hoa Lộng Ảnh (3)
Mạc Tử Ân đang ngồi trên giường tay ngắm nghía khối ngọc bội rồi lại cất vào trong áo, đi đến cửa phòng nhè nhẹ mở cửa ra. Ngó trái ngó phải đều không thấy đồ đệ đâu thì thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, kì lạ không phải đồ đệ bảo ở bên ngoài coi phòng sao? Giờ lại biến mất tăm hơi thế kia. Nhưng Mạc Tử Ân cũng không quá lo lắng, dù sao thì kinh mạch của Nguyên Ân, y cũng đã nối xong b3y giờ chỉ cần bồi dưỡng. Nhưng đối với vị nam chủ này thì đa phần cũng không cần bồi dưỡng, bây giờ nhân lúc Nguyên Ân không có ở đây y phải tranh thủ tới Ma Vực. Nói rồi liền đi đến mở cửa sổ rồi phi thân ra khỏi phòng, Mạc Tử Ân vẫn chưa kịp thay y phục nên trên người bây giờ cũng chỉ có một chiếc áo bạch y dài và một chiếc áo khoác mỏng màu xanh mà y mang trên người trước lúc tới đây. Phía sau tửu lâu quán này kì thực là một khu rừng, ra khỏi khu rừng này là sẽ tớimột nơi gần trung tâm của một khu rừng lớn khác hay nới cách khác là tới Ma vực, ban nãy Mạc Tử Ân tới gần cửa sổ thì thấy lạ nên đã quan sát kĩ, trước đây khi đi cùng Dương Lục Thần tới Ma Vực cả hai đều không để ý tới khu rừng này. Mạc Tử Ân tay trái cầm chiết phiến, tay phải nhấc cành cây che đường lối ra. Đi được một đoạn đường ngắn, tới được chỗ có thể nói là thoáng thoáng hơn rồi, ban nãy thì cây cối che hết cả lối đi. Mạc Tử Ân bắt đầu than thở:
– Nơi này đúng là…
– Sư tôn, muộn thế này người còn định đi đâu vậy?
Chưa kịp than thở xong thì đằng sau có một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Mạc Tử Ân dựng đứng người rồi căng thẳng quay người lại
– Đồ đệ ngoan, ngươi làm gì ở đây vậy…
Bỗng từ trên cao một cành cây lớn đột nhiên rơi xuống, Nguyên Ân liền kéo Mạc Tử Ân vào người mình nhẹ giọng nói:
– Sư tôn, người không sao chứ?
Nghe vậy Mạc Tử Ân liền hoàn hồn lại, nhẹ đẩy Nguyên Ân ra rồi chỉnh lại y phục, ngại ngùng đáp:
– Ân, không sao…
– Trong lúc con đi lấy trái cây gọt cho người, người đã chơi trò biến mất được rồi, lại còn mặc quần áo phong phanh thế này người không sợ sẽ cảm lạnh sao?
– A?
– Xem như là người không muốn nhìn thấy con cũng có thể nhưng cũng không thể không biết nặng nhẹ mang thương tích tới nơi nguy hiểm như thế này.
Mạc Tử Ân nghe thấy thế thì bắt đầu luống cuống giải thích
– Không phải là vi sư không muốn gặp ngươi chỉ là…
Chỉ là ta muốn tới Ma vực theo nhiệm vụ thôi mà, nam chính ngươi đừng hiểu lầm như vậy chứ… Chưa kịp giải thích xong thì Nguyên Ân đã kéo Mạc Tử Ân về phía tửu lâu, nhàn nhạt nói:
– Người mau theo con trở về, đừng bướng bỉnh nữa.
Tất nhiên là Mạc Tử Ân không thể phản kháng mà để cho Nguyên Ân kéo đi rồi, về tới tửu lâu Mạc Tử Ân ngồi xuống giường thở dài, Nguyên Ân rót một chén trà rồi đưa cho Mạc Tử Ân
– Sư tôn, mời người dùng.
Mạc Tử Ân liền vươn tay nhận lấy, uống xong liền đưa cho Nguyên Ân lúng túng nói:
– Về chuyện vừa rồi…
– Sư tôn, cũng đã muộn rồi người nên ngủ sớm đi.
Mắt thấy Nguyên Ân dập tắt lửa trong đèn thì thở dài, vừa nằm xuống đắp chăn thì thấy Nguyên Ân cũng lên giường thì ánh mắt đầy nghi hoặc, như cũng cảm thấy ánh mắt của sư tôn hướng tới thì nhàn nhạt nói:
– Đồ nhi sẽ ngủ cùng người, phòng trừ người lại muốn trốn ra ngoài.
Nói xong liền đắp lại chăn cho Mạc Tử Ân rồi nằm xuống, không phải Mạc Tử Ân keo kiệt không muốn Nguyên Ân ngủ cùng, hơn nữa giường cũng khá rộng nên hai người nằm thì thoải mái. Mạc Tử Ân cũng không muốn nghĩ nhiều liền nhắm mắt thiếp đi. Tới nửa đêm Nguyên Ân chợt nhíu chặt lại, bàn tay nắm chặt
.
.
.
Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng trên gương mặt nàng lại hiện lên đầy sự đau đớn, nàng cười nhẹ hướng Nguyên Ân nói:
– Ân nhi… Con mau chạy đi, mẫu thân sẽ tìm con mà. Nghe lời mẫu thân, con mau chạy đi…
Nói rồi nàng dùng chút ma lực đẩy Nguyên Ân ra xa, bất chợt xung quanh người phụ nữ xinh đẹp đó hiện lên những ngọn lửa dữ dội rồi đột nhiên lôi kiếp từ trên trời giáng xuống. Nguyên Ân thất thần đứng một chỗ, nước mắt từ đâu rơi xuống
– Mẫu thân… Người đừng bỏ lại ta mà… Tại sao người không quay đầu nhìn con chứ…
.
.
.
Nguyên Ân đột nhiên choàng tỉnh, hiện tại Nguyên Ân không thể quay sang chỗ Mạc Tử Ân được, bởi vì bàn chân của Mạc Tử Ân đang đặt ngay cạnh gương mặt của Nguyên Ân, chân còn lại thì đang đặt trên người Nguyên Ân, người thì nằm vẹo đi chỗ khác. Cầm chân của Mạc Tử Ân ra, Nguyên Ân từ từ ngồi dậy,đặt người Mạc Tử Ân nằm về chỗ cũ rồi lại đắp chăn lên
– Bánh bao… Bánh bao nhỏ! Đừng chạy mà ~~
Rồi đột nhiên quay người lại ôm lấy tay của Nguyên Ân thấp giọng nói:
– Mềm…mềm…
Thấy vậy Nguyên Ân gỡ tay Mạc Tử Ân ra, rồi nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!