Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh - Quyển 1: Chương 2: Thần môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh


Quyển 1: Chương 2: Thần môn


– Sư tôn, người dậy chưa.
Mạc Tử Ân đang ngủ thì nghe tiếng người gọi, cứ tưởng là đang gọi tên mình liền ôm gối chụp lên đầu, nói to:
– Mẹ, cho con ngủ thêm một chút nữa thôi mà.
Lạc Từ Ninh ở bên ngoài nghe không hiểu liền nhẹ giọng nói:
– Sư phụ, người không sao chứ?
Nghe vậy Mạc Tử Ân lập tức choàng dậy, sao hắn có thể quên được hắn đâu còn ở với mẹ thân yêu đâu mà nói thế? Cơ mà nhắc đến mẹ làm Mạc Từ Ân thấy cô đơn nhưng rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt
– Có chuyện gì?
– Sư phụ, sư thúc và tông chủ đang ở ngoài đợi người.
– Gọi họ vào đi.
Dương Lục Thần và Liễu An đồng thời đi vào. Dương Lục Thần cau mày cau mặt nói:
– Thiệt tình giờ nào rồi ngươi còn nói năng linh tinh như thế hả?
Sát khí ngùn ngụt làm Mạc Tử Ân giật mình,theo bản năng cầm lấy chiết phiến đầu giường che mặt gượng cười
– Sư đệ, dù sao ta cũng là sư huynh của ngươi mà.
Thấy thế Liễu An liền giải hòa
– Thôi nào, Lục Thần. Mạc sư đệ chỉ nói mơ thôi mà không phải chuyện to tác lắm đâu, hơn nữa hôm chúng ta tìm sư đệ đâu phải nói chuyện phiếm.
– Sư huynh có việc gì sao?
Mạc Tử Ân hỏi
– Thương thế của đệ thế nào rồi?
– Cũng đã ổn định rồi.
Liêu An gật đầu
– Ừm, vậy thì chuyện lúc trước Thần sư đệ có đề cập tới đệ có thể giúp huynh được không?
– Vì an nguy của bách tính và đệ tử các phái, đệ sẽ đi một chuyến xem sao.
Đột nhiên Liễu An quay sang Dương Lục Thần nói
– Vậy thì tốt, Dương sư đệ sẽ cùng đệ đi điều tra.
Không đợi hai người kịp phản ứng Liễu An đứng dậy vỗ hai tay
– Cứ quyết định như thế đi, mai huynh phải vào cung có việc. Việc của các phái cứ để các trưởng lão trông coi. Vậy nha làm phiền sư đệ rồi, Dương sư đệ chúng ta không làm phiền đệ ấy nữa.
Liễu An kéo Dương Lục Thần ra đến cửa thì quay đầu lại nói:
– Sư đệ nhớ phải uống dược mà ta đưa cho đệ đó.
Mắt nhìn Liễu An cùng Dương Lục Thần ra khỏi phòng, Mạc Tử Ân liền cảm thán. Thật ra Liễu An nhìn qua bình thường thì hiền lành, hơi trẻ con nhưng lúc hắn nổi điên thì không ai cản nổi, nói chung rất đáng sợ. Người nào mà hiền thì lúc tức giận thì không ai cản nổi, cuối cùng Mạc Tử Ân cũng đã lĩnh giáo được phần nào. Mạc Tử Ân rời giường, thay y phục rồi bước ra khỏi phòng thì một thiếu nữ chừng 16 tuổi nhào vào người Mạc Tử Ân.
– Sư phụ, Uyển nhi nhớ người.
Uyển nhi? Hình như là muội muội của Lạc Từ Ninh thì phải? Cơ mà đây là lần đầu tiên Mạc Tử Ân được con gái ôm nên có hơi ngượng ngùng.
– Sư phụ người không nhớ Uyển nhi sao?
– Hả, à tất nhiên là nhớ rồi.
– Vậy sư phụ đưa con qua chỗ Dương sư thúc nha.
Dương Luc Thần? Đến đó làm chi?
– Vậy để Ninh sư huynh đưa ngươi đi, tiện thể nói với sư thúc rằng sáng sớm mai sẽ xuất phát.
Nghe vậy, Lạc Thương Uyển liền đáp:
– Vâng ạ.
Thấy Lạc Thương Uyển đã đi xa, Mạc Tử Ân xuống núi gặp Mộ Trường Hiên. Là người trong cung mà Mạc Tử Ân trong nguyên tác quen biết nhất. Thế là…
.
.
.
– Hình như Mộ phủ ở hướng này thì phải, không hình như ở hướng kia.
Tại sao, tại sao trong nguyên tác lại không chỉ hướng đi giờ tìm phủ tướng quân bằng niềm tin à! Bây giờ Mạc Tử Ân cũng không biết bản thân lạc trôi đi đâu nữa, thấy một bà lão ngồi bán hàng rong liền hỏi:
– Bà bà này có thể chỉ cho ta Mộ phủ ở đâu không?
Bà lão nhìn Mạc Tử Ân rồi bắt đầu chỉ hướng
– Mộ phủ sao? Là Mộ gia ấy à, cậu đi thẳng, rồi sang bên trái là tới.
Mạc Tử Ân liền cảm ơn rồi đi, thấy Mạc Tử Ân đi xa bà lão đột nhiên nói:
– Chết rồi. Sang bên phải lại bảo sang bên trái, này! Này!…
Mạc Tử Ân thật sự không nghe thấy bà lão gọi lại… Kết quả đi lòng vòng đến tối cung chưa thấy Mộ phủ đâu và trước mặt Mạc Tử Ân là một ngôi chùa, thì đột nhiên hệ thống vang lên
– Nhiệm vụ chính: Gặp trụ trì chùa Nhất Tự hỏi sự tình về Thần Môn.
Thần môn? Hình như trong nguyên tác cũng có nhắc đến thì phải, nhưng mai là phải đi cùng Dương đại thần tới ma vực rồi làm sao đây? Kệ đi hoàn thành nhiệm vụ trước rồi hỏi đường sau. Khi đã thông suốt, Mạc Tử Ân liền đến gõ cổng chùa không bao lâu một tiểu hòa thượng mở cửa
– A di đà phật, không biết thí chủ tới chùa Nhất Tự có việc gì?
– Tại hạ là người qua đường, không biết hòa thượng có thể cho tại hạ tá túc nhờ một đêm không?
– Xin thí chủ mời theo ta.
Mạc Tử Ân liền đi theo tiểu hòa thượng, vừa đi vừa hỏi:
– Cho hỏi, tại hạ có thể gặp trụ trì của chùa này được không?
Nghe vậy tiểu hòa thượng liền chuyển hướng đi
– A di đà phật, có lẽ bây giờ trụ trì bây giờ vẫn chưa ngủ mời thí chủ đi đường này.
Không biết qua bao lâu hai người đã tới nơi, tiểu hòa thương nhẹ nhàng bước vào trong cung kính nói:
– Trụ trì, thí chủ này muốn gặp người.
Nói xong tiểu hòa thượng cung kính rồi rời đi.
– A di đà phật, cuối cùng thí chủ cũng đến.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN