Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh - Quyển 1: Chương 3: Thần môn(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh


Quyển 1: Chương 3: Thần môn(2)


– Cho hỏi vị trụ trì này, ông biết ta sẽ tới sao?
Mặc dù không biết tại sao nhưng Mạc Tử Ân chỉ biết rằng tình tiết hơi đảo lộn nhưng theo như hệ thống nói thì vẫn không ảnh hưởng tới kết cục,thế nên tình tiết này hình như có liên quan đến Thần môn nên hỏi thử xem sao.
– A di đà phật, thí chủ tới đây có việc gì?
Mạc Tử Ân gãi đầu ngại ngùng
– Không giấu gì trụ trì, ta bị lạc đường nên mới tới đây.
– vậy thì ta sẽ tìm cho thí chủ một chỗ nghỉ ngơi.
Nghe vậy Mạc Tử Ân lập tức nói:
– Trụ trì ta có việc muốn hỏi trụ trì, không biết trụ trì có phiền không?
– Thí chủ cứ việc hỏi.
– Trụ trì có biết Thần môn không?
Nghe đến thần môn, trụ trì trầm mặc một lúc rồi nói:
– Không biết thí chủ hỏi đến Thần môn làm gì?
– Có một thứ ta muốn tìm ở đó.
– Nhưng thần môn bây giờ đã thành một đống tàn tích, trước kia ta từng là một trưởng lão ở đó.
Nghe vậy Mạc Tử Ân cũng hơi ngạc nhiên, thấy trụ trì đi về phía một bộ bàn ghế đá Mạc Tử Ân lập tức đi theo
– Lúc đó ta có một đứa con gái, nhưng vào một lần ta tình cờ phát hiện nó có qua lại với một tên ma tộc, ta đã từng khuyên can nó nhưng nó không nghe. Cho đến một ngày, vũ khí Thượng Cổ bị đánh cắp ta biết là ma tộc đã giở trò nhưng ta lại không ngờ rằng người thảm sát tất cả đệ tử của thần môn là con gái ta. Lúc đó ta mới phát hiện rằng nó đã nhập ma, tất cả các trưởng lão hợp sức lại cũng chỉ có thể giết chết nó chứ không thể phá hủy đi tâm ma trong Thượng Cổ, ma khí của nó khiến cho kết giới yếu dần nhân tình thế bọn yêu ma liền xông vào phá hủy Thần môn. Ta lúc đó bị thương nặng song có người giúp nên mới có thể sống tới bây giờ.
Vũ khí Thượng Cổ sao, hình như trong nguyên tác cũng có nhắc đến đi
– Vũ khí Thượng Cổ sao?
– Phải dù đã áp chế đươc tâm ma nhưng vẫn không thể khống chế nó.
Mạc Tử Ân đứng dậy cúi người cung kính nói:
– Đa tạ trụ trì đã nói cho tại hạ. Không làm phiền trụ trì nghỉ ngơi, tại hại có việc cần phải đi gấp.
– Đi bây giờ sao? Là ma vực à?
Thấy trụ trì biết mình sẽ tới ma vực thì Mạc Tử Ân ngạc nhiên
– Đúng vậy.
– Vậy thì tới ma vực ngài cần phải có một thứ mới có thể đi qua kết giới ở đó.
Nói xong, trụ trì liền lấy ra một khối ngọc bội hình tròn có khắc chữ Tử ở gữa có màu đen. Mạc Tử Ân liền nhận lấy nói:
– Đa tạ. Vậy không làm phiền trụ trì nữa.
Ra đến cổng chùa Mạc Tử Ân liền đi một mạch về Thiên Sơn Các, đại khái hắn cũng có thể nhớ được đường mà hắn đã đi, mỗi tội lại không biết phủ tướng quân ở đâu. Mà kệ đi, khi nào dẫn thêm Lạc Từ Ninh đi chỉ đường. Vừa tới Thiên Sơn Các, Mạc Tử Ân bước qua một lớp kết giới phong thủ. Bước tới phòng của mình cảm thấy một luồng sát khí. Bất an Mạc Tử Ân mở cửa phòng thấy Dương Lục Thần đang ngồi trên ghế, tay gõ gõ trên bàn bên cạnh là một thanh kiếm tên là Thanh Hoa kiếm. Liếc mắt thấy Mạc Tử Ân mở cửa Dương Lục Thân giọng trầm thấp nói:
– Ngươi vừa đi đâu?
Mạc Tử Ân lấy quạt cất trong áo che đi luồng sát khí, sợ hãi
– Kìa Dương sư đệ, sư huynh chỉ là muốn đến Mộ phủ thăm Mộ thiếu gia thôi mà.
– Nhưng ta nghe đồ đệ ngươi nói rằng ngươi đi từ đầu chiều.
– Đúng là vậy thật nhưng ta bị lạc đường giờ mới tìm đương về này.
Dương Lục Thần đứng đậy khiến Mạc Tử Ân giật hết cả mình.
– Như ngươi nói giờ đi xuống núi.
Không đợi Mạc Tử Ân, Dương Lục Thần cầm kiếm rồi bước ra khỏi cửa, lúc này Mạc Tử Ân mới hoàn hồn đuổi theo Dương Lục Thần, vừa chạy vừa nói:
– Này Dương sư đệ chờ ta với, mà đệ có mang theo ngân lượng không đấy…
.
.
.
Thương Vân phường
Dương Lục Thần cùng Mạc Tử Ân xuống núi, Mạc Tử Ân vẫn như ngày nào cái gì cũng xanh hết. Bây giờ dưới núi trùng hợp là ngày gì gì đó mà thả hoa đăng thì Mạc Tử Ân không nhớ, nhưng thấy các vị tỉ tỉ cùng muội muội thả hoa đăng trông thật đẹp làm Mạc Tử Ân vô cùng thích thú. Đến một tửu lâu gần đó, hai ngươi cùng ngồi xuống bàn gọi món. Dương Lục Thần chưa kịp nói thì Mạc Tử Ân đã gọi tiểu nhị.
– Tiểu nhị…
Tiểu nhi liền đến chỗ hai người Dương và Mạc đang ngồi.
– Khách quan muốn gì ạ?
Mạc Tử Ân không khách khí nói:
– Cho 2 tô mì, một đĩa thịt quay, 2 bầu rượu và một đĩa đậu phộng.
– Lập tức sẽ có ngay.
Chẳng mấy chốc mà đồ ăn đã được trên bàn, nhìn thấy toàn những thứ mình chưa thấy Mạc Tử Ân nhìn mà thích thú. Thấy một bàn đầy đồ ăn, Dương Lục Thần tức giận
– Gọi nhiều như thế ngươi là quỷ chết đói à.
Mạc Tử Ân vừa ăn vừa nói:
– Đúng là từ hôm qua ta còn chưa ăn gì mà. Sư đệ cũng ăn đi còn lấy sức lên đường.
Sau khi no nê, Mạc Tử Ân rót cho mình một chén rượu từ từ nhấm nháp
– Đúng là rượu ngon, sư đệ uống một chén đi.
Dương Lục Thần tự rót cho mình một chén, rồi uống một hơi can sạch. Mạc Tử Ân gọi tiểu nhị thanh toán tiền. Bước ra khỏi tửu lâu, Mạc Tử Ân cùng bước đến khu rừng cách thị trấn khá xa. Đột nhiên một người choàng áo đen đi qua Mạc Tử Ân khiến y quay lại nhưng lại không thấy đâu. Chẳng lẽ nhầm sao, hắn vừa mới cảm thấy người vừa rồi mang hơi thở của ma tộc, chẳng lẽ sai sao.
.
.
.
Đến được khu rừng hai người đi được một đoạn đường, đến giữa rừng không thấy gì khác biệt. Dương Lục Thần nói:
– Rõ ràng có một luồng sát khí rất đậm nhưng lại không thấy gì.
Chợt nhớ tới lời vị trụ trì nói, Mạc Tử Ân lấy trong người một khối ngọc bội lập tức một kết giới lập tức hiện lên rồi từ từ mở ra, hai người Dương và Mạc. Trước mắt Mạc Tử Ân bây giờ là một khung cảnh chết chóc, sát khí nặng như thế này người thường bước vào e là mạng khó giữ. Lúc này Mạc Tử Ân mới để ý rằng sát khí này đang bao phủ một thiếu niên trẻ tuổi, bước đến gần Mạc Tử Ân lập tức ngạc nhiên. Đây không phải la nam chính trong nguyên tác đây sao…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN