Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh
Quyển 1: Chương 4: Vũ Khuynh Du
Thanh Phong Các Một đệ tử chừng 12 tuổi chạy đến chỗ Lương Phương Khuynh nói:
– Lương sư huynh, có một vị tỷ tỷ muốn gặp huynh.
Nghe vậy Lương Phương Khuynh đang đánh cờ cùng Tử Hạ Vũ liền quay đầu
– Tỷ tỷ?
– Đúng thế, tỷ ấy bảo rằng huynh sẽ muốn gặp tỷ ấy.
Tử Hạ Vũ cười cười đặt một quân cờ đen lên bàn cờ
– Mỹ nhân sao, không ngờ sư đệ lại quen biết với nữ nhi nha.
Lương Phương Khuynh vừa nói vừa đặt một quân cờ trắng
– Huynh cứ nói đùa, làm sao có thể chứ. Ta thắng rồi.
– Chà tiếc nhỉ.
Lương Phương Khuynh cười nhẹ rồi đứng dậy.
– Không làm phiền sư huynh nữa, đệ mau dẫn đường đi.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới nơi, đệ tử kia liền lui xuống. Lương Phương Khuynh liền đẩy cửa đi vào, thấy một cô nương xinh đẹp đang ngồi quay lưng đối diện y. Nghe thấy tiếng mở cửa, mỹ nhân quay đầu lại ủy khuất nói:
– Phương Khuynh sao ngươi về muộn vậy.
Lương phương Khuynh thấy mỹ nhân đối diện thì ngac nhiên
– Khuynh Du, ngươi làm gì ở đây?
– Ngươi có biết ta mãi mới được nghỉ phép mà ngươi lại chưng cái vẻ ấy cho ai coi.
Chưa kịp phản ứng thì Lương Phương Khuynh liền đi đến ôm lấy Vũ Khuynh Du
– Ta thật sự… rất nhớ ngươi.
Vũ Khuynh Du theo bản năng cũng ôm lại Lương Phương Khuynh nhè nhẹ nói:
– Ta cũng rất nhớ ngươi, kể từ ngày hôm đó cũng đã được 5 năm rồi.
Nói xong Vũ khuynh Du đẩy Lương Phương Khuynh đến một cái ghế
– Ngươi giúp ta tô một ít son đi. Lương Phương Khuynh nhẹ nhàng chấm một ít rồi thoa lên đôi môi kia.
– Ta muốn thả hoa đăng, ngươi đi với ta đi.
Nghe vậy Lương Phương khuynh nắm tay Vũ Khuynh Du nhẹ nhàng đáp:
– Được.
Lương Phương Khuynh vẫn như ngày nào chỉ thích mặc đồ trắng, còn Vũ Khuynh Du thì vẫn vận nữ trang. . .
– Ngươi đã ước gì vậy?
Vũ Khuynh Du ngồi bên cạnh Lương Phương Khuynh hỏi:
– Cũng không có gì đặc biệt.
– Thế à.
– Ta dẫn ngươi đến một tiệm y phục.
Vũ Khuynh Du liền bĩu môi nói:
– Ngươi không thích ta vận nữ trang sao?
– Không phải, chỉ là ta không muốn người khác thấy ngươi như vậy. Chỉ một mình ta xem thôi…
Cả hai người cùng đến một tiệm y phục, mua một bộ nam trang. Vũ Khuynh Du khi vận nam trang cũng yêu nghiệt như thường ngày. Giữa chán là một nét chu sa đỏ, đôi mắt trong sáng. Đến một nơi không có người mà vẫn thấy được pháo hoa. Hai người cùng ngồi xuống mỗi người một bầu rượu uống
– Lương Phương Khuynh, ngươi hình như là nhị đệ tử của Thanh Phong Các nhỉ.
Lương Phương Khuynh uống một hớp rượu, nhàn nhạt nói:
– Từ cái lúc ngươi tới Thiên Sơn, ta thật sự rất nhớ ngươi…
– Ta cũng vậy, ta thật sự rất mệt.
Nói xong liền nằm xuống, Lương Phương Khuynh thấy vậy liền khẽ gọi
– Khuynh Du…
Vẫn không có tiếng trả lời, Lương Phương Khương sờ nhẹ lên mái tóc của Vũ Khuynh Du rồi nhin lên trời nói nhỏ:
– Ta đã ước rằng sẽ được ở bên ngươi mãi…
Pháo đã dừng, trăng đã lên cao ánh trăng soi sáng xuống con người mệt mỏi. Lòng người tâm tư. Khi pháo hoa hết, Lương Phương Khuynh bế Vũ Khuynh Du về Thanh Phong Các. Vừa về tới phòng mình thì không bao lâu một đệ tử chạy đến cung kính nói:
– Lương sư huynh, không hay rồi có ma tộc xâm nhập vào.
Lương Phương Khuynh nhẹ nhàng bước vào phòng, đặt Vũ Khuynh Du xuống giường rồi đắp chăn lên.
– Dẫn ta đến chỗ đó.
Bước vào một rừng rậm sâu thẳm sau Thanh Phong Các, Lương Phương Khuynh liền cảm thấy bất thường. Một lúc sau, đệ tử kia quay người lại tấn công Lương Phương Khuynh.
– Nhân loại ngu ngốc.
Lương Phương Khuynh giơ kiếm lên chặn đòn tấn công từ tên yêu quái đó rồi dùng linh lực truyền vào thanh kiếm đâm chết nó.
– Nói, Lục sư đệ đâu.
Tên yêu quái kia dù bị trọng thương nặng nhưng vẫn ngạo mạn cười lớn
– Ha ha ha, giờ chắc nó phải bị đại nhân giết chết rồi…
Nói xong liền lăn ra chết. Lương Phương Khuynh bỗng nghe thấy tiếng nói
– Thả ta ra. Lương sư huynh chắc chắn sẽ giết các ngươi.
Lương Phương Khuynh liền xông đến đó, thấy Lương Phương Khuynh đến Lục Tiểu Thất lập tức vui mừng gọi
– Sư huynh…
Lương Phương Khuynh lạnh lùng nói:
– Thả sư đệ ra.
Bọn ma tộc kia cười lớn
– Vậy thì bước qua xác ta, ha ha ha…
Một tên ma tộc trong bọn chúng xông lên, tóc hắn đỏ chót mắt cũng đỏ ngầu theo. Hắn đột nhiên biến mất rồi xuất hiện đằng sau Lương Phương Khuynh. Thấy vậy Lương Phương Khuynh liền dùng kiếm chặn ma lực đó. Đột nhiên Lục Tiểu Thất hoang sợ khóc
– Các ngươi không được đến đây, sư huynh…
Lương Phương Khuynh lập tức phi thân đến dùng linh lực làm xuyên thủng cơ thể của bọn chúng nhưng đột nhiên tên ma tộc kia lại dùng tay đâm xuyên qua ngực Lương Phương Khuynh rồi rút ra
– Chà chà, phải cẩn thận chứ.
Nhưng lập tức hắn ngừng nói, một ánh sáng xanh bao phủ khắp cơ thể của Lương Phương Khuynh, thanh kiếm của y sáng lên. Tên ma tộc kia thấy vậy liền hơi ngạc nhiên
– À thì ra Hồn Liên Hoa có chút thú vị, không hổ là đệ tử của Khương Thương Huyền.
Kiếm của y sang lên, tốc độ cũng tăng lên liền xông đến đâm vào ngực ma tộc. Lương Phương Khuynh liền nhanh chóng ôm lấy Lục Tiểu Thất vì bị ma lực ảnh hưởng đến mà ngất xỉu, dù sao Lục Tiểu Thất cũng chỉ mới 7 tuổi tất nhiên là sẽ không chịu nổi ma lực. Lương Phương Khuynh liền phi thân đến Thương Sơn. Y bị thương quá nặng lại phải đem theo một người nữa, gân xanh nổi dần lên trên mặt, mắt đỏ ngàu. Đến được Thương Khung sơn trang là nơi thuộc quyền của Thanh Phong Các sở hữu cho các Nội đệ tử nhân nhiệm vụ. Thấy Lương Phương Khuynh đến Ninh sư tỷ liền hoảng hốt nói:
– Sư đệ sao ngươi bị thương nặng thế kia?
Nhưng chưa kịp trả lời thì đầu choáng váng, mắt tối dần. Trên người mang nhiều vết thương.
– Lương sư đê! Lương sư đệ…
—————-
Chương này hơi ngắn mong mọi người thông cảm <3
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!