Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh - Quyển 1: Chương 7: Đại hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh


Quyển 1: Chương 7: Đại hội


Lúc sáng sớm khi mặt trời vừa lên thì Mạc Tử Ân từ từ mở mắt rồi ngồi dậy lấy tay xoa đầu, đúng là đau đầu mà. Liếc mắt sang bên cạnh thấy Nguyên Ân đang nhắm mắt ngủ an lành hai tay ôm lấy người Mạc Tử Ân, Mạc Tử Ân bất giác lấy tay xoa đầu Nguyên Ân, Nguyên Ân lấy tay bắt lấy tay Mạc Tử Ân nói nhỏ:
– Sao người dậy sớm vậy, vẫn còn sớm mà.
Mạc Tử Ân rút tay ra khỏi tay Nguyên Ân rồi bước xuống giường xỏ giầy
– Ngươi nghỉ ngơi tiếp đi vi sư đi ngâm người chút.
Nghe vậy Nguyên Ân tay chống đầu cười nhẹ
– Sư phụ tắm sáng rất dễ cảm đó, về rồi tắm cũng không muộn.
Nguyên Ân đúng là nói không sai, giờ mà cảm thì thật sự rất phiền
– Được rồi, y phục của ngươi vi sư để ở trên bàn.
Nói xong rồi quay người thay y phục, bước ra khỏi tấm bình phong trên người Mạc Tử Ân mặc một bộ y phục màu trắng, dưới gấu áo có vài nét hoa văn nổi bật. Khoác bên ngoài là một chiếc áo xanh lá dài đơn sơ. Tóc được cột cao bởi một sợi dây màu trắng.
– Vẫn còn sớm nên ngươi cứ nghỉ ngơi, vi sư ra ngoài tản bộ một chút.
Nói là tản bộ nhưng thật chất là ngồi ghế đọc sách. Bước ra khỏi phòng Mạc Tử Ân tay cầm quyển sách ngồi xuống ghế đá, nhưng mới đọc được 2 trang thì Nguyên Ân từ phòng Mạc Tử Ân. Trên người mặc trang phục của đệ tử Thiên Sơn Các. Thấy thế Mạc Tử Ân gấp sách lại nói:
– Không ngủ nữa à.
Nguyên Ân bước đến trước mặt Mạc Tử Ân
– Không phải sư tôn nói là phải chuẩn bị sớm để đi sao.
– Ngươi có thể không đi.
– Nhưng đồ nhi muốn đi cùng người.
– Được rồi, ngươi mau ngồi xuống đây.
Nói rồi Nguyên Ân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mạc Tử Ân, Mạc Tử Ân cầm tay Nguyên Ân rồi truyền linh lực vào kinh mạch của Nguyên Ân. Lúc này Mạc Tử Ân đang nhắm mắt còn Nguyên Ân thì vẫn luôn nhìn Mạc Tử Ân. Một lúc sau Mạc Tử Ân bỏ tay Nguyên Ân ra đứng dậy nói:
– Được rồi, vi sư đã nối xong kinh mạch cho ngươi nhưng vẫn cần phải kiểm tra thêm vài lần nữa.
Thấy Mạc Tử Ân đứng dậy Nguyên Ân cũng đứng dậy theo. Hai người cùng đến Đại Hội, Đại Hội tuyển chọn đệ tử lần này được tổ chức ở Như Mộng Thiên, là nơi giao nhau giữa 4 phái. Như Mộng Thiên quả đúng như tên gọi của nó, đây là một mộng cảnh cấp cao do tông chủ tiền nhiệm và trưởng môn các phái tạo ra. Nơi đây dùng để chọn đệ tử hàng năm và mỗi năm đều tổ chức tỷ thí so tài. Năm nay cũng không ngoại lệ chỉ là chưa tới thời điểm đó. Thấy Mạc Tử Ân cùng Nguyên Ân tới Liễu An liền nói:
– Mạc sư đệ, đây là đệ tử mà đệ nhắc tới hôm đó sao?
– Đúng vậy.
Liễu An đánh giá Nguyên Ân một hồi rồi gật đầu
– Qủa đúng là có thiên phú, không hổ là người mà sư đệ chọn.
Thiên phú sao? Đúng là như vậy thật nhưng Nguyên Ân cũng vừa được nối kinh mạch đi nhưng chưa gì đã hồi phục linh lực nhanh như vậy. Kể ra cũng lạ lúc hắn nối kinh mạch cho Nguyên Ân cảm thấy trong người của Nguyên Ân có một thứ rất lạ mà hắn không thể chạm tới.
– Sư huynh cứ nói đùa.
– À đây không phải là Mạc trưởng môn đây sao.
Một người mặc y phục Trung Hoa màu đỏ tươi, tóc trắng dài thả xuống, thật ra tóc người này màu trắng nghe nói là do từ khi sinh ra đã như thế, gương mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt nói, nghe vậy Mạc Tử Ân quay đầu cười nhẹ
– Thì ra là Quan trưởng môn.
Quan Thượng Thần Phong là trưởng môn của Thanh Phong Các.
– Chẳng hay vị này là?
– Đây là đệ tử của ta.
– Thì ra là vậy, khí chất không tồi.
Mạc Tử Ân nhìn xung quanh, năm nay hình như là người tham gia khá là đông đấy chứ. Nhìn qua tu vi của ai cũng đủ điều kiện thậm chí còn hơn. Rồi bốn phía Như mộng Thiên bắt đầu dăng kết giới, mộng cảnh bắt đầu tức là đại hội đã bắt đầu. Tông chủ ngồi ở chỗ cao nhất, còn thấp hơn một bậc là chỗ của bốn vị trưởng môn của 4 phái. Mạc Tử Ân vừa ngồi vào chỗ còn Nguyên Ân thì đứng bên cạnh, thấy Dương Lục Thần cũng ngồi cạnh mình thì nói:
– Dương sư đệ, đệ tới lúc nào vậy sao không gọi ta?
Lý do Mạc Tử Ân luôn gọi Dương Lục Thần là sư đệ và cả hai luôn gọi Liễu An là sư huynh là vì lúc Liễu An chưa trở thành tông chủ cả ba đã kết nghĩa huynh đệ. Nhưng lúc 20 tuổi thì tách ra làm trưởng môn còn Liễu An thì là tông chủ, tính cách cả ba càng ngày càng thay đổi nhưng vẫn là huynh đệ kết nghĩa. Nghe Mạc Tử Ân nói vậy, Dương Lục Thần quay sang nhìn Mạc Tử Ân rồi nhìn sang Nguyên Ân
– Đây là ai?
– À là đồ đệ ta mới nhận. Mà sao đệ nhanh quên vậy, là người mà chúng ta mang về từ Ma Vực đó.
– Vậy sao.
Nhìn cái ánh mắt này đã biết Dương Lục Thần không có ấn tượng tốt với Nguyên Ân mà Nguyên Ân cũng vậy, trong nguyên tác thì cả hai cũng rất ghét nhau từ khi Nguyên Ân vừa vào Thiên Sơn Các.
– Đại hội chính thức bắt đầu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN