Trọng Sinh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện: Nhân Sinh Mệnh
Quyển 1: Chương 6: Ngủ chung một giường
– Ngươi tên gì vậy?
– Ta không nhớ.
Nghe vậy Mạc Tử Ân thập phần ngạc nhiên
– Ngươi không nhớ gì sao?
Thiếu niên kia lắc đầu, tay nắm chặt gấu áo như đang muốn nghĩ ra cái gì đó. Thấy vậy Mạc Tử Ân tiến lại gần vị thiếu niên kia rồi đặt tay lên đầu vị thiếu niên, nhẹ giọng nói:
– Không sao, ngươi không cần phải cố gắng nghĩ. Đằng nào thì ngươi không có chỗ để đi nên hãy ở đây.
– Vậy cũng được sao?
– Tất nhiên.
Nói xong liền bỏ tay ra khỏi đầu vị thiếu niên kia
– Được rồi gọi ngươi là… là Nguyên Ân đi.
Đúng như trong nguyên tác luôn, một lúc sau bên ngoài cửa có tiếng gọi:
– Sư phụ…
– Vào đi.
Lạc Thương Uyển bê một khay thức ăn vào thấy có người lạ liền nhanh chóng bỏ đồ lên bàn, nhí nhảnh chạy đến chỗ Nguyên Ân
– Sư phụ, đây là ai thế? Sao con chưa thấy bao giờ…
– Sau này Nguyên Ân sẽ là sư đệ của con.
Nghe vậy Nguyên Ân ngạc nhiên nhìn Mạc Tử Ân nhưng Mạc Tử Ân chỉ cười
– Thôi được rồi hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi.
Lạc Thương Uyển vẫn còn đang luyến tiếc
– Nhưng…
Nhưng chưa kịp nói thì Lạc Từ Ninh đã kéo Lạc Thương Uyển ra khỏi phòng. Mắt thấy cả hai đã rời đi thì thở phào ngồi xuống ghế uống một ngụm trà.
– Sao ngươi lại gọi ta là đệ tử của ngươi.
– Ta thấy kinh mạch ngươi bị đứt hết, cơ thể thật sự còn yếu hơn cả người thường thế nên trong thời gian này ta sẽ giúp ngươi nối lại.
Rồi Mạc Tử Ân đột nhiên thấy cách xưng hô giữa mình và Nguyên Ân có hơi sai, nếu kể ra thì hắn hiện tại vẫn nhiều tuổi hơn Nguyên Ân đi
– Ta là trưởng bối của ngươi, đáng lý ngươi không nên gọi ta ngang bằng như thế.
Nghe vậy Nguyên Ân từ từ đứng dậy rồi cung kính nói:
– Sư phụ.
Lần đầu tiên nghe có người gọi mình là sư phụ thì vô cùng cao hứng hơn nữa đối phương còn là nam chính trong nguyên tác nữa chứ
– Được rồi, ngươi mau ăn đi. Vi sư nghĩ ngươi cũng đói rồi.
Nói xong Mạc Tử Ân lại quay về chỗ đọc sách tiếp, còn Nguyên Ân thì ngồi xuống ghế từ từ ăn. Mạc Tử Ân tay chống đầu đọc sách, dưới ánh sáng của đèn dầu làm nổi bật nốt ruồi ở khóe mắt hắn khiến cho khuôn mặt thêm xinh đẹp hơn. Cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình, Mạc Tử Ân quay sang hỏi:
– Sao vậy? Không ngon sao.
Nguyên Ân liền hoàn hồn quay mặt đi chỗ khác.
– Vậy thì ăn mau đi rồi nghỉ ngơi, mai ngươi đi cùng vi sư tới đại hội.
– Đại hội?
Mạc Tử Ân tâm để vào cuốn sách nhưng vẫn nói:
– Cũng không có gì quan trọng, chỉ là tuyển đệ tử của các phái mà thôi.
Một lúc sau Nguyên Ân ăn xong, Mạc Tử Ân liền gấp sách đặt lên bàn. Tiến tới giường
– Được rồi, ngươi sẽ ngủ cùng vi sư. Ngày mai vi sư sẽ cho người mang đồ của ngươi sang phòng kế bên.
Nói là mang đồ nhưng thực chất chỉ có mỗi người chứ làm gì có đồ. Nhưng Mạc Tử Ân vừa nằm xuống thì Nguyên Ân đang trải một tấm nệm khác mà hắn để trên giường xuống đất
– Ngươi làm gì vậy?
– Đồ nhi không thể ngủ cùng sư tôn.
– Gì mà phải sợ, làm như vi sư làm gì ngươi không bằng.
– Nhưng…
Nam chính sao hắn có thể để nam chủ nằm đất được chứ.
– Nhưng nhị cái gì? Dù sao chỉ có mỗi hôm chứ làm gì có phải cả đời.
Cuối cùng Nguyên Ân vẫn phải ngủ cùng Mạc Tử Ân, hai người cùng nằm chung một giường nhưng lại quay lưng vào nhau. Cứ tưởng được ngủ ngon ai ngờ ban đêm Mạc Tử Ân lại mơ thấy ác mộng, ác mộng lần này rất lạ dường như là ký ức của ai đó nhưng rất mơ màng hơn nữa âm thanh thật sự rất khó chịu cứ như muốn nổ tung vậy. Thấy bất thường đột nhiên Nguyên Ân mở mắt, quay sang chỗ Mạc Tử Ân thấy hai vai hắn đang run rẩy thì lập tức lật người Mạc Tử Ân lại. Lúc này Mạc Tử Ân toát đầy mồ hôi, gân xanh trên trán hơi nổi lên. Nguyên Ân dùng tay cầm nhẹ tay Mạc Tử Ân, rõ ràng khắp cơ thể đều rất bình thương nhưng sao hơi thở lại càng ngày càng yếu ớt. Nguyên Ân một tay đỡ Mạc Tử Ân, một tay nắm lấy tay Mạc Tử Ân. Như cảm thấy được có người nắm tay mình, Mạc Tử Ân từ từ mở mắt nhưng vừa mở mắt thì máu từ hai khóe mắt Mạc Tử Ân từ từ chảy ra, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ. Rất nhanh Mạc Tử Ân liền lại nhắm mắt ngủ tiếp, hô hấp lần này dần ổn định hơn lần trước. Thấy vậy Nguyên Ân từ từ đặt Mạc Tử Ân nằm xuống giường, đắp chăn lên rồi từ từ đứng dậy. Gương mặt y lúc này rất bình tĩnh nhưng trên nét mặt vẫn hiện ra chút lo lắng nhưng rất nhanh liền biến mất, tiến đến ngoài cửa. Chẳng bao lâu sau Nguyên Ân bê một chậu nước ấm nhỏ có một chiếc khăn trong đó đặt trên ghế để gần giường, còn bản thân thì ngồi trên giường cạnh Mạc Tử Ân. Tay y cầm lấy chiếc khăn rồi vắt nước, lau mồi hôi trên trán Mạc Tử Ân rồi lại nhúng vào nước vắt khô đắp lên trán Mạc Tử Ân. Nguyên Ân từ từ đứng dậy đặt chậu nước nhỏ trên bàn rồi từ từ bước ra khỏi cửa, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trên thân y tràn đầy sát khí khác hoàn toàn so với lúc nãy, mắt y dần dần đỏ lên giọng nói không cảm xúc
– Mau ra đây.
Một nữ tử xinh đẹp từ trong bóng tối hiện ra, vẻ mặt đau đớn khẩn cầu nói:
– Vương, xin ngài làm ơn hãy tha cho ta. Là ta không biết vương ở đó nên mới…
Nữ tử đó chưa nói xong thì trên người nàng dần xuất hiện những vết đứt rồi rời ra. Máu và cơ thể nang dần tan biến, Nguyên Ân lấy khăn màu trắng trong người lau tay, vẻ mặt nhìn thi thể của nữ tử đang tan biến đầy chán ghét rồi quay người về phòng Mạc Tử Ân. Ngoài sân không còn một vết tích như những chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra. Bước chân vào phòng, Nguyên Ân lấy trong người ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng lấy ra một viên dược màu đỏ thẫm rồi đỡ Mạc Tử Ân dậy rồi Nguyên Ân cầm viên dược cho vào miệng mình rồi hôn Mạc Tử Ân để y có thể ăn dược. Nguyên Ân đặt Mạc Tử Ân nằm xuống, còn bản thân mình cũng nằm cạnh đó rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!