(Trọng Sinh-Ngược-Cổ) Tái kiến, Tư Mạch
Chương 3: Nạn lại gặp nạn
Ngươi chết rồi…
Ngươi chết rồi…
Không!
Nữ nhân giật mình tỉnh giấc, sau lưng nàng y phục đã ướt thành một mảng, giấc mộng kia quả là rõ ràng chân thật.
Lam Tư Mạch cảm thấy trước mắt chói sáng đến mức khó tiếp nhận, nheo mắt lại, ánh sáng ấy vừa hay xuyên qua làm thanh tỉnh đầu óc. Hai mắt nàng giống như chưa từng mù lòa, mọi vật đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Lam Tư Mạch khẽ mấp máy môi thử phát ra vài tiếng, không được! Cổ họng nàng khô khốc, hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sau đó, bộ hỉ phục được ai đó gấp gọn gàng đặt ở cuối giường gợi cho nàng một vài suy nghĩ. Nàng chết là thật, gặp Diêm Đế là thật, thậm chí nàng hiện tại đang ngồi đây…cũng là thật!
Diêm Đế không đưa nàng trở về thời điểm tươi đẹp nhất, càng không phải giây phút trước khi chết, mà là ngày đại hôn-bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời nữ nhân Lam Tư Mạch.
Nàng kích động nhìn về phía cửa sổ, ngày đó, kẻ mù lòa như nàng mò mẫm ngót nghét nửa canh giờ mới có thể tìm ra cánh cửa đào thoát. Chỉ thiếu một bước nữa thôi, nàng đã không chết.
‘Két’
Cửa không khóa, bọn họ biết rõ một phế nhân căn bản không thể chạy thoát. Thế nhưng vận mệnh biến số khôn lường, nào ai tin được Lam Tư Mạch ngày hôm nay lại có thể rời khỏi đây?
Có trách thì trách các người quá sơ suất đi.
Lam Tư Mạch hai tay bám vào thành cửa sổ nhảy xuống bên dưới. ‘Huỵch’ một cái, xương khớp toàn thân tưởng chừng như vỡ vụn đến nơi, nàng nhăn mặt kêu không ra tiếng, dù vậy vẫn gắng sức bò dậy chạy bạt mạng.
…
“Tân nương đâu rồi?”
Bà mai chống nạnh nói vọng vào trong, không ai đáp trả, bà ta lại được thể cáu tiết, vác thân hình nặng nhọc leo lên mấy chục bậc cầu thang.
Tự hỏi vì sao người ta lại xây phòng củi trên cao như vậy, đây là muốn hành đám tiện nhân kia đến chết sao?
Bà ta miệng thở phì phò, tay đưa lên đập cửa rầm rầm “Kiệu hoa nhà người ta đến tận cửa rồi, đừng có mà dở thói!”
‘Cạch…cạch…cạch’
‘Rầm…rầm…rầm’
Sau đó thì một loạt âm thanh vang lên phá vỡ vẻ tĩnh lặng của hậu viện. Thụy Liêm nghe thấy giọng bà mai giận dữ liền vội vàng chạy ra xem tình hình.
Cửa khóa trong? Hôm nay là ngày vui của Lam Tư Mạch, nàng ta tại sao phải làm ra loại chuyện vô nghĩa như vậy?
“Ngươi còn đứng đó làm gì, mau mau gọi người đến phá cửa” Bà mai thật sự không thể đợi thêm được nữa, cửa gỗ nhà này cứng tới nỗi chọc bà bà ta phát điên.
“Bà quên rồi sao? Đại phu nhân dặn dò hôn sự này tuyệt đối không thể làm lớn”
Bà mai nghe thế cũng tự biết thu liễm lại một chút, hì hục chạy theo Thụy Liêm ra sau phòng củi.
Thụy Liêm kiếm thang leo lên, nhìn vào trong không thấy bóng dáng Lam Tư Mạch, thật đúng với dự đoán của nàng.
Tư Mạch, ngươi thật sự chán ghét hôn phối kia?
“Thế nào rồi?”
“Này!”
Tiếng kèn trống bên ngoài khiến bà mai mất hết bình tĩnh, Thụy Liêm ở trên cao bị bà ta lắc thang đến mặt mày tái mét.
“Đừng lắc nữa!”
“Ta nói bà đừng lắc nữa!”
Thụy Liêm chật vật leo xuống, vừa xuống tới nơi liền phủi áo đi thẳng, thật không may vẫn bị người ta túm cổ kéo lại.
“Tân nương đâu rồi? Nàng ta có trong đó không?”
Thụy Liêm giằng tay “Không có ai trong đó cả! Báo với phu nhân một tiếng, hôn sự này có lẽ phải hủy thôi”
Lam phủ ngày hôm ấy dậy lên một đợt náo động, đám người ngoài cửa đợi tới tận trưa không thấy ai, cả thảy nổi điên xông vào hậu viện làm loạn. Lam phu nhân muốn thông qua việc này tống cổ Lam Tư Mạch, song kết quả lại tự mình hại mình, đem danh tiếng Lam gia ném vào bùn nhơ.
Giờ này hẳn là đang nhục nhã muốn chết.
…
Rừng rậm lúc chiều ta là hoang dại và u ám nhất. Lam Tư Mạch đuối sức đổ người xuống gốc cổ thụ, ánh tịch dương xuyên qua tầng lá dày đặc, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Nàng đã rời khỏi Lam gia, hiện tại, nàng là người tự do.
Lam Tư Mạch nhẹ nhõm thở hắt, đứng dậy, phải mau chóng đi tìm cái gì đó bỏ vào bụng, bằng không thay vì chết trong kiệt sức, nàng sẽ biến thành con ma đói.
Bước ra khỏi bóng cây, hai con ngươi đỏ ngàu đập vào mắt nữ nhân. Nàng chỉ kịp nghe bên tai tiếng gằn khát máu của loài sinh vật săn mồi thượng đẳng, ngoài ra, là hàm răng sắc nhọn kèm theo thứ nước dãi bốc mùi hôi thối như xác chết.
‘Grừ…’
Lam Tư Mạch xoay người chạy thẳng vào sâu trong rừng. Sự căng thẳng đột ngột này đâm lên đại não, lan ra, khiến nó trống rỗng và hoảng hốt. Nàng nghe rõ mồn một tiếng tim đập như thể muốn bay ra khỏi lồng ngực, tiếng bước chân của nàng, của con hắc lang to chừng hai người gộp lại.
Thật gần…
Thật gần…
‘Cứu…có ai không…’
Lời khẩn cầu phát ra từ cuống họng khản đặc, tan vào trong không khí. Ngày nàng bị thúc thúc chiếm đoạt, nàng kêu cứu, ngày hai mắt bị nước sôi dội bỏng rát, nàng cũng kêu cứu. Nhưng không một ai xuất hiện.
Lần này cũng vậy…
‘Huỵch’
Lam Tư Mạch vấp chân ngã rạp xuống, cả người chỗ nào cũng bị trầy xước. Thế nhưng nàng không để tâm, trong đầu lúc này chỉ quanh quẩn tiếng thở gấp gáp của hắc lang.
Nàng cắn răng đứng lên tiếp tục chạy, máu tanh nhỏ xuống nền đất ẩm ướt, giống như những đóa hoa tỏa mùi hương kích thích cực độ.
‘Grừ’
‘Grừ’
Tiếng gằn man rợ phảng phất ngay sau gáy, Lam Tư Mạch giật mình quay đầu lại nhìn, hắc lang chỉ còn cách nàng chưa đầy chục bước. Hai chân đột nhiên tê dại, nó vô thức chạy đâm vào một nhánh tối om của cánh rừng.
Nơi này là một con dốc thẳng đứng. Lam Tư Mạch trượt chân lăn xuống, thân thể bị cỏ gai xung quanh cứa vào túa máu.
Ánh sáng cuối cùng le lói rồi tắt hẳn, mưa rơi gột sạch máu tanh trên người nữ nhân. Nàng cực nhọc hé mắt nhìn màn đêm đặc quánh giống như mực trong nghiên, tựa hồ đôi mắt này lại trở nên mù lòa.
Yên tâm, chỉ là ngủ một giấc thôi.
Ngày mai sẽ không sao nữa.
…
“Đứng lại!”
“AAAAAA!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!