(Trọng Sinh-Ngược-Cổ) Tái kiến, Tư Mạch
Tiết tử
Cung nữ đứng hầu nhìn thấy nàng nhắm nghiền mắt, không biết đang ngẫm ngợi điều gì.
“Trưởng công chúa”
Trưởng công chúa giơ tay chặn lời, hai mắt vẫn không chịu mở ra “Yên lặng. Ta đang nghe”
Nghe cái gì?
Nghe giọng ai vang vọng trong màn mưa. Nàng đã nghe cả mấy chục năm, mái đầu cũng đã pha sương rồi, cái này quả thật rất khó. “Ngươi có nghe thấy không?”
Cung nữ ái ngại lắc đầu “Nô tì ngu muội”
Trưởng công chúa thở dài đặt chén trà xuống, có lẽ trên đời này chỉ có một kẻ nghe được. “Hắn từng nói với ta, nữ nhân kia cho dù không thể nói chuyện, hắn vẫn có thể nghe được giọng nàng, nữ nhân kia cho dù không ở dưới mắt hắn, hắn vẫn có thể nghe tiếng nàng gọi hắn”
“Nhưng là, cho dù ta nói chuyện được, thậm chí gọi hắn rõ ràng như thế…Hắn lại không hề hay biết”
“Nam nhân quái gở! Hiểu được kẻ câm nói chuyện lại không nghe được giọng người thường!” Cung nữ ngây thơ bình luận một câu, trưởng công chúa nhịn không được bật cười, khóe miệng đọng lại nếp nhăn.
Đúng thật quái gở!
Nàng ngộ ra, lời của hắn rất có ý tứ. Cốt yếu không phải nghe được hay không, mà là muốn nghe hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!