Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân - Chương 17: Đồng Lõa Của Liễu Minh Khanh, Tương Kế Tựu Kế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân


Chương 17: Đồng Lõa Của Liễu Minh Khanh, Tương Kế Tựu Kế


“Tô Nguyễn!” Giọng nói của Tạ Nhiên vang lên từ sau lưng, chớp mắt đã đến trước mặt hai người.

Thần sắc vui mừng trêи gương mặt Tô Nguyễn tan đi, khuôn mặt nhỏ căng ra, lật mặt nhanh như lật sách. Nàng vẫn chưa quên, nếu không có Tạ Nhiên làm phiền hết lần này tới lần khác thì có lẽ chuyện từ hôn đã được quyết định xong rồi.

“Không phải hai người đi xin bùa bình an à? Sao lại ở đây?” Tạ Nhiên liếc mắt nhìn theo hướng Thôi Trạm biến mất, dường như khi nãy hắn nhìn thấy một bóng người khá quen: “Vừa nãy có người đứng nói chuyện với ngươi à?”

“Mắc mớ gì tới ngươi?” Tô Nguyễn tức giận nói.

“Ngươi!” Tạ Nhiên tức đến mức đỏ cả mặt. Trước đó trong lúc tức giận hắn ta đã nói lời khó nghe với Tô Nguyễn, sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy mình nói nặng lời, cho nên tìm kiếm Tô Nguyễn khắp nơi, muốn chủ động làm hòa một chút, vậy mà Tô Nguyễn lại thái độ như thế!

Có điều, rất nhanh sau Tạ Nhiên đã không tức giận nữa, Tô Nguyễn nổi giận, nói rõ lời nói của hắn ta khiến nàng đau lòng. Lời nói của hắn ta có thể tổn thương nàng, nói rõ ràng rất để ý.

Gương mặt của Tạ Nhiên đỏ hơn, lần này không phải tức giận nữa: “Là ta nói nhầm, ngươi đừng giận.” Hắn ta nhỏ giọng nói.

Tô Nguyễn cảm thấy quái dị liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Tạ Nhiên đổi tính à? Nàng hung dữ với hắn ta, hắn ta còn xin lỗi nữa?

Tạ Nhiên kêu lên dầy kinh ngạc: “Váy của ngươi sao bị rách rồi? Xảy ra chuyện gì thế? Còn Hạnh Vũ nữa, sau lưng bẩn vậy?”

Tô Nguyễn nhớ đến những nguy hiểm trước đó, ánh mắt càng lạnh hơn.

Hạnh Vũ ngượng ngùng nói: “Ta.. Ta không cẩn thận..”

Chưa nói được chữ nào thì Tô Nguyễn đã cắt lời: “Vừa nãy ta và Hạnh Vũ đi mời đại sư Ngộ Tâm để khai quang cho bùa bình an, Ngộ Tâm đại sư có khách nên để chúng ta chờ ở gian phòng nhỏ phía sau. Khi đang chờ thì nghe tiếng động ngoài cửa sổ, Hạnh Vũ mở cửa sổ ra thì phát hiện một con mèo trắng rất đẹp, cho nên ta mới cùng Hạnh Vũ bắt con mèo bên ngoài vào. Kết quả…”

Nàng liếc nhìn chính mình: “Nên biến thành thế này.”

“Ra là vậy.” Tạ Nhiên không hề hoài nghi.

Hạnh Vũ khó hiểu mở to mắt nhìn.

“Bộ dáng này của hai ngươi nếu đi gặp Ngộ Tâm đại sư thì có hơi thất lễ, chi bằng hai người đến hội hợp với mấy người Tô phu nhân đi.” tạ Nhiên nói: “Đúng rồi, dường như Tô phu nhân đang tìm ngươi.”

Liễu Minh Khanh đang tìm nàng? Là muốn xác nhận xem nàng đã trúng kế chưa à?

Khóe môi Tô Nguyễn hiện lên nụ cười gằn, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất chờ mong, chờ khi nàng hoàn hảo không mất một miếng thịt xuất hiện trước mặt Liễu Minh Khanh, thì Liễu Minh Khanh sẽ có vẻ mặt thế nào!

“Vậy đi thôi.” Tô Nguyễn nói.

Ba người đi đến đại điện, Tạ Nhiên đi phía trước, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi đằng sau.

“Tiểu thư, vừa nãy tại sao em ngủ thế?” Hạnh Vũ hỏi nhỏ.

Tô Nguyễn phức tạp nhìn Hạnh Vũ một cái, cũng không biết phải giải thích với nàng ta thế nào.

Nói trong trà có vấn đề à? Nhưng nàng cũng uống, nàng biết tại sao mình uống nước trà có thuốc mê vẫn không xảy ra chuyện, nhưng bí mật này nàng quyết định không nói cho ai khác biết, bao gồm cả Hạnh Vũ.

Vậy nàng phải nói với Hạnh Vũ thế nào? Tô Nguyễn xoa trán: “Bây giờ không tiện nói chuyện, chờ khi về nhà ta sẽ nói cho em biết. Lát nữa ta nói cái gì thì em nói cái đó, biết không?”

Hạnh Vũ ồ một tiếng đáp lại.

Lúc này Tạ Nhiên đi đằng trước bỗng kêu lên: “Mẫu thân, Tô phu nhân, Tuệ Tuệ, Tô Oanh, ta tìm được Tô Nguyễn và Hạnh Vũ rồi!”

Một đoàn người ở phía ngoài cách lư hương không xa nhanh chóng quay đầu lại.

Tô Nguyễn mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào đoàn người kia, không hề bỏ lỡ một điểm biến hóa nào trêи mặt các nàng.

Rất nhanh, suy đoán trong lòng nàng đã được chứng minh.

Trong nháy mắt khi Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân nhìn thấy nàng và Hạnh Vũ thì đầu tiên là không thể tin, sau đó là nghi hoặc lại nhanh chóng nhìn thoáng qua nhau.

Đúng, người thiết kế chuyện đưa Tô Nguyễn lên giường của Tri phủ không chỉ một mình Liễu Minh Khanh, còn cả đồng lõa là Tạ phu nhân nữa!

Kiếp trước sau khi Tô Nguyễn biết Liễu Minh Khanh giở trò quỷ sau lưng, nhưng suy nghĩ mãi, với tài lực và thân phận của Liễu Minh Khanh vốn không thể với được đến Tri phủ đại nhân, chắc chắn có người thông đồng phía sau. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến Tạ phu nhân vẫn luôn qua lại thân thiết với Liễu Minh Khanh.

Ở Lâm Huyền, chỉ có Tạ gia với có cơ hội dính dáng đến Tri phủ đại nhân.

Vốn dĩ nàng cũng không chắc chắn mười phần, bởi vì khi nàng biết mọi chuyện Liễu Minh Khanh bày ra thế nào thì đã là hai năm sau.

Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của Tạ phu nhân, nhìn thấy Tô Oanh và Tạ Tuệ mang mũ che mặt chỉ thấy hình không thấy dung nhan, nhớ đến sự ngẫu nhiên gặp mặt của ngày hôm nay, còn cả khi nói chuyện với Tạ phu nhân thì Liễu Minh Khanh cố ý nói nàng phải xin bùa bình an cho Tô Hạm.

Còn cả Tô Hạm, Tô Nguyễn nghi ngờ việc Tô Hạm không đến là vì Liễu Minh Khanh cố tình khiến Tô Hạm tức giận với nàng hơn nên mới như thế. Liễu Minh Khanh sợ nàng quấn lấy Tô Hạm, làm liên lụy đến Tô Hạm, lỡ Tô Hạm xảy ra chuyện thì Tô Thụy An sẽ không tha cho bà ta!

Vì thế, còn gì mà không chắc chắn nữa?

Ánh mắt Tô Nguyễn ngày một lạnh hơn, nụ cười bên môi cũng sâu hơn, càng lúc càng vui tươi: “Kế mẫu, Tạ phu nhân!”

Liễu Minh Khanh há miệng, cố gắng duy trì vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm khi tìm được nàng, nhưng dù sao vẫn kinh hoàng đến mức nhất thời không nói được gì.

Tạ phu nhân cũng giống thế, Tạ Tuệ đứng một bên lại thở phì phò xốc màn che mặt lên: “Nguyễn Nguyễn, ngươi cố ý chạy đi để ca ca đi tìm ngươi, để được ở riêng với ca ca ta đúng không? Không ngờ tâm cơ của ngươi lại sâu như thế!”

Tạ Nhiên nhíu mày: “Tuệ Tuệ, muội đừng nói bậy. Tô Nguyễn đi xin đại sư Ngộ Tâm khai quan bùa bình an mà thôi…”

“Nàng ta nói dối!” Tạ Tuệ lớn tiếng nói: “Vốn dĩ đại sư Ngộ Tâm không có trong chùa! Vừa nãy muội xin xăm…”

Nói đến chuyện xin xăm thì Tạ Tuệ càng tức hơn! Nàng ta xin hai quẻ xăm cho lễ Kim Sai, xin cho mình một xăm, lại tiện tay xin cho Tô Oanh và Tô Nguyễn một xăm. Không ngờ, khi đến giải xăm thì hòa thượng giải xăm nói xăm thứ nhất là thủy nguyệt kính hoa, tức công dã tràng, xăm thứ hai là núi tối vẫn tìm được thôn, tức việc lành sẽ đến.

Nói trắng ra thì, Tạ Tuệ không có cơ hội đoạt giải nhất lễ Kim Sai, nhưng ngược lại Tô oanh và Tô Nguyễn đều có cơ hội đoạt giải.

Tay nghề thêu thùa của Tạ Tuệ được gia đình mời thêu nương từ kinh thành đến dạy, so với Tô Oanh và Tô Nguyễn không học được mấy, nếu nàng ta không đoạt được giải nhất, vậy làm sao hai người họ đoạt được?

Tạ Tuệ chỉ trích hòa thượng kia lừa đời lấy tiếng, ồn ào muốn đi gặp Ngộ Tâm đại sư, để Ngộ Tâm đại sư giải xăm cho nàng ta.

Hòa thượng bị làm ồn, hết cách rồi chỉ đành nói với nàng ta rằng đại sư Ngộ Tâm không có ở chùa, Tạ Tuệ không tin, sau đó đi hỏi vài hòa thượng khác và cả khách đến hành hương, họ đều nói đại sư Ngộ Tâm đã rời khỏi Tịnh An Tự từ hai ngày trước, vài ngày nữa mới về, lúc này Tạ Tuệ mới tin.

“Nói chung, Ngộ Tâm đại sư không có ở chùa, Tô Nguyễn đang nói dối!” Tạ Tuệ xin được quẻ xăm không tốt nên bực bội, nàng ta không thể phát bực với người chơi chung với mình là Tạ Oanh được, cho nên bắt đầu tạt lửa giận lên người Tô Nguyễn.

“Ngươi vì ca của ta mà thắt cổ ép Tô đại nhân từ hôn, bây giờ lại vì được ở riêng với ca ta mà nói dối thành tính!” Tạ Tuệ không chút khách khí nói: “Mẫu thân, nữ nhi không muốn người như thế làm đại tẩu của mình!”

“Tuệ Tuệ, chớ vô lễ!” Tạ phu nhân và Tạ Nhiên cùng quát lớn.

Tô Nguyễn đỏ mắt, nàng nhét bùa bình an vào ngực Liễu Minh Khanh: “Mời kế mẫu khi nào đó lại đến xin Ngộ Tâm đại sư khai quang, nữ nhi về trước.”

Nàng nói rồi chạy xuống chân núi, bàn tay bụm mặt, đôi vai run lên, như thể đang khóc òa.

“Tiểu thư, chờ Hạnh Vũ với!” Hạnh Vũ vội đuổi theo.

“Tuệ Tuệ, muội hiểu lầm Tô Nguyễn thật rồi!” Tạ Nhiên nói lại những lời giải thích khi nãy của Tô Nguyễn.

Tạ Tuệ hừ một tiếng: “Được, cho dù nàng ta đi bắt mèo chứ không phải vì được ở cùng ca, vậy thì chuyện của Ngộ Tâm đại sư thì sao?”

Sắc mặt của Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân cứng đờ, Tạ Nhiên do dự nói: “Hay là hòa thượng dẫn nàng ta đi nhớ nhầm, chuyện này Tô Nguyễn không cần phải nói dối làm gì.”

Tạ Tuệ suy nghĩ một chút, đúng là chuyện này chẳng cần phải nói dối làm gì, bấy giờ mới ngậm miệng lại.

“Lát nữa đi xin lỗi Nguyễn Nguyễn!” Tạ phu nhân nói.

Tạ Tuệ bĩu môi.

“Chuyện nhỏ mà thôi, ta đi xem Nguyễn Nguyễn trước đã.”

Liễu Minh Khanh nói xong thì đi xuống núi, xe ngựa của Tô phủ đang dừng ở đằng kia, Hạnh Vũ đứng bên ngoài, trong xe ngựa vang lên tiếng khóc thút thít.

“Nguyễn Nguyễn.” Liễu Minh Khanh vén rèm bước lên, thấy Tô Nguyễn đang nép vào một góc của xe ngừa, khóc đến mức run rẩy: “Con đừng trách Tuệ Tuệ, vừa nãy nàng ta xin hai quẻ xăm…”

Liễu Minh Khanh kể lại chuyện xin xăm khi nãy, Tô Nguyễn lại khóc ròng, nói: “Tâm trạng nàng ta không tốt thì được quyền tức giận với ta à? Hừ, nàng ta sợ ta cướp đi vị trí đầu bảng của mình đúng không? Vậy ta càng muốn đoạt lấy! Kế mẫu, nữ nhi muốn đoạt giải nhất tại lễ Kim Sai, xin kế mẫu mời thêu nương giỏi nhất đến dạy nữ nhi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN